Mục lục
Khóa Eo Thon - Tụ Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên ngày hôm đó của Lục Thời Hoan trôi qua tương đối thoải mái, cả ngày đại khái tiếp đãi hơn mười người dân.

Trong đó có bảy tám người dân đến tặng cờ thưởng cho lính cứu hỏa, ngoài ra còn có mấy vị chỉ đích danh muốn gặp Ôn Cẩm Hàn, để đưa đồ cho anh.

Thấy mấy vị quần chúng muốn gặp Ôn Cẩm Hàn đều là nữ, từ quý bà sáu bảy mươi tuổi, xuống đến tiểu học sinh mười một mười hai tuổi.

Giỏ trái cây, hoa, bút... Quà tặng đủ loại kiểu dáng, đều muốn tự tay giao cho Ôn Cẩm Hàn.

Lục Thời Hoan khuyên can mãi, mới tiễn được người đi, lễ vật để lại, giúp bọn họ chuyển cho Ôn Cẩm Hàn.

Trong đó một hai cô gái xinh đẹp, còn từng nói với Lục Thời Hoan về tình hình gặp mặt của các cô với Ôn Cẩm Hàn.

Một người là nữ sinh viên đại học được Ôn Cẩm Hàn cứu khỏi đám cháy, một người là trong nhà có con rơi bay vào sau đó gọi 119, Ôn Cẩm Hàn dẫn người đi qua giải quyết phiền phức cho cô ấy và cô ấy đã nhất kiến chung tình với anh.

Theo lời các cô nói, Ôn Cẩm Hàn là một trong những lính cứu hỏa nổi tiếng nhất của tổng đội phòng cháy chữa cháy, trước đó còn phối hợp với đội chụp áp phích tuyên truyền, trong thành phố Dung Thành những cô gái trẻ đã được anh giúp đỡ, cảm ơn anh và thích anh cũng không ít.

Các cô ấy nói tới mặt mày hớn hở, Lục Thời Hoan cầm một ly nước đun sôi ngồi trên ghế lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cô phụ họa vài câu, khen ngợi giá trị nhan sắc Ôn Cẩm Hàn.

Cứ như vậy cùng nhau tán gẫu cả buổi sáng, nhận thức của Lục Thời Hoan đối với Ôn Cẩm Hàn lại tiến thêm một bước.

Ví dụ như anh còn được các cô gái yêu thích, bất kể là diện mạo hay nghề nghiệp, đều rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của các cô gái.



Vậy tại sao anh không có bạn gái?

Lục Thời Hoan không hiểu rõ, nhưng buổi trưa ăn cơm ở căng tin, cô may mắn được ngồi cùng bàn với các thành viên của tiểu đội Ôn Cẩm Hàn.

Nhưng cô lại nghe một đội viên tên là Chúc Khiêm nói, trong lòng Ôn Cẩm Hàn có bạch nguyệt quang, ngoại trừ bạch nguyệt quang ra, ai cũng không lọt vào mắt anh.

"Trên đời này người đàn ông một lòng một dạ như đội trưởng chúng ta thật sự là không nhiều lắm.”

Chúc Khiêm cảm khái, sau đó lại hỏi Lục Thời Hoan: "Không phải từ nhỏ cô đã lớn lên cùng đội trưởng sao? Cô có biết bạch nguyệt quang kia của anh ấy rốt cuộc trông như thế nào không?”

Lục Thời Hoan đang gắp một miếng thịt bỏ vào miệng mình động tác dừng lại, quay đầu nhìn Chúc Khiêm, lắc đầu nói: "Tôi không biết.”

"Cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua chuyện này.”

Chúc Khiêm thấy mặt cô chân thành không giống như là nói dối, chợt cảm thấy không thú vị: "Miệng đội trưởng thật là kín đáo, thậm chí ngay cả tiểu thanh mai như cô cũng không nói.”

"Cũng không biết bạch nguyệt quang như thế nào, có thể để cho đội trưởng của chúng tôi vì cô ấy mà thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy.”

Lục Thời Hoan cười cười không nói tiếp.

Nhưng Chúc Khiêm nói cô là tiểu thanh mai của Ôn Cẩm Hàn, xưng hô này lại làm cho sắc mặt cô nhuộm đỏ vài phần, có chút dấu hiệu nóng lên.

Cô luôn cảm thấy xưng hô "Tiểu Thanh Mai" này, có chút thân mật ái muội, làm cho người ta thẹn thùng.



Lục Thời Hoan trầm mặc cũng không làm cho miệng Chúc Khiêm dừng lại.

Anh ấy còn đang lải nhải: "Các người nói với mị lực nhan sắc của đội trưởng, mà đến nay còn chưa có được bạch nguyệt quang, có phải là bạch nguyệt quang kia đã chết rồi hay không?”

Mấy thành viên khác trong nhóm ngồi cùng bàn cũng gật đầu, chỉ có Lục Thời Hoan, nói tiếp một câu: "Cũng có thể đối phương đã kết hôn.”

Cô cũng chỉ là thuận miệng nói, suy đoán lung tung, không có đáp án.

Nhưng Ôn Cẩm Hàn dẫn đầu thành viên của tiểu đội, lại không ai biết như thế nào, cả đám đã bắt đầu bi thương thay Ôn Cẩm Hàn.

"Đội trưởng thật đáng thương.”

"Không có việc gì, trở về tôi sẽ giới thiệu em họ của tôi cho đội trưởng.”

"Giới thiệu cái rắm, đội trưởng lại không thích em họ của cậu.”

"Anh ấy thiếu chính là người khiến anh ấy động lòng, lại không thiếu người động lòng vì anh ấy.”

Lục Thời Hoan cảm thấy bọn họ nói chuyện rất thú vị, cô nhai kỹ chậm nuốt, khóe miệng trước sau hiện lên ý cười nhạt, cho đến khi giọng nói Ôn Cẩm Hàn từ đỉnh đầu cô rơi xuống.

"Các người rất nhàn rỗi phải không?" Giọng nam trầm thấp, không hiểu sao lại có loại lực uy hiếp, ngay cả Lục Thời Hoan cũng thu lại nụ cười, cẩn thận từng li từng tý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK