• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu óc Cung Trầm trống rỗng, sau một lúc lâu không nói gì, trong lúc nhất thời hắn phảng phất giống như là bị đông cứng tại chỗ vậy.

Âm thanh và cảnh tượng xung quanh dường như lập tức trở nên rất xa.

Một lát sau, Cung Trầm đột nhiên hoàn hồn.

Hắn đột nhiên giương mắt, nhìn về vị trí mà Bồ Dao Tri vừa đứng.

—— ngay chỗ kia đã sớm không còn một bóng người.

Hoài Thi đang quỳ ở bên chân hắn khóc sướt mướt. Cung Trầm nhớ lại bóng dáng cực kì đơn bạc và trầm mặc vừa rồi kia của Bồ Dao Tri, trong lòng không biết vì sao lại bắt đầu dần dần hốt hoảng.

Hắn không kiên nhẫn nhấc chân mà đá Hoài Thi ra, tiếp theo, dọc theo con đường nhỏ mà nhanh chóng đuổi theo.

Nỗi lòng Cung Trầm phức tạp, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Hắn biết những lời vừa rồi của hắn, Bồ Dao Tri hẳn là cũng nghe được.

Không.

Cậu nhất định nghe được.

Nhưng mà vì sao cậu không ở lại giải thích với hắn, mà là không chút do dự rời đi?

Rời đi cực kì quyết đoán, gần như là không có bất cứ lưu luyến nào.

Tựa như hoàn toàn không nghe được thanh âm của hắn vậy.

Vì sao lại đi rồi?

Vì sao không ở lại giải thích?

Cung Trầm nghĩ không rõ.

Cung Trầm muốn biết đáp án, hắn tâm hoảng ý loạn mà tìm kiếm ở trong khuôn viên trường.

Nhưng hắn vẫn luôn chạy tới cuối con đường nhỏ, cũng chưa thể tìm được bóng dáng của Bồ Dao Tri.

Đối phương đã sớm đi xa.

Cung Trầm đứng trong khuôn viên trường, nhìn một vòng bốn phía xung quanh, trong lòng càng thêm nôn nóng.

Hắn theo bản năng mà lấy di động ra.

Nhưng sau khi hắn điện thoại ra xong, lúc này hắn mới ngỡ ngàng mà nhớ ra, hắn cũng không có phương thức liên hệ của đối phương.

Hắn chỉ phải cất di động đi.

Cất di động xong, Cung Trầm tùy tay ngăn cản một Omega.

Omega đột nhiên bị Cung Trầm ngăn lại, vì kinh hoảng thất thố, không khỏi cũng theo đó mà mặt đỏ tim đập.

"Bạn học Cung, Cung Trầm?"

Cung Trầm nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Có nhìn thấy Beta kia không?"

Omega giật mình, không hiểu ra sao.

"Beta kia?"

Cung Trầm nôn nóng, ngữ khí không vui: "Bồ Dao Tri."

Lúc này Omega mới phản ứng lại đây.

"À..... Chính là tên Beta cấp thấp không biết liêm sỉ đã từng bỏ thuốc ngài kia sao?" Omega bừng tỉnh đại ngộ, "Vừa rồi cậu ta đã rời khỏi trường học."

Nghe được Omega nói, tức khắc, nỗi lòng Cung Trầm càng thêm phức tạp.

Mọi người đều nghĩ cậu bỏ thuốc.

Cho rằng cậu không biết liêm sỉ.

Nhưng vì sao cậu không giải thích với hắn?

Cung Trầm lạnh nhạt nói cảm ơn, chợt quay đầu liền đi.

Hắn nhanh chóng đuổi tới ngoài cổng trường.

Ra khỏi cổng trường, hắn đứng ở ngoài cổng trường, giương mắt nhìn về phía trạm dừng giao thông công cộng.

Một hình bóng quen thuộc xuất hiện ở trước mắt hắn.

Cung Trầm đứng ở tại chỗ, bình tĩnh chăm chú nhìn vài giây, sau đó tránh đi tài xế đang chờ ở cổng trường, nhấc chân đi về phía trạm dừng giao thông công cộng.

Cung Trầm dừng lại cách Bồ Dao Tri khoảng 5 mét.

Hắn nhìn chăm chú vào bóng dáng của Beta, há miệng thở dốc, thanh âm vậy mà có vẻ có chút nghẹn ngào và gian nan.

"...... Bồ Dao Tri."

Hắn nhìn thấy thân hình Beta cứng lại, hiển nhiên là nghe thấy được.

Nhưng lại vẫn không quay đầu lại như cũ.

Cung Trầm trầm giọng nói tiếp: "Những lời vừa rồi, đều là sự thật sao?"

Thông qua vẻ mặt và phản ứng của Hoài Thi, vừa rồi Cung Trầm cũng đã biết được đáp án chính xác.

Nhưng hắn vẫn muốn biết, Beta sẽ trả lời như thế nào.

Rốt cuộc là thừa nhận, hay là phủ nhận.

Nhưng......Beta không trả lời.

Ngoảnh mặt làm ngơ.

Không có một chút phản ứng nào.

Beta trầm mặc an tĩnh mà đứng ở trạm dừng giao thông công cộng. Cậu mặc một chiếc hoodie màu đen, mũ choàng to rộng hoàn toàn bao phủ đầu cậu và toàn bộ khuôn mặt.

Beta không trả lời, ít lời lại trầm mặc.

Giống như trong suốt ba năm này vậy.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.

Nhìn bộ dáng không nói trầm mặc của Beta, không biết vì sao, tâm tình của Cung Trầm lại trở nên cực kì nôn nóng.

"Bồ Dao Tri, nói chuyện!" Cung Trầm lên tiếng, ngữ khí mệnh lệnh thô bạo.

Beta vẫn ngoảnh mặt làm ngơ như cũ.

Lúc này, xe buýt tới trạm.

Xe buýt chậm rãi dừng lại ở trước mặt Beta.

Sau khi xe buýt dừng lại, chỉ thấy Beta vừa rồi vẫn luôn không có bất cứ phản ứng nào, cuối cùng cũng cử động.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía xe buýt, nhấc chân chuẩn bị lên xe.

Thấy thế, Cung Trầm nhanh chóng tiến lên, duỗi tay, không chút do dự mà nắm lấy cổ tay của Beta.

Cung Trầm đứng ở phía sau Beta, thanh âm mất tiếng trầm thấp, mang theo tràn đầy không hiểu nổi.

Cung Trầm muốn nói lại thôi: "...... Vì sao cậu không giải thích?"

Beta rũ mắt, chậm rãi nhìn về phía cổ tay của mình.

Lúc này, Beta cuối cùng cũng lên tiếng.

"Buông tay."

Nhạt nhẽo lạnh lùng, không có bất cứ cảm xúc phập phồng nào.

Cung Trầm ngẩn ngơ.

Từ sau khi sự kiện thuốc cấm hồi cao nhất qua đi, hắn cũng chưa từng nghe lại giọng nói của Bồ Dao Tri.

Lúc trước khi Bồ Dao Tri vẫn còn là bạn cùng bàn với hắn, lúc đang nói chuyện phiếm, mỗi một câu, đều mang theo vui sướng mà âm cuối hơi cao lên.

Giống với tính cách ngây thơ hồn nhiên lúc đó của cậu.

Nhưng mà bây giờ.

Giọng nói của đối phương, tựa như sa mạc hoang vu, tràn ngập cô tịch và u lãnh.

Lúc cao nhị, Cung Trầm từng gặp Bồ Dao Tri vài lần.

Khi đó Bồ Dao Tri, không phải đang bị người khác bắt nạt, thì cũng là bộ dáng chật vật đáng thương, bước chân lảo đảo, nghiêng ngả mà đi về phía phòng y tế.

Cung Trầm khi đó coi Beta là rác rưởi, chỉ nhìn Beta nhiều thêm một cái cũng khiến hắn chán ghét, cho nên vẫn chưa chú ý đến sự thay đổi của Beta.

Lại sau nữa, lúc cao tam, hắn chưa từng nhìn thấy Beta.

Bởi vì cậu đã không thế nào rời khỏi phòng học.

Nhưng khi đó hắn lại kiên định bất di như cũ mà chắc chắn, Beta hạ tiện lại không biết liêm sỉ, khiến hắn ghê tởm đến cực điểm, cho nên hắn vẫn chưa để ý tới.

Nhưng Cung Trầm làm sao cũng không nghĩ đến, ba năm sau Bồ Dao Tri, lại thay đổi to lớn như vậy.

So với Beta ngây thơ ngu ngốc hồi cao nhất kia, hoàn toàn giống như là hai người.

Xa lạ... đến mức khiến Cung Trầm thậm chí cho rằng, mình đã nhận sai người.

Trong lòng Cung Trầm chấn động, không tự giác mà buông lỏng tay.

Cung Trầm không tự chủ được mà buông lỏng cổ tay của Beta ra.

Beta nhàn nhạt nói tiếng cảm ơn, nhấc chân lên xe.

Cửa xe chậm rãi đóng lại.

Xe bắt đầu chuyển động, dần đi xa, sau đó rất nhanh mà biến mất khỏi tầm mắt của Alpha.

Mãi cho đến khi chiếc xe kia biến mất, Beta cũng chưa từng quay đầu lại liếc mắt nhìn Cung Trầm một cái.

Cung Trầm đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

...... Cảm ơn.

Sau khi biết được chân tướng, thì lời cảm ơn trong miệng đối phương này, dường như mang theo ý vị—— châm chọc vô tận.

......

Bên kia.

Bồ Dao Tri mặt không cảm xúc mà ngồi trên xe buýt.

Nửa giờ sau, cậu về tới nhà.

Về đến nhà, mẹ Bồ hôm nay riêng nghỉ phép cũng lập tức theo bản năng mà nhìn về phía con trai nhà mình.

Mẹ Bồ lập tức tươi cười, "Đã về rồi sao?"

Từ sau khi tính cách của Bồ Dao Tri xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, thì lúc mẹ Bồ nói chuyện với Bồ Dao Tri, luôn mang theo một chút ý cẩn thận.

Bồ Dao Tri vâng một tiếng, an tĩnh mà đưa thư ** và phiếu điểm trên tay qua.

Nhưng mẹ Bồ cũng không quan tâm cái này.

Mẹ Bồ nhìn vẻ mặt trầm tĩnh trên mặt Bồ Dao Tri, thật cẩn thận, mang theo ý an ủi: "Bây giờ con tốt nghiệp rồi, chuyện trước kia...... cũng đều đã qua."

Bồ Dao Tri rũ mắt, vô cùng ngoan ngoãn mà đáp: "Vâng, mẹ."

Đều đã qua.

Người trước kia, chuyện trước kia, với cậu đều đã là chuyện râu ria.

Thấy Bồ Dao Tri theo tiếng, mẹ Bồ đứng dậy khỏi sopha, vội vàng nói: "Hôm nay chắc con mệt rồi, muốn ăn chút gì không? Mẹ đi nấu cho con!"

Bồ Dao Tri vẻ mặt nhạt nhẽo, trong ánh mắt mang theo sự xa cách vô hình và lạnh nhạt.

Cậu lại lần nữa ngoan ngoãn nói: "Không cần đâu mẹ, con không mệt, nên không cần phiền toái vậy đâu, mẹ."

Nói xong, không đợi mẹ Bồ đáp lời, cậu lại nói tiếp: "Mẹ, con về phòng trước."

Bồ Dao Tri nói xong, liền xoay người rời đi.

Mẹ Bồ đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ thất ngữ.

Tính cách của con trai cô...... hình như đã không còn cách nào vãn hồi, quay trở lại dáng vẻ ban đầu được nữa.

Là cô đã sai rồi sao?

Lúc trước cô khăng khăng muốn nhét cậu vào trường học kia là sai rồi sao?

Trường học tràn ngập Omega và Alpha loại ưu gia cảnh xuất chúng kia, vốn dĩ không phải là nơi mà Beta cấp thấp như bọn họ có thể vào học.

......

Trước cổng trường.

Beta đã rời đi hồi lâu, nhưng Cung Trầm lại phảng phất như là bị dừng hình ảnh, thật lâu sau cũng chưa từng động.

Hai chữ 'buông tay' không có bất luận cảm xúc nào của Bồ Dao Tri kia, vẫn luôn không ngừng quanh quẩn ở trong đầu Cung Trầm.

Hắn ngơ ngẩn nhìn về hướng xe buýt rời đi, trong đầu trống rỗng.

Tài xế đợi hồi lâu cũng không chờ được Cung Trầm lên xe, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Cung Trầm đứng ở cổng trường chính đang ngẩn ngơ xuất thần.

Thấy thế, tài xế xuống xe, đi đến bên cạnh thiếu gia nhà mình, thật cẩn thận nhẹ giọng nhắc nhở: "...... Thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa, ngài nên lên xe trở về."

Cung Trầm lúc này mới tìm về suy nghĩ.

Hắn phức tạp thu hồi tầm mắt, im lặng, xoay người lên xe.

Sau khi lên xe, Cung Trầm lẩm bẩm, lại như là lầm bầm lầu bầu.

"Vì sao cậu ta không giải thích?"

Vì sao không quay đầu lại?

Vì sao lại không nói lời nào?

Bên trong xe, tài xế ngồi ở ghế điều khiển không nghe rõ.

"...... Thiếu gia?"

Cung Trầm nhắm lại mắt, không nói nữa.

Một giờ sau.

Siêu xe dừng lại.

Trở lại Cung trạch, Cung Trầm chân dài bước vào chính sảnh ở lầu một, cũng không quay đầu lại, lệnh cho quản gia: "Đi tra ba năm trước đây, ký lục giao dịch NV-1 của chợ đen trong toàn bộ tháng tư."

Quản gia thức thời không hỏi nhiều, khom người đáp vâng.

Làm quản gia của Cung gia, năng lực đương nhiên không tầm thường. Chỉ trong một tiếng đồng hồ, tất cả những tin tức liên quan đến chợ đen và NV-1 trong tháng tư của ba năm trước, bao gồm tất cả ký lục giao dịch, con đường, và thân phận người mua, thậm chí là cả số thẻ giao dịch và cách thức giao dịch càng sâu hơn là số lượng mua vân vân. Tất cả đều bị tra xét ra được, làm thành bảng biểu, trình ở trước mặt Cung Trầm.

Giá cả của NV-1 không bình thường, cho nên một tháng, số lượng giao dịch cũng không nhiều.

Mà bảng báo cáo biên lai trình ở trước mắt Cung Trầm, trong đó thân phận của một người mua, cực kì bắt mắt.

Không phải người khác.

Đúng là quản gia Hoài gia.

Vị quản gia này của Hoài gia lúc mua NV-1, cũng đã cực kỳ cẩn thận.

Không chỉ mượn thân phận và tài khoản thanh toán của những người khác, còn thêm thông qua tầng tầng tuyến người truyền lại, mới đưa NV-1 đến tay hắn.

Nhưng một chút thủ đoạn bất nhập lưu này, hoàn toàn không lọt được mắt Cung gia.

Lấy nhân mạch và thủ đoạn thông thiên của Cung gia, nếu muốn tra ra thân phận thật sự sau lưng của người mua, quả thực chính là hạ bút thành văn.

Cho nên.

Chỉ cần hạ bút thành văn như thế, là có thể dễ dàng biết được chân tướng, vậy mà ba năm sau hắn mới biết được.

Một khi cẩn thận nhớ lại, lúc trước rõ ràng có rất nhiều chi tiết có thể tiến hành kiểm chứng, chỉ cần kiểm chứng, thì chân tướng có thể sáng tỏ trong nháy mắt.

Tỷ như NV-1 giá cả sang quý như thế, hắn vậy mà lại không có chút hoài nghi nào, vì sao một gia đình Beta bình thường có thể mua nổi.

Lại tỷ như, lúc trước rõ ràng chỉ cần phái người đi kiểm tra một chút vân tay trên thân bình nước, là có thể phát hiện ở trên thân bình, không chỉ có vân tay của Beta nào đó, mà còn có vân tay của Omega Hoài Thi này.

