• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Catlazy

Beta: Củ Cải Đen

Tống Mạch Trúc đem mấy người đến Tư Hình Xử, Họa Mi đưa Mạch Trạch Minh và Khâu Ninh vào cùng một phòng.

Thời Dung và Thời Dĩ Cẩm đi theo Tống Mạch Trúc vào một phòng khác, ở giữa phòng có một cái thùng gỗ.

Tống Mạch Trúc lên phía trước mở cái thùng gỗ đó ra, lộ ra tế phẩm màu đồng thau ở bên trong: "Thời đại nhân, ngài xem một chút, có phải là những tế phẩm này không?"

Thời Dung tiến lên hai bước, lấy chung rượu và đế cắm nến xem kĩ một lượt, nhìn chữ được khắc ở dưới đáy của đế cắm nến: "Không sai chính là mấy cái này, ngài tìm thấy chúng ở chỗ nào? Phạm nhân đang ở đâu?"

"Người đến!" Tống Mạch Trục cao giọng gọi một câu, nha dịch liền áp tải phạm nhân vào, khi người này xuất hiện trước mặt nàng, Thời Dĩ Cẩm liền cảm thấy có mấy phần quen thuộc.

"Là ngươi?" Thời Dung nhận ra người trước mặt này trước "Ngươi là phu xe của phủ ta? Nhà chúng ta đối đãi với hạ nhân cũng không tệ, ngươi hà tất gì phải làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế này."

Thời Dĩ Cẩm lúc này mới nhớ ra người này chính là phu xe chở nàng và Viên Viên đi Cẩm Tú phường hôm xảy ra vụ nổ đó, lập tức liền hiểu rõ mọi chuyện.

Phu xe đó cúi đầu không nói, dường như âm thầm xác nhận lời nói của Thời Dung.

"Ta hôm nay đuổi theo nghi pham, một đường đuổi đến chỗ ẩn nấp của hắn, vừa khéo tìm thấy một rương tế phẩm". Tống Mạch Trúc ở trong phòng người này tìm thấy tế phẩm, lúc trước chưa nghĩ đến liên kết hai vụ án nổ và trộm tế phẩm lại với nhau.

"Nói! Ngươi vì sao lại làm như vậy? Còn đến đến phủ thừa tướng đặt thuốc nổ, ngươi đây là phạm trọng tội!" Thời Dung nhìn người trước mặt tức vô cùng, càng tức giận hơn là việc quản lý lỏng lẻo của mình đến với người trên dưới trong phủ.

"Càn Thiên phải vong!, phục hưng Cố Phục!"

Người này không đầu không đuôi trừng mắt nhìn mọi người xung quanh nói ra một câu, lập tức cắn lưỡi tự sát.

Tống Mạch Trúc muốn đi bóp miệng của phu xe này, thế nhưng vẫn muộn một bước.

"Này! Này!" Thời Dung nghe thấy lời này càng thêm kinh sợ.

Thời Dĩ Cẩm đối với người trước mặt đột nhiên chết, trước là kinh ngạc, sau đó lùi lại mấy bước, bình tĩnh lại một chút lại nhớ đến nàng dường như là nghe thấy một vài chuyện không nên nghe. Nếu như nàng nhớ không nhầm, Càn Thiên là niên hiệu của triều đại này, mà Cố Phục lại là của tiền triều.

Sai dịch tìm khăn trắng, phủ lên người này, khiêng đi.

Thời Dĩ Cẩm vẫn còn kinh sợ không thôi, không ngờ rằng nhìn có vẻ như chỉ là một án trộm tế phẩm đơn giản, sau lưng lại liên quan đến chuyện này.

"Vốn dĩ muốn để Mạch Trạch Minh và Khâu Ninh ra nhận người, hiện tại xem ra cũng không cần nữa" Tống Mạch Trúc nhìn thân ảnh của nhóm sai dịch khiêng người xuống. . Bạn có biết trang truyện — TRUМtrцyen . m e —

Thời Dung loạng choạng đi vài bước, tiều tụy ngồi trên ghế: "Chuyện này không đơn giản".

"Thời đại nhân yên tâm, chuyện nay ta sẽ bẩm báo với thánh thượng, ta sẽ không nhắc đến là hạ nhân của Thời phủ, chỉ nói là một tiểu tốt vô danh, vẫn xin Thời đại nhân không cần lo lắng".

Nghe thấy Tống Mạch Trúc nói như vậy, sắc mặt vẫn luôn căng thẳng của Thời Dung mới chậm rãi dịu xuống một chút: "Thế làm phiền Tống đại nhân, chuyện hôm nay ta cũng sẽ giữ bí mật. Nếu sau này, Tống đại nhân có chỗ này cần giúp đỡ, Thời mỗ tất nhiên sẽ tận lực giúp".

