Trong nháy mắt chân tướng được vạch trần, thì một tia lý trí cuối cùng trong đầu Cung Trầm cũng theo đó mà bị thiêu đốt đến hầu như không còn.
Thú tính đã hoàn toàn chiếm thượng phong, ngầm chiếm hết lý trí của hắn.
Động tác của Cung Trầm nhanh đến gần như hoàn toàn thấy không rõ, chờ đến lúc Bồ Dao Tri phản ứng lại, thì cậu đã bị Cung Trầm kéo qua, đột nhiên ấn ở trên tường.
Bồ Dao Tri bị dọa ngốc.
Cung Trầm nắm lấy cổ cậu, một tay nắm được tóc của cậu, tiếp theo cúi người tới gần, ở chỗ cổ cậu nhẹ nhàng mà ngửi ngửi.
Bồ Dao Tri nước mắt lưng tròng, hai chân nhũn ra.
"Bạn học Cung Trầm, bạn, bạn làm sao vậy?"
Bồ Dao Tri hãi hùng khiếp vía, sợ hãi hỏi.
Cung Trầm không trả lời.
Thân thể hắn nóng lên, thậm chí nhiệt độ của đầu ngón tay cũng là nóng bỏng.
Chỉ thấy sau khi Cung Trầm nhẹ nhàng ngửi ngửi ở chỗ cổ Bồ Dao Tri một lúc, tiếp theo, liền lộ ra răng nanh bén nhọn của mình.
Ngay lúc hắn muốn cắn xuống, thì Bồ Dao Tri hãi hùng khiếp vía, đột nhiên duỗi tay đẩy hắn ra.
Cậu duỗi tay đẩy Cung Trầm ra, theo động tác này của cậu, thì răng nanh bén nhọn kia của Cung Trầm cũng xẹt qua cánh tay cậu, nháy mắt liền vẽ ra một vết máu.
Răng nanh bén nhọn giống như vũ khí sắc bén, cũng tựa như lưỡi dao sắc bén, vẽ ra một vết máu nổi bật ở trên cánh tay.
Bồ Dao Tri hãi hùng khiếp vía, đôi mắt trừng lớn, trong lòng tràn đầy hoảng sợ.
Cậu nhìn máu đang chảy ra trên cánh tay của mình, ánh mắt cũng mờ mịt theo.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Cung Trầm, chỉ thấy ánh mắt đối phương vẩn đục u ám, nghiễm nhiên đã không có lý trí giống trước đây nữa.
Ánh mắt kia, thoạt nhìn, giống như một con mãnh thú.
Cậu co rúm né tránh về phía sau.
Cậu không rõ Cung Trầm đây là làm sao vậy.
Đây rốt cuộc là bị bệnh gì.
Cậu co rúm lại một góc, thanh âm run run rẩy rẩy hỏi: "...... Bạn học Cung Trầm, bạn bị bệnh gì? Bác sĩ đi đâu rồi? Sao hắn lại không ở đây?"
Cung Trầm ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn sải bước tiến lên một bước, duỗi tay bắt lấy Bồ Dao Tri.
Người sau vội vàng trốn về phía sau.
Nhưng phòng y tế chỉ có một chút như vậy, cậu có thể trốn đến chỗ nào được?
Vì thế rất nhanh, Bồ Dao Tri liền bị bắt lại.
Cung Trầm bắt được cổ tay của cậu.
Lực đạo hung mãnh kia, cơ hồ có thể bẻ gãy xương ngón tay của cậu.
Ngón tay của Bồ Dao Tri cũng lạnh cả đi.
Cậu không thể giãy giụa, cả người cứng đờ.
Mãi cho đến hiện tại, cậu vẫn không thể hiểu được, chuyện trước mắt rốt cuộc là như thế nào.
Tin tức tố vị rượu vang đỏ kia của Cung Trầm cũng nồng đậm đến không bình thường tràn ngập toàn bộ phòng y tế. Phàm là một Alpha và Omega nghe được, đều có thể cảm nhận được tình hình trước mắt của Cung Trầm rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng Bồ Dao Tri là Beta.
Cậu nghe không thấy.
Bên kia.
Cung Trầm bóp cổ tay của cậu, cứ đơn giản như vậy mà dễ dàng xách cậu từ trên mặt đất lên.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Nhưng ngay lúc hắn nắm lấy cổ cậu, chuẩn bị đỏ mắt mà cắn xuống, thì Cung Trầm giống như đột nhiên tìm về thần trí của của mình, hắn đột nhiên đẩy Bồ Dao Tri ra, lui về phía sau một bước.
Tiếp theo, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, rất nhanh liền thấy được một chiếc kéo nhỏ chuyên dùng để cắt băng gạc.
Hắn không chút do dự, cầm lấy kéo nhỏ, đâm lên cánh tay của mình.
Tức khắc máu trên cánh tay chảy ròng.
Nhưng theo đó, ánh mắt hắn, cũng đồng thời mà trở nên thanh minh không ít.
Đối diện.
Bồ Dao Tri bị Cung Trầm đẩy mạnh ra, cả người cậu lập tức ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng nặng nề trầm đục.
Bồ Dao Tri đau đến rên rỉ ra tiếng.
Ngay lúc cậu ngước mắt, đang muốn hỏi Cung Trầm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, thì chỉ thấy Cung Trầm đột nhiên cầm lấy một cái kéo, đâm xuống cánh tay của mình.
Bồ Dao Tri kinh hoảng thất thố.
Không màng đau đớn trên người mình, cậu nghiêng ngả lảo đảo mà đứng dậy, chuẩn bị đi đưa tay ngăn cản Cung Trầm.
Nhưng lúc cậu chuẩn bị đứng dậy tiếp cận Cung Trầm, thì Cung Trầm chậm rãi giương mắt, đột nhiên mặt không cảm xúc mà nhìn về phía cậu.
Đó là một ánh mắt cực kỳ chán ghét.
Cung Trầm môi mỏng hơi mở, nói ra một chữ.
"Cút."
Bồ Dao Tri bước chân dừng lại.
Cậu không biết làm sao, ánh mắt mờ mịt mà nhìn lại về phía Cung Trầm.
Bởi vì trong tuyến thể của cậu lúc này có tin tức tố của Cung Trầm, cho nên giờ phút này, ánh mắt, cảm xúc của Cung Trầm, lập tức phóng đại mấy lần ở trước mắt cậu.
Bây giờ cậu, không những có thể cảm nhận được Cung Trầm cảm xúc, còn có thể cảm nhận được trạng thái tâm lý của Cung Trầm nữa. Mà sự trì độn và ngô nghê trước đây của cậu, dưới ảnh hưởng của tin tức tố tất cả đều biến mất.
Mà giờ phút này, ánh mắt và vẻ mặt của Cung Trầm nhìn cậu, đều thể hiện rõ ràng hai chữ.
—— ghê tởm.
Cung Trầm lạnh như băng nhìn cậu, ánh mắt chán ghét và ghét bỏ kia, phảng phất như đang nhìn rác rưởi ghê tởm nhất trên đời vậy.
Bộ dáng của cậu, khí vị của cậu, vẻ mặt của cậu......
Tất cả những gì thuộc về cậu.
Đều khiến Cung Trầm ghê tởm.
Bồ Dao Tri ngẩn ngơ thất ngữ, trong đầu trống rỗng.
Cậu không rõ, vì sao Cung Trầm phải dùng loại này ánh mắt để nhìn cậu.
Là do tâm tình của bạn học Cung Trầm...... không tốt sao?
Nhưng ngay lúc này, những thứ này đều không phải là việc quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là, cánh tay của Cung Trầm vẫn đang đổ máu, cậu cần phải nhanh chóng băng bó vết thương cho Cung Trầm mới được.
Bồ Dao Tri nhìn miệng vết thương trên cánh tay Cung Trầm, vẻ mặt lo lắng, cậu cầm lòng không đậu mà lại tiến lên một bước.
Cậu yếu ớt mở miệng nói: "Bạn học Cung Trầm, cánh tay của bạn......"
Cung Trầm vẻ mặt chán ghét mà cắt ngang lời cậu: "Câm miệng."
Cùng với hai chữ này, Bồ Dao Tri đồng thời cũng cảm nhận được 'lời ngầm' dưới vẻ mặt chán ghét kia của Cung Trầm.
—— nghe được giọng nói của cậu, tôi liền cảm thấy ghê tởm.
Bồ Dao Tri mờ mịt vô thố mà ngậm miệng lại.
Cậu đứng ngay tại chỗ, thử lộ ra tươi cười đối với Cung Trầm.
Nhưng cậu cười không nổi.
Hốc mắt của cậu dần dần nóng lên.
Đối diện, Cung Trầm lại mặt không cảm xúc mà mở miệng lần nữa.
Chỉ thấy khóe miệng Cung Trầm hơi nhếch lên, lộ ra cười lạnh cực kì mang ý trào phúng, "Trước đây Lệ Túc từng nhắc nhở tôi, nói Beta cấp thấp như các người, vì có thể leo lên quyền quý, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Mà cậu, một tên Beta nhìn như ngu xuẩn buồn cười này, trên thực tế kỹ thuật diễn vừa cao siêu vừa tinh vi. Tất cả biểu hiện bên ngoài ngu xuẩn không thể tả, bất quá đều là thủ đoạn để khiến tôi dỡ xuống phòng bị mà thôi.
Lúc ấy tôi không tin, bây giờ xem ra quả thực là như thế. Những Beta cấp thấp hạ tiện như các người, thực sự ghê tởm đến cực điểm."
Bồ Dao Tri nghe không hiểu Cung Trầm đang nói cái gì.
Mỗi một chữ cậu đều nghe hiểu. Nhưng lúc xâu chuỗi thành một câu, thì cậu lại một câu cũng nghe không hiểu.
Cung Trầm lại cười nhạo một tiếng, nói: "Bồ Dao Tri, cậu cho rằng sau khi tôi đánh dấu xong, thì sẽ phải chịu trách nhiệm với cậu sao? Cậu không khỏi có ý nghĩ quá kỳ lạ rồi.
Cơ thể của các Beta cấp thấp như các cậu, từ trước đến nay đã hạ tiện. Đừng nói là đánh dấu, cho dù là sau khi đánh dấu vô ý mang thai, thì cậu cũng không có tư cách để có thể bước vào Cung gia nửa bước đâu."
Bồ Dao Tri há miệng thở dốc, muốn hỏi Cung Trầm rốt cuộc làm sao vậy.
Nhưng Cung Trầm hoàn toàn không muốn nghe thấy thanh âm của cậu, bởi vậy lại lần nữa không chút do dự cắt ngang cậu.
"Câm miệng, thanh âm của cậu khiến tôi ghê tởm."
Bồ Dao Tri yên lặng ngậm miệng lại.
Cung Trầm từ trên cao nhìn xuống, vô cùng tàn nhẫn, lại lần nữa lạnh nhạt mà mở miệng nói: "Bồ Dao Tri, một tháng rưỡi này, cậu sẽ không thật cho rằng, tôi đang xem cậu là bạn bè chứ?"
Chẳng lẽ...... Không phải sao?
Bồ Dao Tri há miệng ngẩn ngơ.
Cung Trầm cười lạnh, ánh mắt nhìn Bồ Dao Tri tức khắc trở nên vô cùng trào phúng.
Cung Trầm lạnh lùng ra tiếng hỏi lại: "Bồ Dao Tri, cậu thật sự cảm thấy...... Một tên Beta hạ tiện cấp thấp như cậu, thật sự có thể làm bạn với một Alpha đỉnh cấp sao?"
Trong tức khắc.
Bồ Dao Tri mất đi sở hữu thanh âm. Cậu ngơ ngẩn mà ngẩng đầu, nhìn về phía Cung Trầm. Trên mặt Cung Trầm, thình lình viết ba chữ.
—— cậu cũng xứng?
Yết hầu của Bồ Dao Tri chua xót.
Hốc mắt cậu nóng lên, đáy mắt dần dần sinh ra ánh nước trong suốt.
Cậu cho rằng...... cậu cho rằng...... Cậu thật sự có thể làm bạn với Cung Trầm.
Cậu còn tưởng rằng......
Việc kết bạn, là không cần để ý giới tính, cũng không cần để ý cái gọi là đỉnh cấp và cấp thấp.
Qua một hồi lâu, giọng nói của cậu nghẹn ngào, nhịn không được hỏi: "Vậy, lúc trước vì sao......"
Cung Trầm vô tình nói ra đáp án.
Cung Trầm lời ít mà ý nhiều.
"Giết thời gian mà thôi."
Giết thời gian.
Nói cách khác, một tháng rưỡi này, cậu bất quá chỉ là một món đồ chơi buồn cười không có tự mình hiểu lấy.
Cuối cùng, Bồ Dao Tri không còn lên tiếng nữa.
A.
Thì ra là thế.
Quả nhiên.... mẹ nói không sai.