Đúng, anh ta không ghét Cao Minh Nguyệt.
Phải nói rằng, bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không ghét một cô gái nổi bật cả về thân hình lẫn khuôn mặt như Cao Minh Nguyệt.
Huống chi cô ta vốn là thiên kim của điện ảnh Minh Thị, có thể trợ giúp cho sự nghiệp diễn xuất của Ôn Thời Ý.
Trầm mặc một hồi, Ôn Thời Ý ghé mắt một lần nữa đối mặt với ánh mắt của Ôn Cẩm Hàn, lại bổ sung thêm một câu: “Em cùng cô ấy là trong sạch. "
Không chán ghét nhưng cũng chưa từng có tình cảm nam nữ.
Ôn Cẩm Hàn nghe xong, chỉ híp híp mắt, bộ dạng âm trầm: “Em không nên mượn Cao Minh
Nguyệt kích thích Hoan Hoan.” “Nếu em còn yêu cô ấy, hẳn là nên thấu hiểu và nhường nhịn một chút.”
Những lời này, vốn dĩ Ôn Cẩm Hàn là không muốn nói cho Ôn Thời Ý nghe. Bởi vì đối với anh mà nói, Ôn Thời Ý cùng Lục Thời Hoan chia tay là chuyện tốt.
Nếu là Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt thật sự ở bên nhau, anh cùng Lục Thời Hoan cũng có khả năng đến gần hơn nữa.
Nhưng tưởng tượng đến Lục Thời Hoan vì Ôn Thời Ý mà hai hốc mắt đỏ bừng, ướt át đáng thương, Ôn Cẩm Hàn lại đau lòng.
Anh biết Lục Thời Hoan chắc chắn còn chưa hoàn toàn buông bỏ Ôn Thời Ý, nếu Ôn Thời Ý cùng Cao Minh Nguyệt ở bên nhau, Hoan Hoan của anh khẳng định sẽ tổn thương.
Cho nên anh mới mở miệng khuyên bảo Ôn Thời Ý, muốn người mà Lục Thời Hoan nhớ mãi không quên có một cơ hội cuối cùng.
Nhưng Ôn Cẩm Hàn cũng không biết mình nói cậu nói kia sai rồi, thần sắc vốn tính bình tĩnh của Ôn Thời Ý đột nhiên lạnh nhạt mím môi, ánh mắt ám trầm rất nhiều.
“Nhường cô ấy?” Vài giây sau người đàn ông cười nhẹ một tiếng, tự giễu mà nhìn về phía Ôn Cẩm Hàn: “Em vì cô ấy đã từ bỏ đủ nhiều rồi.”
"Còn muốn nhường nhịn cô ấy như thế nào nữa?"
Vẻ mặt của Ôn Thời Ý trở nên cực kì nghiêm túc, tuy rằng khóe môi cong lên nhưng trong mắt lại không có một chút ý cười.
Nghĩ đến tài nguyên mà mình đã mất vì Lục Thời Hoan trong bốn năm qua, trong lòng anh ta càng thêm bất bình, cuối cùng hai mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn: "Em còn tưởng rằng cô ấy sẽ là người duy nhất trên đời có thể hiểu và ủng hộ em nhất ... Cũng như em ủng hộ cô ấy trong sự nghiệp giáo viên."
"Huống hồ, sao anh không nghĩ tới em nhiều hơn? Bốn năm qua em đã vất vả như thế nào, Cô ấy không biết sao?"
Cuối cùng, Ôn Thời Ý dường như tuyệt vọng.
Giọng điệu của anh ta vẫn trìu mến như thường, tình cảm đến mức Lục Thời Hoan không khỏi bắt đầu suy nghĩ, có phải thật sự là có chuyện gì xảy ra không, hay là do chính anh ta quá nhỏ nhen?
Dù là giáo viên hay nghệ sĩ, đó đều là ước mơ của cô và Ôn Thời Ý.
Có lẽ cô thực sự đòi hỏi quá nhiều, xem nhẹ nghề nghiệp của Ôn Thời Ý, điều này khiến anh ta không thể buông bỏ việc theo đuổi ước mơ của mình.
Sau khi ý nghĩ này nảy sinh trong đầu Lục Thời Hoan, cô dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo ở góc.
Mắt mở lớn, nhìn thẳng vô định về phía trước.
Trái tim cô ngột ngạt và đau đớn, giống như bị nhốt trong một không gian khép kín, tối tăm, không thể thở và không thể nhìn thấy ánh sáng.
Lục Thời Hoan cực kỳ ghét cảm giác này, cô cũng hận chính bản thân luôn bị lời nói và hành động của Ôn Thời Ý làm ảnh hưởng.
Nhưng cô cần thời gian để sửa thói quen này. xấu
Cảm giác nặng trĩu trong lòng lúc này không thể bỏ qua.
Hành lang chìm vào im lặng, bên tại chỉ mơ hồ tiếng gió thoảng qua.
Sau khi Ôn Thời Ý hét lên với Ôn Cẩm Hàn để trút giận, anh ta bình tĩnh nhìn anh bằng ánh mắt "Tôi không sai".
Anh ta cho rằng lần này Ôn Cẩm Hàn có thể hiểu được khó khăn của mình, đứng về phía mình mà trách móc Lục Thời Hoan.
Dù gì thì họ cũng là anh em, Ôn Cẩm Hàn chính là anh cả của anh ta.
Tuy rằng Ôn Cẩm Hàn lên tiếng, nhưng giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Không ai kề dao vào cổ bắt em phải trả giá."
"Hoan Hoan là bạn gái của em. Em không nên dùng sự hy sinh và nhượng bộ của mình để buộc cô ấy phải tha thứ cho lỗi lầm của bản thân."
"Đây không gọi là yêu, gọi là đạo đức giả."