Thời Dĩ Cẩm vẫn đang tập trung suy nghĩ về điều kỳ quặc trong chuyện này, nguyên nhân phu xe này muốn nổ cửa hàng pháo. Sao hôm nay hà tất gì phải chui vào phủ thừa tướng, ở phủ thừa tướng hà tất gì lại phải một lần nữa đặt thuốc nổ, chẳng lẽ chỉ là vì khiến cho mọi người hoảng sợ thôi sao?

Tất cả những điều này hiện tại vẫn đang bị bao phủ trong sương mù.

"Thời cô nương, nhìn có vẻ có lời muốn nói?" Tống Mạch Trúc nhìn Thời Dĩ Cẩm người từ nãy đến giờ không nói lời nào.

"Ta..." Thời Dĩ Cẩm do dự muốn mở miệng, nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Thời Dung, vẫn là quyết định ngậm miệng không nói, nếu như là có có điểm đáng nghi đó cũng là việc Tư Hình Xử, không phải việc của nàng nên quan tâm, "Ta muốn nói, chuyện này ta sẽ coi như không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì".

Thời Dung vừa lòng gật đầu: "Chuyện này vẫn là phiền Tống đại nhân xử lý ổn thỏa."

Tống Mạch Trúc tiễn hai người ra khỏi phòng, lúc đang định truyền lời cho Mạch Trạch và Khâu Ninh có thể hồi phủ rồi, thì Hạ Lý từ cửa ngoài vội vã chạy đến, dường như là vừa mới xử lý xong công việc pháo hoa ở phủ thừa tướng.

"Xin đợi một chút" Tống Mạch Trúc nói với Thời Dung và Thời Dĩ Cẩm.

Hắn xoay người đưa Hạ Lý đi đến phòng đặt xác của phu xe: "Ngươi có từng gặp qua người này".

Hạ Lý đầu tiên là bị dọa nhảy dựng: "Này....người này....ta nhìn như gặp qua rồi, chúng ta ra ngoài rồi nói".

Tống Mạch Trúc thấy Hạ Lý bị dọa như vậy, lại kéo khăn trắng đậy lại lên trên người phu xe, đóng cửa rời khỏi phòng.

Hai người đi đến bến cạnh Thời Dung và Thời Dĩ Cẩm, Hạ Lý xem ra vẫn còn chưa hồi thần, đối mặt với hai người cũng là nhìn như không thấy.

"Người này ta nhớ rất lâu trước kia từng đến cửa hàng pháo của ta, yêu cầu của hắn ta vô cùng kỳ quái, thế nên ta đặc biệt nhớ rõ, hắn nói muốn mua một lượng pháo lớn để làm nổ sơn động, ta cảm thấy yêu cầu của hắn chính là rất kỳ quái. Hơn nữa ta lúc trước luôn bận nghiên cứu pháo hoa, thế nên đã từ chối yêu cầu mua đó. Người này chẳng lẽ ôm hận ở trong lòng, thế nên mới tìm ta để báo thù?" Hạ lý kinh sợ đến mơ hồ, ông ta cảm thấy lời ông ta nói ra dường như chính là chân tướng.

"Nguyên nhân cụ thể, phu xe này cũng không nói rõ, đại khái chắc là như thế" Thời Dung nói lời này, cũng suy ngẫm cẩn thận.

Thời Dĩ Cẩm lại mẫn cảm nhận được được một tia khác thường của Thời Dung so với ngày thường ở chung, cảm giác như cha của nàng biết một vài điều gì đó, lại không có nói ra.

Mạch Trạch Minh và Khâu Ninh đại khái là nghe thấy tiếng người ở bên ngoài liền đi ra.

"Làm sao vậy? Không phải gọi chúng ta đến nhận diện phạm nhân sao?" Mạch Trạch Minh nói với Tống Mạch Trúc, dường như vì đợi một thời gian dài nên có chút tâm phiền ý loạn.

"Người đã chết rồi, ngươi có thể lại đi xác nhận một chút".


Mạch Trạch Minh nghe thấy Tống Mạch Trúc nói như vậy thì chau mày một cái thật sâu, mà Khâu Ninh ở phía sau hắn ta thì lại càng bị dọa sợ nhảy dựng.Mạch Trạch Minh cảm nhận được, hắn ta quay đầu đi an ủi nàng ta: "Nàng đợi ở đây, ta đi xem một chút".

Khâu Ninh nghe thấy, gật đầu, cũng không có ý đi.

"Người này nhìn hình dáng xem ra, chắc là cái người bỏ trốn hôm nay" Mạch Trạch Minh nói chính xác "Nếu đã như vậy, vụ án nổ này cũng coi như là được phá, ngươi cũng có thể chỉnh lý ghi vào sổ rồi".

Tống Mạch Trúc không có tiếp lời, nói với mấy người: "Không mất thời gian của các vị nữa, nếu đã như thế, cũng mời mọi người quay về, chuyện án nổ này cũng kết thúc."

Thời Dĩ Cẩm nhìn Tống Mạch T,rúc không biết lời người này nói, là viện cớ nhất thời, hay là thật tâm thật lý nói ra.

Nhưng mà nếu như chuyện đã kết thúc, nàng cũng có thể trải qua những ngày an tĩnh rồi, còn về mấy vấn đề vẫn chưa giải quyết được đó, vẫn là giao cho người của Tư Hình Xử giải quyết là được rồi.

Lúc quay lên xe ngựa của phủ, Thời Dĩ Cẩm cảm thấy không khí trong xe cũng vô cùng lúng túng, nàng đang định nhắm mắt giả ngủ cho qua lúc này, nhưng Thời Dung lại vô cùng nghiêm khắc nói "Chuyện nghe được hôm nay, không thể nói với bất kỳ ai, có biết không?"

"Vâng, con biết rồi" Thời Dĩ Cẩm ngoan ngoãn đồng ý, nhưng vẫn là không kìm được sự tò mò mà hỏi "Cha, về nguyên nhân của vụ mất cắp tế phẩm, cha có phải biết cái gì không?"

Thời Dung nhìn chằm chằm Thời Dĩ Cẩm một lúc, đương lúc Thời Dĩ Cẩm định thu hồi lời nói, liền nghe thấy Thời Dung nói: "Con chắc là không biết sắp tới là ngày gì".

Thời Dĩ Cẩm nghĩ nghĩ, ngoại trừ mấy tháng nữa là đến năm mới, cũng chẳng phải có ngày quan trọng nào, trừ phi đây là ngày có liên quan đến tiền triều.

Ánh mắt của Thời Dung dường như xuyên qua rèm cửa nhìn ra nơi xe, lẩm bẩm nói: " Tiền triều bị sụp đổ, chính là vào tháng này".

Cha nàng nói rất nhỏ, nhưng nàng vẫn tóm được những từ khóa then chốt, đợi đến khi nàng nghe xong mới phát hiện, nàng không nên hỏi.

Nếu như nàng không có đoán sai, mấy người đó muốn khôi phục tiền triều, chắc nghĩ muốn trộm mấy tế phẩm này, dùng để tế các vong hồn bại trận của tiền triều.

Thời Dung hồi thần: "Trước lúc năm mới, đều yên ổn ở nhà, ít ra khỏi cửa, hơn nữa chuyện tình vừa nãy con cái gì cũng đều không biết".

Nghe thấy Thời Dung lại dặn dò một lần nữa, Thời Dĩ Cẩm cũng biết chuyện này có tính nghiệm trọng như thế nào, đặc biệt cẩn thận đồng ý.

Lúc quay về phủ, bọn họ vừa vào cửa, Lý Như liền ra ngoài tiếp đón bọn họ: "Sao rồi, đều giải quyết xong cả rồi chứ?"

Viên Viên cũng đi theo ở bên cạnh Lý Như, túm váy Lý Như, dụi mắt đi ra.

"Ừm, tế phẩm đã tìm được rồi, không sao rồi, đã cử người đi về Lễ bộ" Thời Dung ở trước mặt Lý Như giả bộ như không có chuyện gì, cái gì cũng đều không có phát sinh.

"Dĩ Cẩm thì sao, con đi Tư hình Xử có phải là vì vụ nổ hôm nay, có tin tức gì không?" Lý Như quan tâm hỏi.

Thời Dĩ Cẩm và Thời Dung hai mặt nhìn nhau, Thời Dung tiếp lời: "Không có chuyện gì, đều không quan trọng, thời gian cũng muộn rồi, nhanh đi nghỉ đi, Dĩ Tú của chúng ta cũng mệt rồi".

Thời Dung qua loa lấy lệ, bế Viên Viên đang dựa trên người Lý Như lên, Viên Viên mơ hồ nằm bò trên người Thời Dung nhắm mắt.

Lý Như thấy Thời Dung nói như vậy, cũng không hỏi nhiều nữa: "Mọi người đều ngủ rồi, thế nhanh đi ngủ đi".

Viên Viên từ trên người Thời Dung bị nhũ mẫu ôm đi, vẫn còn nhắm mắt hàm hồ nói: "Cha, nương, sớm nghỉ ngơi, tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi cho sớm."

Thời Dĩ Cẩm quay về phòng, thắp cây nến trên bàn, ngồi trên giường.

Tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay, giống như chiếc đèn kéo quân ở trước mặt Thời Dĩ Cẩm xoay vòng vòng, phảng phất giống như mơ.

Mà nhìn bên ngoài một mảnh tối đen, trong lòng càng hiện ra nghi vấn lớn, sợ rằng có một âm mưu to lớn ở trong đêm tối này được ấp ủ từ lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK