Khi hai người Tạ Thiển chạy tới phố quán bar, Lục Thời Hoan vừa mới mua mấy xiên nướng từ cửa hàng bên cạnh ngồi ăn.
Thấy hai người bọn họ, Lục Thời Hoan giơ một xiên xúc xích nướng đã gặm được một nửa chào hỏi.
Suy nghĩ một chút, vẫn quay trở lại cửa hàng, để ông chủ lại nướng thêm hai xiên nữa.
Nhìn thấy cô vẫn còn có thể ăn được xúc xích nướng, Tạ Thiển lo lắng đề phòng suốt cả quãng đường đi, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Thâm gãi gãi mặt, vẻ mặt mờ mịt: "Không phải em nói cô ấy thất tình sao? Anh nhìn không ra a."
Tạ Thiển liếc Tạ Thâm một cái, cảnh cáo anh ấy câm miệng.
Lúc này Lục Thời Hoan cầm theo xúc xích nướng đi qua, đem chia cho anh em hai người bọn họ, rốt cuộc cũng lộ ra chút bi thương: "Dùng xiên xúc xích này, tế cho tình yêu vừa mất của mình."
"Ăn đi, đừng khách khí." Dứt lời, liền kính trước, nhét nửa còn lại vào miệng, ăn giống như một con hamster nhỏ đang phồng quai hàm lên.
Anh em Tạ Thiển đang cầm xúc xích nướng: "..."
Yên lặng nhìn Lục Thời Hoan tiêu diệt xong xúc xích nướng, mới mở miệng.
Tạ Thiển hỏi cô: "Một mình vụng trộm khóc rồi?"
Trong mắt Lục Thời Hoan còn có tơ máu, mí mắt vì khóc mà có chút sưng lên, dấu vết không quá rõ ràng.
Bị Tạ Thiển ôn nhu hỏi, cô nhất thời ủy khuất, mãnh liệt bốc lên như một đợt sóng triều, che trời lấp đất mà đến.
Mắt thấy hốc mắt bắt đầu phiếm hồng, nước mắt đã đảo quanh, Lục Thời Hoan lại nhớ tới bên cạnh còn có Tạ Thâm, liền cứng rắn ép nước mắt trở về.
Tạ Thâm là anh em tốt của Ôn Thời Ý, Lục Thời Hoan không muốn khiến anh ta chê cười. "Đi thôi, uống rượu đi."
Cô nhăn mũi, đem cảm giác chua xót đẩy về.
Kéo lấy tay Tạ Thiển, Lục Thời Hoan cùng cô ấy đi qua người Tạ Thâm vào quán bar.
Vẻ mặt Tạ Thâm bất đắc dĩ gặm xúc xích nướng, suy nghĩ muốn đuổi theo, giúp đỡ khuyên giải hai câu.
Nhưng là cảm thấy, tình cảm bốn năm của Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý, nếu thật sự chia tay, vậy cũng quá đáng tiếc.
Cuộc sống này trên đời, có thể có bao nhiêu bốn năm a. Huống chi thời gian Lục Thời Hoan trả giá trên người Ôn Thời Ý, không chỉ bốn năm.
Lục Thời Hoan nói uống rượu, chính là uống rượu thuần túy.
Trên bàn, đồ nhắm cô không ăn một miếng, chỉ ôm bình rượu, một ngụm lại một ngụm uống hết.
Tạ Thâm ở bên cạnh nhìn, nhịn không được nháy mắt với Tạ Thiển, muốn cô ấy khuyên nhủ một chút.
Tạ Thiển cũng không để ý tới, thỉnh thoảng cầm bình rượu cùng Lục Thời Hoan chạm một chút.
Cô ấy hiểu Lục Thời Hoan, biết lúc này trong lòng cô chắc chắn là rất buồn. Nếu Lục Thời Hoan cảm thấy rượu có thể làm tê liệt ngũ giác, giảm bớt đau đớn, vậy cứ để cho cô say đi.
Cô ấy và Tạ Thâm đều ở đây, cũng không có ai dám tới đây chiếm tiện nghi.
Chờ Lục Thời Hoan bắt đầu chuếnh choáng, những cảm xúc nghẹn ngào trong lòng tự nhiên sẽ phát tiết ra.
"Thiển Thiển, mình và Ôn Thời Ý chia tay."
"Mình biết."
Lục Thời Hoan ôm chai rượu, nghiêng ngả tựa vào sofa, híp lại đôi mắt hạnh, trên mặt hiện lên một tia ửng đỏ nhìn Tạ Thiển cười cười.
Cô cười còn khó coi hơn khóc, Tạ Thiển nhìn mà đau lòng.
Bởi vì Tạ Thiển tạm thời còn chưa biết nguyên nhân Lục Thời Hoan và Ôn Thời Ý chia tay, cho nên cô ấy chỉ nghiêng người qua, thay Lục Thời Hoan khép lại vành tai, cũng không tiếp lời.
Ngược lại Tạ Thâm, chống cằm vẻ mặt bát quái: "Vì cái gì a? Cậu ta chính là người mà em yêu thầm trong 3 năm lại theo đuổi 3 năm nữa."
"Hai người cũng đã ở bên nhau được 4 năm."
"Cộng lại một chút, em đã dành mười năm để ở bên cạnh cậu ta, sao lại đột nhiên chia tay?"
Tạ Thâm cũng là thực sự quan tâm đến Lục Thời Hoan.