• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói này thật là vô lý, Lục Thời Hoan nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, có chút phản kháng: "Làm sao có thể!" "Làm sao mình có thể thích anh Cẩm Hàn. "Nếu cậu không thích anh ấy, tại sao lại nghĩ đến anh ấy?"

Lục Thời Hoan: "..."


Cô nghẹn lời bởi những câu nói của Tạ Thiển, khuôn mặt của cô ngày càng đỏ hơn.


Sau đó, Lục Thời Hoan chỉ vùi mặt vào đầu gối, lấy hai tay che lỗ tai, liều mạng lắc đầu: "Nếu cậu không nghe, mình sẽ không nói nữa."

Làm sao cô có thể thích Ôn Cẩm Hàn? Đó là anh cả của Ôn Thởi Ý! 3633 Tạ Thiển mỉm cười trước thái độ quá đỗi dễ thương của Lục Thời Hoan. Không biết vừa rồi là ai đánh úp bất ngờ mà bây giờ giống như con đà điểu, chỉ biết vùi đầu vào đất.


“Thực sự anh Cẩm Hàn rất tốt, và không có lí do gì vô lý khi thích anh ấy.” Tạ Thiển an ủi cô.


Thấy cô phản kháng như vậy, Tạ Thiển không nói thêm gì nữa chỉ sợ nói quá nhiều sẽ phản tác dụng.


Khi Lục Thời Hoan để tâm vào chuyện nào đó, tám con ngựa cũng không thể giữ cô lại.

Cách tốt nhất là chờ đợi, đợi cô tự hiểu ra và giải phóng bản thân khỏi những suy nghĩ lộn xộn đó.


“Được rồi, được rồi, đã muộn rồi, mau đi ngủ đi.” Tạ Thiển vỗ vai Lục Thời Hoan, giải cứu cô khỏi dòng suy nghĩ xáo trộn.

Nói một cách đơn giản, Lục Thời Hoan đã cắt bỏ hạt giống trong trái tim mình ngay khi nó nảy mâm.


Lý trí của cô không cho phép cô thích anh cả của bạn trai cũ, cô luôn cảm thấy đó sẽ là một chuyện đặc biệt phiền toái.

Mặc dù Lục Thời Hoan che tai, giọng nói của Tạ Thiển vẫn lọt vào tai cô từ giữa các ngón tay, thậm chí cô còn nghe rất rõ ràng.


Đương nhiên, cô cũng biết Ôn Cẩm Hàn rất tốt, thật sự không ngại khi thích anh ấy.

Nhưng vấn đề là cô đã từng là bạn gái của Ôn Thời Ý, còn Ôn Cẩm Hàn là anh cả của Ôn Thời Ý... Thích anh cả của bạn trai cũ? Lục Thời Hoan không thể chấp nhận chuyện như vậy được.


Vì vậy, cô lắc đầu nguầy nguậy và mạnh mẽ từ chối Tạ Thiển.

Lục Thời Hoan gật đầu, sau khi ngừng nói liền đứng dậy trở về phòng.


Đêm nay cô đã suy nghĩ rất nhiều.

Tạ Thiển nói rằng cô đã bị Ôn Cẩm Hàn thu hút, nhưng Lục Thời Hoan đã không phủ nhận sau khi nghĩ về điều đó.


Cô có một chút tình cảm với Ôn Cẩm Hàn, nhưng vẫn còn một khoảng cách ngắn so với cái thích của cô. Thêm vào đó, mối quan hệ giữa Ôn Cẩm Hàn và Ôn Thời Ý vẫn ở đó, tình cảm của Lục Thời Hoan dành cho Ôn Cẩm Hàn đột ngột dừng lại ở sự ưu ái nhỏ nhất, và không còn tiến về phía trước được nữa.



Lục Thời Hoan không muốn gây rắc rối cho bản thân và Ôn Cẩm Hàn, vì vậy cô đã chọn cách giết chết tình cảm đó và tránh xa Ôn Cẩm Hàn.

Sau một đêm điều chỉnh tâm lý, Lục Thời Hoan đã thức dậy từ sớm. Cô đi ra ngoài chạy bộ và về nhà tắm rửa làm bữa sáng, Tạ Thiển bước ra khỏi phòng với đôi mắt ngái ngủ. Sau khi hai người mặt đối mặt chào hỏi nhau, Lục Thời Hoan lấy bút đánh dấu màu đỏ và gạch bỏ ngày tháng trên lịch.


Vài ngày nữa, tháng 8 sẽ kết thúc.


Tháng 9 là mùa tựu trường, có nghĩa là công việc của Lục Thời Hoan trong đội cứu hỏa nên kết thúc.


Cô nghĩ về điều đó nên hôm nay muốn đến gặp giám đốc để nói về việc từ chức của mình.


Lục Thời Hoan đi ra ngoài sớm hơn thường ngày, so với Ôn Cẩm Hàn cố ý đi thật sớm.


Đến nỗi Ôn Cẩm Hàn đã đợi ở hành lang gần nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi Tạ Thiển đi ra ngoài, anh mới biết được rằng Lục Thời Hoan đã ra ngoài từ sớm.


Tạ Thiển giống như đang do dự muốn nói điều gì, Ôn Cẩm Hàn lại hỏi thêm một câu: "Có chuyện gì xảy ra sao?"


“Không có gì to tát, chỉ là có thể Hoan Hoan lại giở trò nhảm nhí thôi.” Tạ Thiển thở dài nhìn Ôn Cẩm Hàn một cách cẩn thận. Cô ấy dường như đã hạ quyết tâm: “Anh Cẩm Hàn, hình như Hoan Hoan phải lòng anh, anh có biết không?"


Ôn Cẩm Hàn sững người, hơi thở của anh đột ngột ngừng lại.


Ánh mắt ngưng đọng không giấu được sự bàng hoàng và dao động trong lòng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang