Nghĩ thông như vậy, tâm tình của Bồ Dao Tri lập tức liền hết uể oải, xua tan mây mù, lại lần nữa gặp được ánh mặt trời.
Ngày hôm sau bắt đầu thi tháng. Thi tháng kéo dài ba ngày. Ngày thứ tư liền công bố thành tích. Ngày công bố thành tích, tên của Cung Trầm cực kì bắt mắt mà đứng đầu bảng toàn trường.
Mà cậu, thì đội sổ lớp. Lấy thành tích của cậu, nói điểm số của cậu liên lụy điểm trung bình của toàn bộ lớp cũng không quá.
Tiết học đầu, chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, vui vẻ ra mặt mà công bố thành tích thi tháng lần này của Cung Trầm, cùng với xếp hạng hạng nhất toàn trường của Cung Trầm.
Sau khi đọc xong thành tích của Cung Trầm, ngay sau đó, chủ nhiệm lớp lo lắng sốt ruột mà bắt đầu đọc thành tích của Bồ Dao Tri.
Sau khi đọc xong thành tích của Bồ Dao Tri, chủ nhiệm lớp tận tình khuyên bảo, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Bồ Dao Tri à, rõ ràng là em ngồi cùng bàn với hạng nhất toàn trường, sao thành tích lại...... Tuy rằng Beta đúng là không thông minh bằng Alpha...... Nhưng mấy bạn học Beta ở trong lớp, chỉ có em là thành tích kém cỏi nhất đấy."
Bồ Dao Tri hổ thẹn chỉ biết cúi đầu. Cậu yên lặng không nói gì mà nhìn chằm chằm mặt bàn, hốc mắt nóng lên.
Thấy thế, chủ nhiệm lớp bất đắc dĩ mà thở dài, nói: "Em đã là Beta, vậy em phải càng thêm nỗ lực so với những bạn học khác! Nhớ kỹ thành tích lần này, lần sau nỗ lực cho tốt nhé!"
Bồ Dao Tri ngoan ngoãn theo tiếng: "Vâng, em biết rồi thưa thầy......"
Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng lại đọc tiếp thành tích của những bạn học khác xong, lúc này mới bảo bạn học ngồi ở hàng đầu tiên lên phát bài thi xuống.
Bài thi phát xuống, lúc Bồ Dao Tri đang muốn cầm lấy bài thi của mình để nhìn đề sai, thì Cung Trầm ở bên cạnh đột nhiên duỗi tay trước một bước, cầm bài thi của cậu qua.
Cung Trầm nhìn đề sai ở mặt trước. Nhíu mày. Lật sang mặt khác. Vẻ mặt của Cung Trầm bắt đầu trở nên vặn vẹo. Cung Trầm cau mày, như là có chút khó có thể tin: "Cậu làm sao mà nghĩ ra được những đáp án này?"
Cho dù cậu nhắm mắt lại viết bừa, cũng không có khả năng viết ra được cái loại đáp án ly kỳ này được. Ngón tay của Bồ Dao Tri yên lặng mà ở trên mặt bàn vẽ vòng tròn, không dám trả lời.
Cung Trầm chậc một tiếng, đưa bài thi của mình cho cậu. Bồ Dao Tri mờ mịt ngẩng đầu, khó hiểu.
Bồ Dao Tri: "......?"
Cung Trầm không kiên nhẫn: "Xem cách tôi giải đề."
Bồ Dao Tri lúc này mới tỉnh ngộ, sau đó cầm lấy bài thi của Cung Trầm, bắt đầu nghiêm túc nhìn. Phản ứng đầu tiên: Chữ của bạn học Cung Trầm thật là đẹp mắt.
Phản ứng thứ hai: Thì ra đáp án chính xác của những đề này lại là như vậy!
Phản ứng thứ N: Đọc...... có chút không quá hiểu đâu.
Cung Trầm kiên nhẫn đợi một hồi, theo sau khuôn mặt liền trầm xuống hỏi: "Đọc hiểu rồi chứ?"
Bồ Dao Tri rụt rụt cổ.
Cậu yếu ớt, vô cùng nhỏ giọng nói: "Đọc xong rồi...... Nhưng mà không hiểu."
Cung Trầm: "......"
Gân xanh trên trán Cung Trầm nhảy dựng. Cung Trầm duy trì nhẫn nại, hỏi: "Không hiểu đề nào?"
Bồ Dao Tri nhìn sắc mặt Cung Trầm trước mắt hơi có chút biến thành màu đen, thì không khỏi xấu hổ cười cười, cũng không dám nói lời nào.
Cung Trầm đã hiểu.
Cung Trầm: "Đề nào cũng đọc không hiểu?"
Cung Trầm dứt lời, đầu của Bồ Dao Tri trong lúc nhất thời không khỏi càng thấp. Cậu sợ hãi, nghẹn giọng trả lời: "Ừm......"
Cung Trầm: "............"
Cung Trầm mặt không cảm xúc duỗi tay đỡ trán, sắc mặt biến thành màu đen, đè đè huyệt Thái dương đang phát trướng. Cung Trầm yên lặng một hồi, sau đó đột nhiên mở miệng.
Cung Trầm: "Cậu đừng nên theo họ Bồ."
Nghe tiếng, Bồ Dao Tri chớp chớp mắt, vẻ mặt không khỏi có vẻ có chút mờ mịt.
"Hả?" Cậu ngẩng đầu, nghi hoặc khó hiểu hỏi, "Vậy theo họ gì chứ?"
Cung Trầm lời ít mà ý nhiều.
"Họ Ngu."
(ALice: Chỗ này giải thích một chút, trong QT thì chỗ này là chữ "xuẩn" nhé, nên mị để lại thành chữ "ngu". Để tránh nhầm lẫn với họ Ngu nhé.)
Cái này thì Bồ Dao Tri hiểu, cậu yên lặng không nói gì lại lần nữa rũ đầu xuống, bắt đầu vẽ vòng tròn ở trên mặt bàn.
Cung Trầm ấn huyệt Thái dương xong, tiếp theo lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Sau đó, hắn lấy bài thi của mình qua, bắt đầu kiên nhẫn giảng đề cho Bồ Dao Tri.
"Đề này là......"
Cung Trầm kiên nhẫn giảng cho tới khi tan học. Từ khai giảng đến bây giờ đã một tháng, Bồ Dao Tri vẫn là lần đầu tiên nghe được Cung Trầm nói nhiều như vậy.
Cậu không dám chậm trễ, vừa nghiêm túc nghe, vừa nghiêm túc ghi chép lại.
Lúc có chỗ nào nghe không hiểu lắm, tuy rằng cậu cũng không dám mở miệng nói với Cung Trầm vừa rồi nghe không quá hiểu. Nhưng Cung Trầm lại hình như là có thuật đọc tâm vậy, chỉ cần nhẹ nhàng liếc mắt một cái, liền liền nhìn ra được vừa rồi cậu nghe không hiểu.
Vì thế, tuy nói trên mặt Cung Trầm viết không kiên nhẫn. Nhưng dù vậy, hắn vẫn tách các điểm tri thức thành từng mục nhỏ, lại cẩn thận giảng giải một lần nữa cho Bồ Dao Tri.
Mãi cho đến lúc này, Bồ Dao Tri mới rốt cuộc nghe hiểu. Lúc trong lòng Bồ Dao Tri cảm khái Cung Trầm thông minh đến mức cậu không thể tưởng tượng được, thì đồng thời cũng cảm thấy may mắn.
May mắn cậu còn chưa tuyệt giao với Cung Trầm. Làm bạn với Cung Trầm, thật sự là quá tuyệt vời!
Tiết thứ hai, tiết toán học.
Bài thi phát ra. Thành tích của cậu càng thêm thảm không nỡ nhìn.
Bồ Dao Tri mắt nhìn đề sai càng thêm ly kỳ trên một mặt đề thi của mình, cùng với phần lớn chỗ trống, không khỏi yên lặng chột dạ cúi đầu.
Cung Trầm không nói gì mà nhìn bài thi của cậu. Sau khi Cung Trầm yên lặng thật lâu, kế tiếp chỉ phải nhẫn nại lần nữa bắt đầu giảng đề cho cậu.
40 phút thoảng qua.
Sau khi học xong, Cung Trầm cùng Bồ Dao Tri hai người ngồi ở chỗ của mình không nhúc nhích, hết sức chuyên chú sửa lại đề sai.
Ngay lúc hai người hết sức chuyên chú sửa đề, thì Hoài Thi tới.
Hoài Thi mang theo ý cười nhợt nhạt đi vào trong lớp của Bồ Dao Tri. Mới vừa vào phòng học, vừa nhấc mắt, thì cậu ta liền thấy được tình cảnh Cung Trầm đang kiên nhẫn giảng đề cho Bồ Dao Tri.
Hoài Thi ngẩn ra. Vẻ mặt của Omega đơ ra, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Bởi vì trải qua thời gian một tháng này, tuy rằng quan hệ giữa Hoài Thi và Cung Trầm không nóng không lạnh như cũ, nhưng trên cơ bản Hoài Thi đã thăm dò Cung Trầm rốt cuộc là người có tính tình thế nào.
—— ít nhất không phải cái loại tính tình nhiệt tâm thích trợ giúp người khác như vậy.
Trong lòng Omega kinh ngạc khiếp sợ, trên mặt như cũ không lộ thanh sắc. Cậu ta mang theo cười nhạt trước sau như một, đi tới trước bàn Bồ Dao Tri.
Hoài Thi cười ngâm ngâm ra tiếng hỏi: "Chúc mừng bạn học Cung Trầm lần thi tháng này đạt được hạng nhất toàn trường."
Trước sau như một, Cung Trầm không trả lời. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không cho. Hoài Thi sớm tập mãi thành quen, cho nên cũng không thương tâm.
Hoài Thi cười ngâm ngâm chúc mừng Cung Trầm xong, chợt tầm mắt vừa chuyển, nhìn về phía Bồ Dao Tri.
Cậu ta cười tủm tỉm hỏi: "Dao Tri thi thế nào nha?"
Thấy Hoài Thi hỏi thành tích, Bồ Dao Tri không khỏi tự ti rũ đầu xuống.
Cậu buồn bực mà cào cào bề mặt móng tay của mình, rầu rĩ thấp giọng nói: "Không tốt lắm......"
Hoài Thi cũng không ngoài ý muốn. Cậu ta không hỏi thành tích cụ thể của Beta ngu xuẩn nào đó. Bởi vì thứ mà hiện tại cậu ta quan tâm nhất, không phải cái này.
Hoài Thi nhìn về phía vở ghi chép và bài thi trước mặt Bồ Dao Tri, vẻ mặt 'giật mình' nói: "Cho nên bạn học Cung Trầm bây giờ là đang giảng đề...... cho cậu sao?"
Bồ Dao Tri lộ ra nụ cười ngây ngô, ngượng ngùng gật đầu. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Hoài Thi có chút phức tạp.
Cậu ta không nghĩ tới, Cung Trầm thế nhưng thật sự nhiệt tâm trợ giúp người khác....... như vậy
Trong lòng Hoài Thi phức tạp một cái chớp mắt, tiếp theo cậu ta không chút suy nghĩ, cười với Cung Trầm nói: "Vừa lúc tôi cũng có mấy đề giải mãi mà không ra, bạn học Cung Trầm có thể giảng một chút giải pháp cho tôi hay không?"
Cung Trầm mắt cũng không nâng, đáp: "Không được."
Hoài Thi tươi cười cứng đờ. Cậu ta gặng hỏi: "...... Vì sao lại không được?"
Vì sao tên Beta cấp thấp kia thì được, còn cậu ta thì không được? Cậu ta chính là một cái Omega đỉnh cấp! Chẳng lẽ Cung Trầm không ngửi được tin tức tố của cậu ta sao?!
Đó là khí vị tin tức tố của Omega đỉnh cấp!
Nếu nói Cung Trầm ở trước mặt Bồ Dao Tri, thường xuyên là thái độ không kiên nhẫn. Như vậy ở trước mặt Hoài Thi, thì thái độ của Cung Trầm dứt khoát là ác liệt đến cực điểm.
Cung Trầm không nhiều lời với Hoài Thi, trực tiếp ném ra một câu: "Không có vì sao cả."
Trên mặt Hoài Thi dần dần không còn tươi cười nữa. Không khí xung quanh dần dần bắt đầu trở nên có chút đông lạnh và cứng đờ.
Bồ Dao Tri ngồi ở một bên chân tay luống cuống mà nhìn Hoài Thi, sau đó lại sợ hãi mà nhìn Cung Trầm. Trong lòng cậu hoảng loạn, không biết nên làm thế nào cho phải.
Bồ Dao Tri do dự một chút, sau đó nhấp môi, lấy đủ dũng khí đứng ra hoà giải: "Thi Thi, bằng không như vậy đi...... Sau khi mình ghi chép xong, liền cho cậu mượn xem......"
"Không cần!" Hoài Thi tâm tình ác liệt, ngữ khí thô bạo. Ai mẹ nó muốn một Beta cấp thấp bố thí chứ!
Cậu ta là thân phận gì? Một Omega đỉnh cấp! Còn là Hoài gia tiểu thiếu gia! Cậu ta cần một Beta cấp thấp tới thương hại cậu ta sao?
—— cậu cũng xứng à?!
Hoài Thi ở trước mặt Bồ Dao Tri, luôn luôn ôn nhu khả nhân, nói chuyện khinh thanh tế ngữ. Quen biết Hoài Thi lâu như vậy tới nay, vẫn là lần đầu tiên cậu thấy Hoài Thi dùng thái độ ác liệt như thế nói chuyện với cậu.
Bồ Dao Tri bị hoảng sợ.
Cậu hoảng hốt thất thố, phản ứng đầu tiên là vừa rồi mình nói sai cái gì sao, vì thế theo bản năng xin lỗi Hoài Thi.
Bồ Dao Tri luống cuống tay chân, cũng bắt đầu hoảng loạn lên: "Thực xin lỗi Thi Thi, mình chỉ là...... Chỉ là......"
Một bên, Cung Trầm mặt không cảm xúc cắt ngang Bồ Dao Tri xin lỗi.
"Bồ Dao Tri, câm miệng."
Bồ Dao Tri lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Cung Trầm lúc này rốt cuộc giương mắt, nhìn về phía Hoài Thi.
Hắn biểu tình lạnh nhạt, trong thanh âm mang theo vô tận xa cách: "Nếu không có việc gì, thì không cần ở trước mặt tôi thêm chướng mắt. Tôi còn phải giảng đề cho người ngu xuẩn nào đó."
Hai chữ ngu xuẩn cũng không dễ nghe.
Nhưng lúc Cung Trầm đối mặt Hoài Thi, cùng với đối mặt Bồ Dao Tri, thì kia hoàn toàn hai cực tương phản. Hai chữ ngu xuẩn này, quả thực nghe giống như là nick name đáng yêu gì đó vậy.
Hoài Thi âm thầm nghiến răng. Vẻ mặt của cậu ta cứng đờ mà cười cười với Bồ Dao Tri, nói thanh tôi trở về đây, sau đó liền quay đầu rời đi.
Bồ Dao Tri nhìn bóng dáng của Hoài Thi, muốn nói lại thôi. Thi Thi hình như có chút không cao hứng......
Bên cạnh, Cung Trầm vẻ mặt không vui mà gõ gõ bút.
"Bồ Dao Tri, hoàn hồn."
Bồ Dao Tri giật mình một cái, đột nhiên hoàn hồn.
Cung Trầm lạnh mặt: "Đã hiểu hết đề rồi chứ?"
Bồ Dao Tri cười gượng, lắc đầu. Lắc đầu xong, cậu ngoan ngoãn cầm lấy bút.