Lại tỷ như, nếu hắn cẩn thận nghĩ lại một phen, thì sẽ phát hiện, Bồ Dao Tri bỏ thuốc hắn, căn bản cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.

Bởi vì Beta vốn dĩ không có cách nào bị đánh dấu.

Cho dù khi đó hắn thật sự đánh dấu cậu, thì Beta không có cách nào giữ lại tin tức tố của Alpha vĩnh cửu. Mà vài ngày sau, tất cả mọi dấu vết mà Alpha lưu lại và mùi hương tin tức tố, sẽ rất nhanh phai nhạt, sau đó biến mất.

Nhưng những thứ này...... Lúc trước hắn, không hề có chút hoài nghi nào.

Trong nháy mắt Bồ Dao Tri xuất hiện ở cửa phòng y tế, hắn liền chắc chắn, tất cả những việc này, đều là do cậu muốn leo lên quyền quý, mà có rắp tâm bất lương với hắn.

Hay nói cách khác.

Từ lúc bắt đầu, trong lòng hắn đã ngầm nhận định, Bồ Dao Tri cũng giống với tất cả Beta cấp thấp mà hắn từng gặp trước đây. Tất cả đều là thứ dơ bẩn bất kham.

Ngay lúc đó hắn bị phẫn nộ khiến đầu óc ngu muội, mất đi tất cả lý trí, cho nên cũng không thể bình tĩnh suy nghĩ được nữa.


Nhưng nếu như ——

Nếu như sau đó, Bồ Dao Tri lại đây giải thích với hắn ——

Thì hắn cũng sẽ không hiểu lầm ba năm.

Hắn nhớ rất rõ, Omega ghê tởm kia nói vào buổi chiều hôm đó cậu đã biết rõ chân tướng.

Cho nên ——

Mãi cho đến hiện tại, Cung Trầm cũng không thể hiểu được chút nào.

Vì sao cậu...... lại không giải thích với hắn?

Chỉ cần cậu giải thích với hắn, hắn sẽ điều tra rõ chân tướng, tất cả mọi hiểu lầm cũng sẽ lập tức biến mất.

Mà ba năm này, cậu cũng không cần rơi vào tình cảnh bị cả trường bạo lực và khinh nhục.

Cũng không cần phải chuyển lớp.

Cũng vẫn sẽ là bạn ngồi cùng bàn với hắn.

—— cho nên vì sao cậu không giải thích với hắn?

Cung Trầm nhìn chăm chú ký lục giao dịch trước mắt, vẻ mặt trầm mặc.

Một bên, quản gia mẫn cảm thấy được cảm xúc của thiếu gia nhà mình đang dao động.

Quản gia quan tâm mà lên tiếng dò hỏi: "...... Thiếu gia?"

Cung Trầm vẻ mặt mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đêm đó, Cung gia đột nhiên thông báo.

Về sau nếu công ty nhà ai dám ký hợp đồng với Hoài thị, hoặc có giao dịch lui tới, như vậy chính là đối nghịch với Cung gia, từ đây đoạn tuyệt khả năng hợp tác với Cung gia.

Trong một đêm, các công ty lớn đã từng ký hợp đồng với Hoài thị lục tục hủy hợp đồng, chọn ký với công ty khác.

Không chỉ như thế, còn tiến hành tố tụng Hoài thị, yêu cầu Hoài thị bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.

Nếu như chỉ là một công ty, thì Hoài gia còn có thời gian tới ứng phó.

Nhưng liên tiếp mấy chục công ty, cộng thêm hợp đồng và kinh doanh đình trệ, chỉ trong một đêm ngắn ngủn, Hoài gia cứ như vậy mà suy tàn thê thảm.

......

Nửa tháng sau.

Cung gia.

Phòng ngủ của Cung Trầm.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Cung Trầm hiếm khi nằm mơ.

Nhưng trong nửa tháng này, hắn luôn thường xuyên mơ thấy bóng dáng của Bồ Dao Tri.

Beta luôn trong bộ dáng chật vật thê thảm mà xuất hiện ở trong mộng của hắn.

Trong mộng.

Beta cả người đều là vết thương, những Alpha và Omega kia trong trường vây quanh Beta. Bọn họ dùng chân đá Beta, dùng nắm tay đấm, trên mặt tràn đầy tươi cười tùy ý lại phóng đãng.

"Ha ha ha xứng đáng ——"

"Thật hạ tiện mà!"

"Đây là của mày đấy!"

"Beta thật ghê tởm!"

Mà người chân chính sau lưng khởi xướng chuyện này là Hoài Thi, lại đứng ở bên ngoài đám người kia, cười trộm mà nhìn Beta bị đám người kia đánh bên trong.

Trong đám người, Beta trên trán máu tươi đầm đìa lại không rên một tiếng.

Cung Trầm cũng đứng ở bên ngoài đám người giống vậy, lẳng lặng mà đối diện với Beta.

Beta bình tĩnh lại trầm mặc mà nhìn hắn, trong miệng trước sau cũng không nói ra nửa chữ.

Tiếng chuông đi học vang lên, đám người mênh mông tản ra.

Beta thu hồi tầm mắt, xoay người sang chỗ khác.

Bước chân Beta lảo đảo, máu ấm áp chảy xuôi từ đỉnh đầu cậu, bắn ra một bông hoa máu ở dưới chân.

Beta bước về phía trước một bước, hoa máu lại nhiều thêm một đóa.

Cung Trầm tâm hoảng ý loạn.

"Bồ Dao Tri, đứng lại!" Cung Trầm đối với bóng dáng của Beta, giương giọng hô.

Nhưng Beta không quay đầu lại.

Cung Trầm theo bản năng bước nhanh đuổi theo, nhưng Beta lại càng đi càng xa, càng đi càng nhanh. Cuối cùng, bóng dáng dần dần mà thu nhỏ lại từ trong tầm mắt hắn, đi xa dần, cho đến khi biến mất không thấy.

Cung Trầm chợt bừng tỉnh.

3 giờ sáng, Cung Trầm ngồi dậy từ trên giường.

Hắn nhắm mắt, trong lòng buồn bực khó tiêu.

......

Ngày kế tiếp.

Cung Trầm và Lệ Túc cùng đi sân golf.

Trên sân bóng, hai Alpha đỉnh cấp sắc mặt âm trầm.

Hai Alpha đỉnh cấp tâm tình hỏng bét.

Lệ Túc tay cầm gậy golf, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào mặt cỏ và lỗ bóng trước mắt. Tay hắn dùng sức vung gậy, phảng phất như không phải bóng, mà là đầu của người nào đó.

Lệ Túc không quá hiểu.

Đầu lưỡi của hắn liếm liếm răng hàm sau, vẻ mặt tràn ngập lòng dạ không thuận.

"Beta nào đó cũng thật biết giả vờ đấy, giả vờ ở trước mặt tôi ước chừng ba năm, một câu cũng không nói, một chút dấu hiệu cũng chưa từng để lộ ra."

Lệ Túc cười nhạo.

"Lợi hại, thật lợi hại!"

Cười nhạo xong, chỉ nghe Lệ Túc rất khó hiểu mà nói:

"Cậu nói xem có chút Beta trên mặt rõ ràng có miệng, mẹ nó rõ ràng cũng chẳng phải là người câm, vì sao cứ phải một hai nén lời nói trong lòng, một câu cũng không chịu nói?"

Cung Trầm mặt không cảm xúc.

"Tôi không biết."

Nghĩ đến người nào đó, Lệ Túc càng nghĩ càng giận.

Lệ Túc nghiến răng nghiến lợi.

Ba năm, tên phế vật Ứng Tự Trọng kia giả vờ giấu diếm hắn ba năm! Không rên một tiếng đột nhiên sửa lại nguyện vọng! Thừa dịp hắn không ở nhà, mang theo thư ** và hành lý trộm rời khỏi Lệ gia!

Mà ba năm này, ngay cả một chút biểu hiện muốn rời khỏi Ứng Tự Trọng cũng không có!

Lệ Túc càng nghĩ càng bực bội.

Trong lúc càng thêm bực bội, nhân viên tạp vụ của sân golf đột nhiên cầm di động của Lệ Túc đi tới sau hắn.

Nhân viên tạp vụ thật cẩn thận mở miệng: "Lệ thiếu, có điện thoại của ngài."

Lệ Túc cũng không quay đầu lại, tâm tình bực bội: "Bảo hắn cút đi."

Nhân viên tạp vụ cung kính ứng thanh vâng, cầm di động, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, tầm mắt Lệ Túc trong lúc vô tình thoáng nhìn, liền liếc thấy ghi chú hiển thị trên màn hình.

—— phế vật.

Lệ Túc đồng tử phóng đại, cơ hồ dùng sức sét đánh không kịp bưng tai cướp di động qua.

Lệ Túc cướp lấy di động, sợ bên kia cúp máy hắn liền lập tức nhận cuộc gọi.

Lệ Túc xoay người rời đi, đến một nơi yên lặng để nghe điện thoại.

Vì thế, tại chỗ chỉ còn lại Cung Trầm nhân viên tạp vụ đang thấp thỏm khẩn trương đứng chờ ở một bên kia.

Dù sao hai người Cung Trầm và Lệ Túc đều là Alpha đỉnh cấp, khí thế bức người. Đừng nói là Beta, cho dù có là Alpha nếu muốn giữ vững ung dung ở trước mặt bọn họ, cũng đều rất khó khăn.

"Cung thiếu, nếu ngài không có việc gì căn dặn, vậy tôi liền lui xuống trước......"

Nhân viên tạp vụ thật cẩn thận nói.

Nhân viên tạp vụ trên người không có tin tức tố, hiển nhiên, hắn là một Beta.

Cung Trầm thần sắc tối tăm, ánh mắt đang lãnh đạm nhìn chăm chú vào phía trước, đột nhiên thình lình mở miệng, hỏi: "Beta các người sẽ ở trong tình huống thế nào, rõ ràng đã biết chân tướng, nhưng lại tình nguyện lựa chọn bị hiểu lầm, gì cũng không chịu nói?"

Nhân viên tạp vụ đột nhiên không kịp chuẩn bị.

Vẻ mặt hắn dại ra, không hiểu ra sao và mờ mịt.

"Quý khách...... Ngài chỉ chính là?"

Cung Trầm không kiên nhẫn chậc một tiếng.

"Thôi."

Dứt lời, Cung Trầm không nói hai lời, duỗi tay ném xuống gậy golf trong tay.

Cung Trầm quay đầu liền đi, lạnh lùng mà bỏ xuống một câu.

"Nói với Lệ Túc, tôi còn có việc, đi trước."

Nhân viên tạp vụ cung kính đáp lời.

Cung Trầm xoay người rời đi, về Cung gia.

Sau khi trở lại Cung gia, hắn nâng nâng cằm về phía quản gia, ra tiếng mệnh lệnh: "Đi tra một số điện thoại."

Quản gia tiến lên, cung kính hỏi: "Thiếu gia chỉ chính là......?"

Cung Trầm ưu nhã ung dung ngồi xuống trên sô pha ở chính sảnh.

"Bồ Dao Tri."

Quản gia nghĩ đến việc tra được giao dịch ký lục thuốc NV-1 ở chợ đen nửa tháng trước, nháy mắt liền hiểu ra.

Quản gia chậm rãi đáp vâng.

Chuyện xảy ra ba năm trước kia, Cung Trầm cho rằng mình đích xác cũng có nhất định trách nhiệm.

Cho nên hắn cũng không có ý định thoái thác.

Sau khi có được số điện thoại, lại thông qua điện thoại dò hỏi phương thức bồi thường mà đối phương muốn. Lấy năng lực của Cung gia, thì bất kể bọn họ muốn gì, thì Cung gia cũng đều có thể làm được.

Sau đó nữa ——

Từ đây về sau, Bồ Dao Tri, cùng với sự việc ba năm trước đây, sẽ không còn bất cứ liên quan gì đến hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK