• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ khi Cao Nhiên nhận chức đến Bích Thành, bách tính khắp nơi vui vẻ, mặc dù không đến trình độ thấy của rơi trên đường không nhặt, ban đêm không cần đóng cửa, nhưng cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện trọng đại gì.

Nha môn bình thường cũng chỉ toàn xử lý mấy chuyện như con chó Trương gia cắn con gà Lý gia, hoặc là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà.

Mà Dương Khôn cũng là chạy từ nơi khác đến Bích Thành gây án, chỗ của bọn họ cũng luôn không tính ranh giới của Bích Thành, nhưng là một quan chức đối mặt với dân chúng của Bích Thành cũng không thể bỏ nhiệm vụ không quan tâm đến đám thổ phỉ này, cũng khiến cho Cao Nhiên đau đầu một trận.

Điều khiến hắn ta bận tâm nhất là hai tháng gần đây, phố lớn ngõ nhỏ đều truyền tai mấy tin đồn thất thiệt.

Từ lão bà 80 cho đến đứa trẻ lên ba đều biết ở chuyện ma ám ở Bích Thành.

Lúc đầu, Cao Nhiên nghe thấy tin đồn này cũng vô cùng tức giận, hạ lệnh tra xét toàn bộ người tung tin đồn, kết quả lại không ngừa thật sự có rất nhiều người đến báo án, nói là ban đêm nhìn thấy có một nữ tử áo trắng từ trong nhà bay qua.

Người đến báo án, từ đồ tể cho đến phú thương ở Bích Thành đều có cả, Cao Nhiên lo lắng vì chuyện này mà lòng người hoang mang, nên đã tự mình đích thân đến hiện trường phát hiện ra nữ quỷ để điều tra, thế nhưng lại không hề nhìn thấy bất kỳ dấu vết gì ở hiện trường.

Qua mấy ngày sau, không có người đến báo án nữa, chuyện này chính là lặng lẽ chấm dứt như vậy, dân chúng cũng bắt đầu dần dần quên đi chuyện này. Cao Nhiên cũng cho rằng chỉ là có người giở trò đùa quái đản thôi, nên đã bỏ chuyện này qua một bên, toàn tâm toàn ý chuẩn bị tổng kết công trạng của hắn ta ở Bích Thành, chuẩn bị dâng sổ giám sát.

Nhưng vào một đêm không trăng không sao, đang lúc hắn ngồi dựa vào bàn viết sách, lại nghe thấy phòng bên ngoài truyền đến tiếng động "tích tích tác tác", hắn không để ý, cho rằng con mèo nhà hàng xóm chạy qua.

Hắn lại cúi đầu tiếp tục viết chữ, nhưng dùng dư quang liếc qua lại thấy dường như có một thân ảnh từ cửa trước của hắn bay qua.Truyện được đăng tại Wattpad.com: Catlazy mèo lười nhưng không ăn cắp.

Hắn ta lại ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy trên giấy dán cửa sổ phản chiếu ánh nến, tất cả đều bình thường.

Đương lúc hắn chuẩn bị cúi đầu, lần này hắn đã thấy rõ được cái bóng lướt qua trước cửa.

Hắn sững sờ một chút, lập tức cầm nến chạy ra mở cửa, muốn đuổi theo, thì đến cái bóng quỷ cũng không tóm được, hắn chỉ nhìn thấy 3 con chim từ trên cây trong viện bay ra, gió thổi làm lay động cành lá.

Ngày thứ 2, hắn hạ lệnh lục soát một lượt toàn bộ trong phủ, nhưng lại không thu hoạch được gì, lúc này hắn mới viết một bức thư, đem chuyện kỳ lạ này nói cho Tống Mạch Trúc.

"Sự tình chính là như vậy". Cao Nhiên đem tất cả mọi chuyện đều nói ra hết.

Chuyện này Dương Trú và Họa Mi nghe đến nỗi nổi cả da gà, Dương Trú không nhịn được tò mò hỏi: "Ngươi lúc đó đuổi theo ra ngoài, không thấy sợ sao?"

"Ta làm gì quan tâm đến chuyện đó, chỉ muốn đem cái người giả thần giả quỷ kia bắt lại thôi, xem hắn ta có mục đích gì" Cao Nhiên dừng lại nói "Ở huyện nha bao nhiêu năm, ai mà không biết trên thế giới này căn bản không có quỷ, đều là trong lòng người có quỷ mà thôi".

Tống Mạch Trúc đồng tình gật đầu.

"Chuyện này tóm lại cứ nói với các ngươi trước, nếu muốn phá án, chi tiết cụ thể để mai lại nói tiếp, hôm nay các người hãy nghỉ ngơi cho tốt, trên đường đến đây cũng mệt rồi". Cao Nhiên vẫn còn tính là có nhân đạo, không có người Tư Hình Xử vừa đến đã bắt bọn họ đi tra án.

Đợi đến lúc Thời Dĩ Cẩm tỉnh lại, phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Nàng cao giọng gọi Tiểu Thu: "Tiểu Thu hiện tại là mấy giờ rồi?"

"Hiện tại đã qua giờ tuất một khắc rồi".

Thời Dĩ Cẩm mới nhớ ra, hiện tại là mùa đông, ngày ngắn đêm dài, ngược lại nàng ngủ đến quên cả giờ giấc, nhưng mà cũng không có ai đến gọi nàng.

Nàng lúc này mới phát hiện, Tiểu Thu đang ngồi ở bàn nương theo ánh nến để thêu hà bao, hộp đồ ăn cũng đặt ở bên cạnh chậu than, nhìn ra được là mượn độ nóng của chậu than để giữ ấm.

"Trước đó có người đến mời ta dùng cơm tối?" Thời Dĩ Cẩm chậm rãi đứng dậy, bắt đầu mặc y phục.

"Không có." Tiểu Thu đặt đồ thêu trong tay xuống, đi đến bên giường giúp Thời Dĩ Cẩm mặc y phục "Lúc sắp hoàng hôn, hạ nhân đã đưa hộp thức ăn tới, nói tiểu thư các người đường xe mệt mỏi, không cần đi đến ăn tối. Còn nói thức ăn đặt ở đây, bọn họ sáng sớm sẽ đến lấy. Quan trọng là, bọn họ còn dặn dò tiểu thư buổi tối tuyệt đối không được ra khỏi cửa.

Thời Dĩ Cẩm nghe thấy lời Tiểu Thu nói, động tác trên tay ngừng lại, "Bọn họ vì sao lại nói như vậy?"


"Nô tỳ hỏi nha hoàn đưa đồ ăn, nhưng cô ta dáng vẻ úp úp mở mở, cái gì cũng không nói. Nhưng mà nô tỳ trước lúc trời tối, đã thay tiểu thư múc nước, nghe thấy hạ nhân bên cạnh nói cái gì mà ma ám. Nhưng mà lúc nô tỳ đi qua, bọn họ đều đồng loạt ngậm miệng". Tiểu Thu đem tất cả mọi chuyện nàng ta nghe được kể hết cho Thời Dĩ Cẩm".

Thời Dĩ Cẩm đoán chắc là chuyện thần quỷ đồn đãi gần đây, có thể náo đến Thời phủ trên dưới nhân tâm hoang mang: "Nếu bọn họ đã nói như vậy, chúng ta cũng không cần ra ngoài, tránh phạm phải điều cấm kỵ của nhà người ta".

Mặc dù trong lòng Thời Dĩ Cẩm không tin vào loại chuyện có ma quỷ, nhưng vẫn quyết định nhập gia tùy tục, tránh xung đột với người Thời gia.

Tiểu Thu vuốt phẳng góc áo của Thời Dĩ Cẩm một chút: "Tiểu Thư, nô tỳ vừa nãy quên không nói, trưa ngày mai cả nhà sẽ đi Vọng Hương lâu, vì mọi người đón gió tẩy trần."

"Ừ, ta biết rồi". Thời Dĩ Cẩm nhàn nhạt đồng ý, cảm thấy chắc là người Thời gia tránh việc ban đêm đi ra ngoài, lúc này mới ấn định tiệc đón gió tẩy trần vào buổi trưa.

Hôm nay một đường bôn ba, tinh thần Thời Dĩ Cẩm đích thực mệt mỏi, nàng hồ loạn nhét vào hai miếng cơm, lại quay trở lại giường muốn ngủ tiếp.

Một đêm không mộng mị.

Thời Dĩ Cẩm tỉnh lại lần nữa, lúc này mới cảm thấy thần thanh khí sảng.

Nàng vội vàng dùng bữa sáng, ngồi trước bàn trang điểm, để Tiểu Thu trang điểm cho mình. Nói là như vậy, nàng cũng là lần đầu tiên sau khi xuyên đến đây, lần đầu tiên đi tửu lâu dùng cơm, cũng không tránh được có chút chờ mong rốt cuộc có thể ăn được các món ăn mỹ vị, độc lạ.Truyện được đăng tại Wattpad.com: Catlazy mèo lười nhưng không ăn cắp.

Xe ngựa của đoàn người dừng trước cửa của Vọng Hương lâu, những người khác hầu như xuống trước rồi, đã tiến vào phòng bao. Thời Dĩ Cẩm là người xuống cuối cùng, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu lấp lánh.

"Ý? Một mỹ nhân đẹp như vậy ở Bích Thành, ta thế nhưng lại chưa từng nhìn thấy?"

Cao Nhiên nhìn cách đó không xa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bóng dáng của vị cô nương đó đặc biệt dịu dàng, hơn nữa trên mặt được phủ một tầng ánh sáng vàng, càng làm lộ rõ làn da trắng hồng đặc biệt trong suốt, lông mày thanh mảnh, môi khẽ mở, dường như đang nói gì đó với nha hoàn bên cạnh.

Hai cọng tóc đen dài thuận theo gò má rũ xuống trước người, thuận theo nhịp bước mà trâm bạc trên đầu lay động theo.

Vị cô nương đó hình như chú ý đến động tĩnh bên này, đưa mắt nhìn qua hướng bên này, Cao Nhiên càng cảm thấy đôi mắt của vị cô nương trước mắt này giống như một dòng suối, thanh trong thấy đáy.

Cao Nhiên thấy cô nương này đi về phía bọn hắn hai bước, hắn ta "roẹt" một cái mở quạt ra quạt quạt.

"Không ngờ rằng lại khéo như vậy". Thời Dĩ Cẩm mở miệng, ở chỗ này gặp mấy người của Tư Hình Xử cũng lộ rõ ngạc nhiên.

"Đều nói món ăn tại Vọng Hương Lâu ở Bích Thành là đệ nhất, nếu đã như thế, thì cũng phải thử cái gì đó mới mẻ". Họa Mi thấy Cao Nhiên dường như nhìn Thời Dĩ Cẩm đến ngây ngốc rồi, đầu nhi của bọn họ cũng không phải là kiểu người chủ động chào hỏi người ta, chỉ có thể kéo ống tay áo của Dương Trú.

Dương Trú lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, chúng ta chính là đến để ăn cơm, nghe nói canh chân giò ninh đậu tương ở chỗ này cũng là đệ nhất".

Cao Nhiên thấy vị cô nương trước mặt này, xem ra có vẻ rất dễ sống chung: "Ta tự giới thiệu một chút, ta là tri huyện Bích Thành, gọi là Cao Nhiên, ta với Tống đại nhân là bạn cũ lâu năm".

"Cao đại nhân, hân hạnh". Bên ngoài Thời Dĩ Cẩm không tỏ vẻ gì, trong lòng lại âm thầm oán thầm, không ngờ rằng Tống Mạch Trúc lạnh như nước đá này, còn có bạn bè.

Tiểu Thu thấy mấy người hàn huyên mãi không xong, sốt ruột nhìn lên cửa sổ lên lầu, ở bên tai Thời Dĩ Cẩm nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, ngài mà không đi lên, sẽ thất lễ đó".

Thời Dĩ Cẩm nghĩ một chút, lại hướng mấy người này cáo từ, lúc này mới bước vào tửu lâu, đi vào bên trong phòng bao.

Cao nhiên thấy mấy người khác hình như đều quen biết vị cô nương này, lập tức vui vẻ, vừa quạt quạt trong tay, vừa truy hỏi: "Các ngươi làm sao lại quen biết vị cô nương này? Nàng ấy là cô nương nhà nào? Các người làm sao lại quen biết với cô nương ở Bích Thành? Cô nương này tướng mạo thật xinh đẹp".

"Không phải nhân sĩ Bích Thành, là Thời gia đại tiểu thư". Tống Mạch Trúc qua loa đáp lại một câu, nhìn cây quạt trong tay Cao Nhiên vô cùng chướng mắt, lấy cây quạt trong tay hắn gập lại.

Cao Nhiên suy nghĩ một chút: "À, ta biết rồi, là thiên kim của Kễ bộ thượng thư Thời Dung, chẳng chắc ta chưa từng gặp qua. Nhưng các người làm sao mà quen biết?"

Đối mặt với truy hỏi không ngừng của Cao Nhiên, Tống Mạch Trúc chỉ liếc hắn ta một cái, sải bước đi vào bên trong tửu lâu.

"Ai! Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta" Cao Nhiên lập tức đuổi theo "Còn có trả quạt lại cho ta".

Tống Mạch Trúc ném cây quạt ra phía sau, chiếc quạt vững vàng rơi vào trong lòng của Cao Nhiên.

Họa Mi và Dương Trú đưa mắt nhìn nhau, xem tình hình hiện tại quyết định đi vào rồi nói.

Tiểu nhị dẫn đoàn người bọn họ, đưa đến phòng bao: "Đại nhân vẫn là theo lệ cũ hay gì?"

"Theo lệ cũ là được, bảo phòng bên làm thêm hai món, ta hôm nay có nhiều người".

Đợi đến khi tiểu nhị rời đi, Tống Mạch Trúc mới mở miệng: "Xem ra người làm tri huyện cũng làm ra hình ra dạng".

"Dựa vào ta, ngươi còn không biết sao? Kinh tế cả nhà dựa vào, ta sao có thể nhận vàng bạc, châu báu vậy nên thỉnh thoảng thu một chút lạp xưởng của các lão hương thân tặng tới, cho người trong phủ thêm chút đồ ăn". Cao Nhiên vuốt ve cây quạt bảo bối của hắn ta.

Dương Trú và Họa Mi hai người rõ ràng bình thường cũng không thường đến địa phương sang trọng như thế này, nên có chút bồn chồn chưa kéo ghế vào ngồi.

"Các ngươi cứ thoải mái ngồi đi, các ngươi nhìn tính cách này của ta này, cũng không phải là người coi trọng tiểu tiết, nếu Tống Mạch Trúc có thể dẫn hai ngươi theo, chính là tin tưởng hai người, hai người cũng đừng quá câu lệ". Cao Nhiên bày ra bộ dáng chủ nhân chu toàn.

Dương Trú và Họa Mi thấy đầu nhi cũng không nói gì, tùy tiện kéo hai ghế ngồi xuống, lúc này mới chú ý trên bàn đã đặt đậu phộng, hạt dưa và vài món điểm tâm.

"Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại, các ngươi vẫn còn chưa nói cho ta chuyện của vị Thời đại tiểu thư kia, có gì mà thần bí như vậy?" Cao Nhiên vẫn như cũ vẫn tâm tâm niệm niệm chưa quên được vị cô nương vừa gặp lúc nãy.

Tống Mạch Trúc không để ý đến hắn ta, cũng kéo ghế ngồi xuống, Cao Nhiên theo sát ở bên, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Tống Mạch Trúc, lại nhìn Họa Mi và Dương Trú: "Hắn ta không nói, hai người các ngươi chung quy dễ nói chuyện đi?"

Dương Trú vừa định mở miệng khen ngợi Thời cô nương hai câu, lời còn chưa đến bên miệng, đã nghe thấy đầu nhi của bọn họ mở miệng nói.

"Có gì tốt để hỏi chứ, bất quá chỉ là một cô nương cầm đồ vặt không chịu trả".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK