"Hồi bẩm chủ thượng, những điều ngài phân phó ta đã tới các châu thành mua một tòa thanh lâu, mỗi tòa thanh lâu đều an bài một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, để hai gã tình báo tiến vào trong ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, ở Đoạt Mệnh thì có tổng cộng bốn người ở trong tay." Bóng đen trả lời xong, lại nói tiếp: "Chủ thượng, còn việc gì khác phân phó sao?"
"Vô Danh, các cửa hiệu hiện tại có bao nhiêu người?"
"Bẩm chủ thượng, hiện tại chúng ta đang có một nghìn bốn trăm người hơn, Đoạt Mệnh các, Tình Báo các cùng Ám Vệ các có hơn ba trăm người, Tài các cùng Thanh Ngọc đều có hơn hai trăm người."
Người trên giường cúi đầu trầm tư một hồi, mới ngẩng đầu nói rằng: "Còn chưa đủ, truyền lệnh của ta, kêu Thanh Ngọc Các cùng cách chủ thành khác tiếp tục tuyển người tài, đem tất cả thu vào để vào những nơi ngươi đã mua, ta muốn các ngươi trong vòng hai tháng tới phải tìm đủ mọi cách mở rộng đến ba nghìn người."
"Vâng, chủ thượng."
"Lúc ngươi trở lại, phân phó Đoạt Linh, kêu nàng ngày mai mang ba người theo ám sát Vương Tương Khuynh, không cần lấy mệnh của hắn, khiến hắn bị thương là được."
Bóng đen nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng cũng không dám hỏi cái gì, tiến nhập trở thành người của Vô Danh các, điều quan trọng nhất chính là tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của chủ thượng: "Vâng, chủ thượng."
"Phong, sau này không cần cứ năm mười ngày đến đây nhìn ta một lần, hai mươi mấy ngày hay gì đó cứ lại đây nhìn ta một lần là được, nếu cần, ta sẽ để ám vệ tìm ngươi." Người trên giường sau khi nói xong, liền để bóng đen —— Tình Phong, ly khai.
Sáng sớm hôm sau, vừa tới giờ dần canh ba, một gã tận trung với cương vị công tác hợp lực với thiếp thân nha hoàn, Liên Hoa lại tới phá cửa.
"Bang bang phanh."
Liên Hoa cố sức gõ cửa: "Thiếu gia, dậy đi! Mau rời giường vào triều!"
"Thật đúng là phiền phức a!" Vương Tương Khuynh lôi kéo chăn trùm qua đầu mình, vòng vo một chút liền tiếp tục ngủ, trong lòng chỉ có một ý niệm, "Không dậy nổi, có chết cũng không rời giường!"
Liên Hoa đập cửa cả nửa ngày, thấy bên trong một điểm động tĩnh cũng không có, nghĩ đến thiếu gia nhà mình chắc chuẩn bị ngủ nữa, liền đẩy cánh cửa ra trực tiếp đi vào, quả nhiên nhìn thấy thiếu gia nhà mình đang dùng chăn kéo qua đầu mình: "Trách không được không nghe tiếng ta gõ cửa ha!" Liên Hoa thở phì phò mà nói.
"Ta ở bên ngoài đập cửa muốn đau hết cả tay! Thiếu gia người còn ngủ, chả khác nào con lợn chết!" Liên Hoa lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, "Ai, xem ra sau này mỗi ngày đều phải lăn lộn một phen mới đem thiếu gia gọi dậy được."
Ở bên giường kêu thật lâu, Vương Tương Khuynh chính là vẫn bất động, Liên Hoa chỉ có thể tiến lên một bước xốc Vương Tương Khuynh từ trong chăn ra, vỗ vỗ huyệt thái dương của Vương Tương Khuynh: "Thiếu gia, mau rời giường đi! Ngươi ngày hôm qua trốn việc trở về, ngày hôm nay nếu như không đi vào triều, cho dù ngươi giỏi tới cỡ nào cũng bị cách chức quan!"
"Ta ước gì hoàng thượng cách chức quan của ta đó! Làm quan một điểm cũng không hay!" Vương Tương Khuynh ngoài miệng oán giận, nhưng chính là vẫn đứng dậy mặc quần áo, đi tới giá áo, bản thân vẫn còn nhắm mắt mơ mơ màng màng lục lọi y phục cùng đai lưng.
Liên Hoa thấy vậy, chủ động đến trước mặt Vương Tương Khuynh giúp nàng mặc y phục cùng đai lưng: "Thiếu gia, người nếu không muốn làm quan vì sao còn phải tham gia khoa cử? Lẽ nào chính là vì Trưởng công chúa?"
"Không phải vì nàng chẳng lẽ vì ngươi à? Tiểu ngu ngốc!" Vương Tương Khuynh vỗ vai Liên Hoa, thở dài "Thật sự là hối hận a!"
"Tương Khuynh hối hận cái gì?" Vương Tương Khuynh mới vừa nói xong, một thanh âm lạnh lùng liền vang lên. Vương Tương Khuynh nhìn về phía cửa, thình lình phát hiện người phát ra âm thanh lạnh lùng chính là Mộ Dung Mẫn.
Vương Tương Khuynh vung lên tươi cười, nhìn Mộ Dung Mẫn đi đến: "Mẫn Mẫn, sao ngươi lại tới đây? Mới sáng sớm giờ dần a, ngươi đã tới rồi!"
"Đêm qua không ngủ ngon, tổng nghĩ sẽ phát sinh chuyện không hay, ta lo lắng cho ngươi nên liền tới." Mộ Dung Mẫn nhìn Vương Tương Khuynh rõ ràng còn buồn ngủ nhưng vẫn nỗ lực làm bản thân mình tỉnh táo bày ra dáng tươi cười, trong lòng tê rần "Tương Khuynh kỳ thật căn bản là không muốn vào triều làm quan đi? Hiện tại hối hận sao?"
Vương Tương Khuynh nắm tay Mộ Dung Mẫn nhìn thẳng vào trong mắt nàng, lắc đầu nói: "Ta đúng là có oán giận lung tung một chút, nhưng vì ngươi, ta thế nào sẽ hối hận, ngươi không cần suy nghĩ nhiều."
Vương Tương Khuynh cấp tốc thay đồ, liền cùng Mộ Dung Mẫn đi tới phòng khách chuẩn bị dùng đồ ăn sáng, nhưng phát hiện trong đại sảnh đứng hai người xa lạ, nhìn kỹ nguyên lai là Thư Cầm cùng Thư Kỳ.
"Mẫn Mẫn đã ăn sáng rồi sao? Sớm như vậy đã tới hẳn là chưa ăn gì đi." Vương Tương Khuynh vừa nói vừa múc một chén cháo, đem chén cháo đã múc đưa tới trước mặt Mộ Dung Mẫn ý bảo nàng cùng nhau ăn. Mộ Dung Mẫn cũng không khách khí từ mà từ chối, trực tiếp ngồi bên cạnh Vương Tương Khuynh chậm rãi ăn cháo.
Vương Tương Khuynh thấy Mộ Dung Mẫn ngồi xuống, mới múc cho bản thân một chén, nhẹ nhàng thổi, rồi chậm rãi bưng lên húp. Mộ Dung Mẫn thân là Trưởng công chúa, vẫn tiếp thu lễ nghi nên khi ăn không nói một lời, trong đại sảnh nhất thời chỉ có tiếng húp cháo nhẹ nhàng.
Vương Tương Khuynh nghĩ phòng khách quá mức an tĩnh, ánh mắt quét qua một vòng, liền mở miệng hỏi: "Thế nào Thư Lan chưa có tới?" Nghĩ tới việc tìm người nói chuyện, chứ không muốn phòng khách trở nên quá mức yên tĩnh như vậy.
"Tương Khuynh rất muốn nàng?" Mộ Dung Mẫn tay cầm cái muỗng, liếc mắt nhìn Vương Tương Khuynh, hỏi.
"Ách." Vương Tương Khuynh liếc mắt nhìn Mộ Dung Mẫn, lắc đầu: "Không có nghĩ nàng, ta chính là tùy tiện hỏi thôi." Mở miệng bất quá mới hai câu xong liền im lặng, Vương Tương Khuynh chỉ có thể tiếp tục yên tĩnh mà húp cháo.
Ngày xưa, trong lúc Vương Tương Khuynh ăn, khoảng thời gian đó đều là để Liên Hoa cùng Mười Ba ngồi xuống cùng mình cùng nhau ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, hôm nay Mộ Dung Mẫn ở đây, Vương Tương Khuynh không thể không quan tâm tới thân phận chủ tớ được, nhưng lo lắng đến thân phận của Mộ Dung Mẫn nên phải chú ý tới việc này, Vương Tương kKhuynh dùng dư quang nhìn một chút Liên Hoa cùng m
Mười Ba, thấy hai người vẻ mặt ủy khuất mà nhìn mình, trong lòng yên lặng mà nói rằng: "Hoa nhỏ, Mười Ba, chỉ đành ủy khuất các ngươi trước tiên đứng ở một bên nhịn đói xem bọn ta ăn vậy."
Dùng đồ ăn sáng xong, lau miệng, Vương Tương Khuynh đứng dậy hướng Mộ Dung Mẫn nói: "Mẫn Mẫn, ta phải đi vào triều sớm, sau khi bãi triều còn phải đi Hàn Lâm Viện, ngươi... Ngươi là muốn đợi ta ở Vương phủ, hay tự mình quay về phủ Trưởng công chúa?"
Mộ Dung Mẫn mỉm cười, trả lời: "Tương Khuynh, hôm nay ta cùng ngươi cùng nhau tiến cung."
Vương Tương Khuynh sửng sốt, nghĩ đến Mộ Dung Mẫn bởi vì sợ mình phát sinh chuyện xấu nên sáng sớm đã đi tìm mình, liền hỏi: "Mẫn Mẫn, ngươi là lo lắng ta sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn sao?"
"Ân, tối hôm qua ta cảm thấy bất an, ta sợ vạn nhất... chỉ sợ vạn nhất, cho nên ta muốn cùng ngươi cùng nhau tiến cung."
"Thế nhưng, ngươi cũng không thể cùng ta tiến cung vào triều được." Dừng một chút, tiếp tục nói: "Ta tự mình đi vào triều là được rồi, huống hồ, cả đường đi ta đều ngồi trong kiệu, chắc sẽ không phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu."
Mộ Dung Mẫn thấy Vương Tương Khuynh kiên trì không cho nàng bồi hắn cùng nhau tiến cung, chỉ có thể đành vậy.
"Mẫn Mẫn, ta để Liên Hoa thu thập một gian phòng, ngươi cứ vào trong đó nghỉ ngơi, không cần phải gấp gáp quay về phủ Trưởng công chúa." Vương Tương Khuynh nghĩ đến canh giờ còn sớm, mà Mộ Dung Mẫn tối qua chắc ngủ không ngon, liền nghĩ để nàng ở trong Vương phủ ngủ một giấc rồi hẵn quay về phủ Trưởng công chúa.
"Được rồi, Mẫn Mẫn, ta còn có chuyện trọng yếu muốn nói cho ngươi, chờ ta từ Hàn Lâm Viện trở về, ta liền đi phủ Trưởng công chúa tìm ngươi."
"Chuyện rất trọng yếu sao?" Mộ Dung Mẫn nghi hoặc mà hỏi thăm: "Là chuyện quay về Phồn thành?"
"Đều không phải." Vương Tương Khuynh lắc đầu, trầm mặc chốc lát, mới nhấp hé miệng nói rằng: "Là về nhị tỷ. Còn chuyện quay về Phồn thành, chờ ta trở lại rồi cùng ngươi thương lượng đi."
Vương Tương Khuynh trong lòng âm thầm nhướng về Vương Tương Nhan nói lời xin lỗi: "Nhị tỷ, xin lỗi a, chỉ có thể đem ngươi làm ví dụ thử Mẫn Mẫn, nếu như nàng có năng lực tiếp thu chuyện của ngươi cùng Tử Yên, vậy tỷ lệ Mẫn ẫn tiếp thu ta càng lớn."
Mộ Dung Mẫn vừa nghe là về chuyện Vương Tương Nhan, nghĩ đến Vương Tương Nhan cùng Tử Yên các nàng, liền đại khái suy đoán được là chuyện gì: "Ta đây ở trong phủ chờ ngươi trở về đi."
Vương Tương Khuynh nghe Mộ Dung Mẫn nói ở trong Vương phủ chờ mình trở về, vui vẻ đến mắt cong cả mắt, quay đầu hướng Liên Hoa nói rằng: "Hoa nhỏ, phân phó cho tất ca mọi người rằng từ nay về sau trong Vương phủ từ trên xuống dưới ngoại trừ nghe lời ta, còn phải nghe lời phân phó của Mẫn Mẫn."
"Đã biết!" Liên Hoa trợn mắt, oán thầm nói: "Vương phủ vốn là của Trưởng công chúa, không cần thiếu gia nói thì mọi người đều nghe theo phân phó của Trưởng công chúa a!"
Vương Tương Khuynh nói xong, liền cùng Mộ Dung Mẫn nói lời từ biệt, ra khỏi Vương phủ rồi vào cỗ kiệu đi tới hoàng cung. Nhìn Vương Tương Khuynh ra khỏi phủ, Mộ Dung Mẫn liền quay đầu hướng Thư Cầm cùng Thư Kỳ nói rằng: "Thư Cầm, Thư kỳ, các ngươi đi theo sau Tương Khuynh, bảo đảm hắn tiến cung an toàn."
"Vâng, Trưởng công chúa." Hai người trả lời xong, liền ra khỏi Vương phủ bám theo.
Liên Hoa cùng Mười Ba đứng ở một bên, hai mắt nhìn nhau. Liên Hoa nhíu mày, "Mười Ba, trưởng công chúa để hai người kia theo thiếu gia, có phải hay không hai người nha hoàn kia có võ công a!"
Mười Ba trừng mắt nhìn: "Khẳng định là vậy! Người ở bên cạnh Trưởng công chúa, khẳng định không giống người thường!"
Liên Hoa chọc chọc khủy tay: "Đồng dạng là nha hoàn, tại sao khác biệt lại lớn như vậy a!"
"Liên Hoa, Mười Ba, hai người các ngươi mắt đi mày lại làm cái gì?" Mộ Dung Mẫn thấy Liên Hoa cùng Mười Ba không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình, liền hỏi, trong lòng nghĩ, "Lẽ nào hai người này là một đôi?"
Liên Hoa cùng Mười Ba nghe Mộ Dung Mẫn hỏi như vậy, chỉ cúi đầu hành lễ nói: "Trưởng công chúa thứ tội."
Ngẫm lại bản thân dĩ nhiên ở trước mặt Trưởng công chúa làm mấy trò con bò này, quả nhiên là không muốn sống nữa.
"Được rồi, đừng đem ta là Trưởng công chúa." Mộ Dung Mẫn thật bất đắc dĩ, "Thế nào Tương Khuynh sẽ không sợ thân phận Trưởng công chúa của mình, hai người tùy tùng bên người hắn thì cả ngày nơm nớp lo sợ bị mình trách tội đây! Thật khiến cho ta giống như trở thành người hỉ nộ bất thường như vậy."
"Vâng vâng vâng, ngài chính là Trưởng công chúa!"
"Aiz, quên đi." Mộ Dung Mẫn thở dài, tiếp tục nói: "Liên Hoa, mang bản cung đi sương phòng nghỉ ngơi đi."
Mộ Dung Mẫn nghĩ mình khi ở trước mặt Vương Tương Khuynh chính là Mẫn Mẫn, còn ở trong mắt của người khác, chính là một vị công chúa cao cao tại thượng, cho nên liền dùng xưng hô "bản cung".
"Sau này, liền chỉ ở trước mặt Tương huynh tự xưng "ta" đi."