Edit + Beta: ALice.
Đột nhiên biết được chân tướng của cái gọi là bạn bè kia từ Cung Trầm, vẻ mặt Bồ Dao Tri cũng chết lặng ngẩn ngơ. Đầu óc cậu trống rỗng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên có phản ứng thế nào.
Nước mắt vừa rồi vẫn luôn lung lay sắp đổ trong hốc mắt cậu, lúc này ngược lại chậm rãi biến mất, biến mất toàn bộ.
Đúng lúc này, đoàn bác sĩ của bệnh viện cao cấp Cung gia đã chạy tới hiện trường.
Các bác sĩ mặc áo blouse trắng, mang khẩu trang kín mít và mắt kính. Một thân áo phòng hộ rắn chắc, xách theo hộp y tế vội vàng đi tới bên cạnh Cung Trầm.
Trước hết các bác sĩ dùng xích điện tử trói cánh tay của Cung trầm lại, sau khi xác định tay của Alpha đỉnh cấp Cung Trầm đã mất năng lực công kích, lúc này mới từ hộp y tế lấy ra thuốc ức chế có độ tinh khiết cao dành riêng cho Alpha đỉnh cấp. Sau khi tiến hành tiêu độc xong, lúc này mới thật cẩn thận mà tiêm vào trong tuyến thể của Cung Trầm.
Bình thường chỉ tiêm một mũi là được.
Nhưng lúc này, bởi vì tình huống dị thường, kỳ mẫn cảm của Cung Trầm đến sớm một cách không bình thường. Nếu chỉ tiêm một mũi thì sẽ không có tác dụng, cho nên phải tiêm ba mũi.
Bất kể là tuyến thể của Alpha hay Omega, thì đều cực kì yếu ớt.
Một cây kim tiêm bén nhọn thon dài thẳng tắp mà đâm vào trong tuyến thể yếu ớt kia của Alpha, còn tiêm vào ba lần, thống khổ và tra tấn này, hoàn toàn có thể đoán được.
Trên trán Cung Trầm đã chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng hắn nhịn xuống.
Sau khi ba mũi tiêm thuốc ức chế độ tinh khiết cao tiêm vào tuyến thể của Cung Trầm, thì nhiệt độ cơ thể giống như là bị bỏng kia của Cung Trầm lúc này mới bắt đầu chậm rãi giảm xuống một chút.
Sau khi tiêm thuốc ức chế xong, một vị bác sĩ khác nhanh tay lẹ chân lập tức bắt đầu sát trùng băng bó vết thương trên cánh tay của Cung Trầm…
Cung Trầm lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt chán ghét mà kéo ra khoảng cách với Bồ Dao Tri.
Tiếp theo, hắn lạnh lùng nói: “Đi kiểm tra thành phần của bình nước chanh trong ngăn kéo của tôi.”
Một bác sĩ cung kính nói vâng, sau đó xoay người rời đi.
Nửa giờ sau.
Vị bác sĩ kia quay lại.
Hơn nữa, trong tay cầm một chiếc bình thủy tinh khiến người rất quen thuộc.
Nhìn chiếc bình thủy tinh trên tay vị bác sĩ kia, Bồ Dao Tri ngẩn ra.
Đây không phải là buổi sáng cậu…… cậu mới đưa cho bạn học Cung Trầm sao?
Bên trên còn có nhãn tên mà cậu dán nữa.
Chữ trên nhãn tên, cũng là do chính cậu viết lên không sai.
Đoàn bác sĩ mang theo đầy đủ hết các thiết bị, sau khi bình nước chanh kia rơi vào tay hắn, thì không bao lâu sau, rất nhanh liền kiểm tra phát hiện được thành phần thuốc cấm có ở bên trong.
Một bác sĩ sau khi nhìn thấy số liệu không bình thường mà dụng cụ kiểm tra hiển thị, thì liền nhíu mày quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trọng mà nói với Cung Trầm: “Thiếu gia, đúng như ngài dự đoán. Trong bình nước chanh này của ngài, đúng là có thành phần của một loại thuốc cấm tên là NV-1. Mà tác dụng của loại thuốc này, đúng là để thôi hóa tin tức tố của Alpha, thúc đẩy kỳ mẫn cảm của Alpha đến sớm hơn so với bình thường.”
Quả nhiên.
Đại khái là đã có dự đoán sớm từ trước, nên sau khi nhìn thấy chứng cứ vô cùng xác thực kia, thì ngược lại trên mặt Cung Trầm cũng không có vẻ mặt ngoài ý muốn gì.
Mà bên kia, Bồ Dao Tri ngây người.
Thuốc cấm?
NV-1?
Thúc đẩy kỳ mẫn cảm của Alpha đến sớm hơn so với bình thường??
Những việc này là sao?
Cậu không làm những việc này!
Cậu chỉ cũng chỉ giống như những người khác vậy, bình thường ép một ly nước chanh mà thôi!
Việc bỏ thuốc cấm này vào, tuyệt đối không phải do cậu làm!
Cuối cùng cũng đã biết được nguyên nhân khiến Cung Trầm thay đổi. Bồ Dao Tri há miệng thở dốc, theo bản năng muốn giải thích hiểu lầm này. Nhưng môi cậu giật giật, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, vì thế trong tức khắc liền khép miệng lại, lâm vào trầm mặc.
Cậu nói cái gì cậu cũng không biết, không liên quan gì đến cậu.
Cung Trầm sẽ tin sao?
—— không tin.
Hơn nữa.
Cho dù có thật sự giải thích rõ ràng…… Vậy thì lại thế nào?
Từ đầu tới cuối, Cung Trầm chưa từng xem cậu là bạn bè.
Mà cậu.
Một tên Beta hạ tiện cấp thấp, cũng không xứng làm bạn với Cung Trầm.
Bồ Dao Tri lâm vào trầm mặc thật lâu…
Mà ở trong mắt Cung Trầm, Bồ Dao Tri trầm mặc, cũng đồng nghĩa với cam chịu.
Cam chịu tất cả những việc này đều là do cậu làm.
Chứng cứ đã rõ ràng ở ngay trước mắt, bản thân Bồ Dao Tri cuối cùng cũng không có cách nào phủ nhận.
Cung Trầm cười lạnh, chậm rãi đứng lên.
Hắn mắt nhìn thẳng đi lướt qua Bồ Dao Tri.
Nhưng, ngay lúc đi sát qua bên cạnh cậu, thì Cung Trầm lạnh lùng mà ném xuống một câu.
“Về sau tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.”
Đó là ngữ khí mang theo mệnh lệnh mười phần, không có chút xoay chuyển đường sống nào.
Bồ Dao Tri vẫn trầm mặc như cũ.
Cậu đã không còn lên tiếng nữa.
Dưới sự che chở của đoàn bác sĩ, khuôn mặt Cung Trầm trầm xuống, mặt không cảm xúc mà rời khỏi trường học, đến bệnh viện trước.
Bồ Dao Tri đứng tại chỗ trong phòng y tế, thật lâu chưa động.
Qua không biết bao lâu, là vị bác sĩ Beta lại lần nữa trở lại phòng y đánh thức cậu.
Bác sĩ nhìn vết máu và vết thương khiến người khác sợ hãi trên cánh tay và trên người cậu, kinh hoảng thất thố, vội vàng lấy thuốc cầm máu và băng gạc từ tủ thuốc bên cạnh thay cậu băng bó.
“Trời đất ơi…… Không phải tôi đã di tản trong vòng 100 mét rồi sao? Chẳng lẽ không có người nói cho cậu, không thể đến gần phòng y tế sao?”
Bác sĩ Beta nhiệt tâm vừa lải nhải, vừa nhiệt tâm băng bó vết thương trên cổ tay cho cậu.
Sai khi băng bó miệng vết thương xong, bác sĩ lại lo lắng hỏi: “Thân thể thế nào? Có khỏe không? Cần tôi cho ký cho cậu giấy xác nhận để cậu đến bệnh viện khám hay không?”
Bồ Dao Tri lắc đầu, sau đó chậm rãi đứng lên.
Cậu lộ ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng đối với bác sĩ.
“Em…… em không có việc gì.”
Bước chân cậu lảo đảo, xoay người rời đi.
……
Ngoài phòng y tế.
Xung quanh phòng y tế đột nhiêu có lệnh di tản, hơn nữa còn là trong vòng 100 mét không cho phép tiến vào. Này vừa thấy liền biết, bên chỗ phòng y tế tất nhiên là đã xảy ra cái gì đấy rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì không phải vị Omega đỉnh cấp nào đó động dục sớm, thì chính là kỳ mẫn cảm của Alpha đỉnh cấp nào đó đến sớm.
Bằng không, cũng không thể khoa trương tới mức trong vòng 100 mét không cho phép người khác tiến vào.
Động tĩnh bên phòng y tế, không bao lâu sau liền truyền khắp toàn bộ trường học.
Ngay lúc tất cả mọi người đang tò mò rốt cuộc là Alpha hay Omega đỉnh cấp nào có thể khiến trường học kinh hoảng như thế, thì các bác sĩ cao cấp của riêng Cung gia đã tới rồi.
Chỉ thấy một đám bác sĩ đã chuẩn bị tốt các phương thức bảo vệ, mặc áo blouse trắng, xách theo hộp y tế, vội vã mà chạy về phía phòng y tế.
Theo sự xuất hiện của các bác sĩ riêng cao cấp của Cung gia này, thì bây giờ người đang ở trong phòng y tế kia chính là ai, tức khắc không cần nói cũng biết.
Trong trường, mọi người nghị luận sôi nổi, vẻ mặt không khỏi vì việc này mà khiếp sợ.
“Vậy mà là Cung Trầm à???”
“Nhắc mới nhớ, hình như Cung Trầm đúng là không ở phòng học……”
“Chẳng lẽ kỳ mẫn cảm của Cung Trầm tới sớm sao?”
“Không thể nào đâu, kỳ mẫn cảm của Alpha đỉnh cấp không phải bình thường sẽ không dễ dàng đến sớm sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng nếu như, hắn bị bỏ thuốc thì sao?”
“Nhưng mà không phải bình thường hắn không ăn những thứ mà người khác đưa à?”
“Cũng đúng nhỉ….”
Ngay lúc một đám học sinh trong trường đang bàn tán sôi nổi chuyện này, thì một lát sau, Cung Trầm ánh mắt âm trầm u ám lạnh lẽo, trên cánh tay còn quấn lấy băng gạc, sắc mặt tái nhợt, cả người toàn là máu đi ra từ khu dạy học.
Cung Trầm bị một đám bác sĩ cao cấp bảo hộ xung quanh, sắc mặt biến thành màu đen, tâm tình rõ ràng kém tới cực điểm.
Tin tức tố quanh quẩn ở quanh người hắn, cảm giác áp bách cũng phát huy tới cực hạn.
Tin tức tố rượu vang đỏ thơm và tinh khiết giống như là mây đen đen kịt, tản ra ở trong không khí, giống như là một ngọn núi cao đen nặng, đè ở trên đỉnh đầu của mọi người ở đây.
Dưới cảm giác áp bách cực thịnh của cổ tin tức tố này, những Alpha và Omega ở đây, trong tức khắc không khỏi cảm thấy ngạt thở, thậm chí không có cách nào phát ra âm thanh.
Beta nghe không thấy tin tức tố, bộ dáng bề ngoài tuy rằng thoạt nhìn không thống khổ như những Alpha và Omega kia, nhưng lại vẫn không tránh khỏi sợ hãi trong lòng, mồ hôi lạnh sau lưng đã không tự giác mà thấm ra ngoài.
Cảm giác áp bách và hít thở không thông này sau khi Cung Trầm rời khỏi một hồi lâu sau, cuối cùng mới tan đi…
Mà ngay lúc này, Bồ Dao Tri trên cánh tay cũng quấn lấy băng gạc, hai mắt thất thần, cũng máu tươi đầm đìa như vậy mà đi ra…
Nhìn bộ dáng chật vật này của Bồ Dao Tri, vừa rồi ở trong phòng y tế đã xảy ra chuyện gì, trong lúc nhất thời không cần nói cũng biết.
—— cái tên Beta Bồ Dao Tri này, vừa rồi ở trong phòng y tế, bị Cung Trầm đánh dấu.
Ngay sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Bồ Dao, tất cả trong nháy mắt đều có giải thích.
Chính xác.
Cung Trầm chưa bao giờ ăn thức ăn mà những người khác đưa
Nhưng nếu người kia là người trong một tháng rưỡi này, không chỉ có là ngồi cùng bàn với Cung Trầm, còn là thân cận với Cung Trầm nhất là Bồ Dao Tri mà nói, vậy thì hoàn toàn không giống.
Đáp án đã sáng tỏ.
—— Bồ Dao Tri bỏ thuốc Cung Trầm.
Sau khi có được, trong tức khắc, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây nhìn cậu, trở nên vi diệu lại chán ghét.
Mọi người xì xà xì xầm, nhỏ giọng bàn tán.
“Lúc trước tôi đã cảm thấy, tâm cơ của tên Beta này chắc chắn rất sâu đấy.”
“Cái đệt, lúc trước thấy cậu ta ngu như vậy, thì ra đều là giả bộ hết à!”
“Đờ mờ, tôi cũng bị cậu ta lừa gạt luôn đấy!”
“Chậc chậc, những tên Beta cấp thấp này đúng là vì có thể leo lên Alpha đỉnh cấp như Cung Trầm, thật đúng là không từ thủ đoạn.”
“Thật ghê tởm, những Beta cấp thấp này quá ghê tởm!”
“Nhổ vào! Xấu xa!”
“Thật sự quá biết giả bộ, tên Beta hạ tiện này nếu như tốt nghiệp xong không đi đóng phim, vậy thật đúng là nhân tài không được trọng dụng!”
“Cũng không nhìn lại xem mình là người thế nào, không tự biết điều, chỉ bằng cậu ta, mà cũng có thể xứng đôi với Cung Trầm à?”
Dưới ánh mắt khinh thường và chán ghét của mọi người trong trường học, Bồ Dao Tri bước chân lảo đảo, hai mắt thất thần mà đi tới trước mặt Hoài Thi.
Bồ Dao Tri nước mắt mông lung, lộ ra một nụ cười cực kì thảm đạm đối với Hoài Thi.
Cậu chậm rì rì mà nói: “Thi Thi, bạn phải tin mình, mình……”
Cậu tin chắc, Hoài Thi nhất định sẽ tin tưởng cậu.
Bồ Dao Tri vốn dĩ chắc chắn như vậy, nhưng cậu mới nói được một nửa, liền bị vẻ mặt chán ghét của Hoài Thi cắt ngang.
Hoài Thi nhíu mày nhìn cậu, cũng giống với Cung Trầm vậy, mà lộ ra vẻ mặt chán ghét cực kỳ với cậu.
Hoài Thi mắt lạnh nhìn cậu, nhíu mày nói: “Vừa rồi là chuyện như thế nào? Cậu bỏ thuốc Cung Trầm à?”
Bồ Dao Tri đang muốn phủ nhận theo bản năng, nhưng đối phương hoàn toàn không cho cậu có cơ hội nói chuyện.
Hoài Thi lại nói tiếp: “Bồ Dao Tri, tôi không ngờ cậu thế nhưng là người ghê tởm như vậy. Quá ghê tởm, chỉ cần tôi nhớ đến trước kia còn làm bạn với cậu, liền khiến tôi cảm thấy ghê tởm buồn nôn.”
Bồ Dao Tri ngẩn ngơ.
Hoài Thi chán ghét nói xong, tiếp theo hồ nghi lại hỏi: “Cậu cũng sẽ bỏ thuốc tôi giống vậy à?”
Bồ Dao Tri không nói được tiếng nào nữa.
Cậu há miệng thở dốc, phát hiện mình đã hoàn toàn mất đi năng lực nói chuyện.
Xung quanh, tiếng xì xầm bàn tán của những người khác đang không ngừng truyền vào trong tai cậu.
“Ghê tởm……”
“Beta hạ tiện……”
“Không biết điều……”
“Không biết liêm sỉ……”
“Nó cũng xứng……”
Vẻ mặt Bồ Dao Tri đờ đẫn.
Thương tâm đến mức tận cùng, ngược lại cậu không khóc nổi nữa.
Tất cả trước mắt đều giống như một giấc mộng.
Còn là ác mộng.
Cậu thật sự không biết thuốc cấm từ chỗ nào đến.
Cũng chưa bao giờ có tâm tư gì khác đối với Cung Trầm.
Cậu thật sự chỉ là muốn làm bạn với Cung Trầm mà thôi.
Nhưng không ai chịu tin cậu hết.
(ALice: Bắt đầu đếm ngược tạm biệt Bồ Dao Tri phiên bản nhút nhát, đáng yêu, thiện lương ~(>_<。)\)