Vào thời điểm đó, có một tòa nhà ký túc xá trong trường đang được sửa chữa, Khúc Thành Phong bị buộc vào ký túc xá của họ, là bạn giường trên giường dưới với Ôn Cẩm Hàn suốt một năm. Tạ Thiển gật đầu đã biết, sau một lúc im lặng hỏi: "Hai người là bạn tốt của nhau à?" "Đúng vậy."
Để có thể trò chuyện tốt hơn với Tạ Thiển, Ôn Cẩm Hàn không ngừng nghiêng người trên ghế, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn về phía Lục Thời Hoan đang ngả nghiêng về phía sau.
Khi nói chuyện với Tạ Thiển, mắt anh chỉ thỉnh thoảng rơi vào cô ấy để thể hiện sự tôn trọng.
Thời gian còn lại, anh căn bản đặt ở trên người Lục Thời Hoan đang ngẩn người dựa vào cửa sổ xe và cau mày.
“Vậy à?” Tạ Thiển trầm ngâm suy nghĩ, rồi im lặng. Một lúc sau, Ôn Cẩm Hàn mới nhận ra điều gì đó và giải thích về Khúc Thành Phong: "Ngày thường Lão Khúc trông không nghiêm túc lắm, nhưng thái độ làm việc vẫn rất tốt và là một người ngay thẳng" Tên sát nhân chạy trốn đến Dung Thành trước đó đã bị bắt bởi Khúc Thành Phong còn manh mối do Ôn Cẩm Hàn cung cấp.
Khúc Thành Phong còn trẻ mà đã trở thành đội phó của Đội Cảnh sát Hình sự Dung Thành, đương nhiên là người có năng lực.
Lục Thời Hoan tắt nước cuối cùng nhớ tới bật quạt thông gió, sau đó quấn khăn tắm, một đầu tóc dài đen ướt át đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Tạ Thiển đã cắt một đĩa trái cây có dưa hấu và dưa hami đặt trên bàn trà.
Cô ấy cầm trên tay một cây kem vị đậu xanh, vừa nhìn thấy Lục Thiển Thiển thì trợn tròn mắt kinh ngạc không nhịn được cười: "Cậu đang lén lút vào phòng tắm nấu cơm sao?"
Tạ Thiển nháy mắt với Lục Thời Hoan một cái rồi đi ra ngoài ban công.
Thời Hoan để sữa chua vào tủ lạnh, lúc đi tắm trong đầu cô chỉ toàn những chuyện liên quan đến Ôn Cẩm Hàn.
Hay những lời anh nói với Ôn Thời Ý, ánh mắt dịu dàng anh nhìn cô, và cả bốn hộp sữa chua trong tủ lạnh.
Mỗi thứ đều giống như đường sacaroza được rắc vào trái tim của Lục Thời Hoan, một cảm giác thật ngọt ngào.
Lục Thời Hoan ở trong phòng tắm một lúc lâu, tắm cho đến khi cô cảm thấy chóng mặt và thiếu dưỡng khí mới khiến cô thoát ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn của mình.
Căn phòng tắm rộng 10 mét vuông bốc khói nghi ngút, không khí trong không gian mờ ảo.
"Màu da y như con tôm bị nấu chín rồi."
Lục Thời Hoan lấy khăn khô lau tóc, không quan tâm đến lời trêu chọc của Tạ Thiển, chỉ nhíu mày, lo lắng đi tới ghế sô pha.
Cuối cùng, Lục Thời Hoan ngồi xuống bên cạnh Tạ Thiển.
Tạ Thiển biết điều này, những lời của Ôn Cẩm Hàn chỉ càng làm cô ấy bị thuyết phục hơn.
Cả ba bắt taxi đến cổng tiểu khu.
Ôn Cẩm Hàn đi siêu thị mua sữa chua đưa cho
Lục Thời Hoan đang thất thần.
Những gì anh nói là cho cô uống cùng Tạ Thiển khi trở về, nhưng Tạ Thiển biết rõ Ôn Cẩm Hàn cố tình mua nó cho Thời Hoan, vì vậy sau khi về nhà, cô ấy đã từ chối sữa chua mà Lục Thời Hoan du'a.
"Mình đi gọi Tạ Thâm để báo bình an. Cậu đi tắm trước đi."
Im lặng một lúc, cô kéo khăn tắm trên đầu xuống, để mái tóc ướt buông xoã trên vai: "Thiển Thiển, cậu nghĩ mình bị bệnh sao?"
"Làm sao vậy? Cậu không thoải mái ư?" Tạ Thiển hơi lo lắng khi nghe cô nói. Kết quả, Lục Thời Hoan lắc đầu, trầm giọng nói: "Đầu óc mình hiện tại chỉ toàn là Anh Cẩm Hàn..."
Tạ Thiển lo lắng: "..."
Cô ấy không bao giờ nghĩ rằng Lục Thời Hoan sẽ ném cho cô ấy một quả bóng lửa.
Lục Thời Hoan nói ra những lời kia, mỗi chữ đều như có sức nặng ngàn cân, hết chữ này đến chữ khác đập vào đầu Tạ Thiển, suýt đánh gục cô ấy tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Tạ Thiển đi tới cẩn thận nhìn Lục Thời Hoan nói nhỏ: "Có lẽ là không bị bệnh." "Tình huống của cậu có thể là một triệu chứng." Những lời nói của Tạ Thiến đã thu hút thành công sự chú ý của Lục Thời Hoan.
Hai người hai khuôn mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tò mò của Lục Thời Hoan: "Là triệu chứng gì?"
Tạ Thiển nghiêm túc, nói từng chữ: “Triệu chứng của tình yêu”
Lời nói chậm rãi cố ý của cô ấy, khiến Lục Thời Hoan sững sờ, vài giây sau trên khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên một vệt ửng hồng đáng ngờ.
Rõ ràng, Lục Thời Hoan hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tạ Thiển.
Có nghĩa là cô có thể đã yêu Ôn Cẩm Hàn.