• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao ba anh và mẹ của Lục Thời Hoan cũng là anh em họ, Lục Thời Hoan xem như là em họ của anh ấy.

Em họ của mình cùng anh em tốt tu thành chính quả, anh ta cũng là thật tâm thay bọn họ cao hứng.

Tất cả mọi người đều lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm của Lục Thời Hoan dành cho Ôn Thời Ý sâu đậm đến mức nào, anh và Tạ Thiển không thể rõ ràng hơn.

Đang yên đang lành, sao lại đột nhiên đề cập đến việc chia tay?

Ánh mắt Lục Thời Hoan mơ màng mà nhìn Tạ Thâm một cái, dường như có chút cảm khái.

"Là vậy, mười năm rồi."

"Thời gian trôi qua thật nhanh a."

Lục Thời Hoan cong môi cười cười, đem tất cả những gì mình nhìn thấy trong hội sở Shangri-La nói cho bọn Tạ Thâm biết.

Toàn bộ quá trình dùng một bộ công thức hóa giọng điệu trình bày sự thật, giống như cô chỉ là một người ngoài cuộc, đang kể lại câu chuyện của người khác.

Bộ dáng nản lòng thoái chí kia, Tạ Thiển nhìn mà nhíu mày.

Trước đó cô ấy vốn không coi trọng Ôn Thời Ý, người như anh ta thật sự không phải là người thích hợp với Lục Thời Hoan.



Nhưng Lục Thời Hoan lại thích anh ta, cho nên trong thời gian hai người bọn họ yêu nhau, Tạ Thiển cũng không nói xấu Ôn Thời Ý trước mặt Lục Thời Hoan.

Bây giờ Ôn Thời Ý lại làm ra loại chuyện này, đáy lòng Tạ Thiển đối với điểm nhẫn nại cuối cùng của mình hoàn toàn bị tiêu hao sạch sẽ.

"Loại tra nam này, chia tay sớm thì sớm tốt."

Tạ Thiển trầm giọng phẫn nộ, thuận tiện thay Lục Thời Hoan lau đi nước mắt đọng lại trên khóe mắt, giọng điệu dỗ dành tiểu hài tử: "Hoan Hoan, chúng ta không nên vì loại tra nam này mà rơi nước mắt được không?"

Lục Thời Hoan hít hít cái mũi, dùng sức gật đầu nói: "Được".

Nhưng nước mắt của cô vẫn tròn vo rơi xuống.

Lục Thời Hoan thực bất đắc dĩ: "Làm sao bây giờ a, mình không khống chế được nước mắt."

Cô khóc đến đặc biệt thương tâm, nhưng Tạ Thâm lại bị chọc cười.

Kết quả bị Tạ Thiển trừng mắt một cái, mới hắng giọng, nghiêm túc nói hai câu: "Ôn Thời Ý này, quả thật có chút quá đáng."

"Nhưng mà Hoan Hoan, em có từng nghĩ tới, Ôn Thời Ý cậu ta có lẽ cũng là bất đắc dĩ, gặp dịp thì chơi?"

"Dù sao trong giới của bọn họ, đối với loại người mới không có bối cảnh hậu trường như cậu ta, vẫn luôn không phải là quá tốt."

Lục Thời Hoan nghe xong lời của anh ta, một bộ tâm như tro tàn như cũ, không có bất kỳ dấu hiệu quay lại.



Bởi vì nguyên nhân chính cô và Ôn Thời Ý chia tay, căn bản cũng không phải chỉ vì nụ hôn kia của anh ta và Cao Minh Nguyệt.

Tính chất nghề nghiệp Ôn Thời Ý, Lục Thời Hoan biết.

Cô cũng không phải là người không hiểu lý lẽ.

Bằng không hôm nay trên tàu hỏa, khi nhìn thấy chương trình tạp kỹ kia, cô cũng sẽ không mở miệng bảo vệ anh ta.

"Thâm ca, anh không hiểu." Lục Thời Hoan uống một ngụm rượu, xích lại gần anh ta một chút, cùng anh ta nói chuyện: "Trước khi Ôn Thời Ý xuất đạo, từng thề son sắt nói với em, anh ta yêu em.....Anh ta sẽ không xào CP với các nữ nghệ sĩ khác, cũng không nhận cảnh hôn."

"Nhưng anh ta nuốt lời."

Trên đường đến quán bar, Lục Thời Hoan lên mạng tìm kiếm các bài viết có liên quan đến Ôn Thời Ý, từng tin từng tin đều xem qua.

Gameshow tình yêu kia, Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt xào CP.

Chuyện yêu nhau của bọn họ trên mạng đưa tin không ít, mặc dù cả hai người đều không thừa nhận, nhưng chính sự im lặng và không phủ nhận của bọn họ đã khiến cho nhiều cư dân mạng hiểu lầm mối quan hệ đó, trở thành fan CP của hai người bọn họ.

Rất nhiều bài viết như vậy, còn có một bài viết khiến cho trái tim Lục Thời Hoan hoàn toàn băng giá.

Đó là tin tức về bộ phim mới mà Ôn Thời Ý và Cao Minh Quyết hợp tác, người đưa tin về bộ phim này còn nói, Ôn Thời Ý và Cao Minh Quyết sẽ cống hiến nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của cho đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK