• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Beta: @littlekai1201

Tống Mạch Trúc bỏ lại một câu này, dẫn đầu đi vào sảnh đường trước, đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Đợi đến khi Thời Dĩ Cẩm cũng ngồi vào chỗ ngồi, thì Tống Mạch Trúc và những người khác đều đang đưa mắt nhìn nhau, Tống Mạch Trúc quay về phía Thời Dĩ Cẩm đặt câu hỏi: " Cô có thể nói cho ta một chút về sự tình lúc đó?"

Thời Dĩ Cẩm nhớ lại tình cảnh lúc đó: " Tôi lúc đó vì đi tìm Viên Viên, ở chỗ đó nghe thấy tiếng Viên Viên giả tiếng mèo kêu, lúc đi đến cửa, nhìn thấy một khe hở, đại khái là cửa không có khóa, Viên Viên chui vào bên trong. Về phần này ta cũng không xác định, nếu như ngài muốn biết, lúc sau ta sẽ thay ngài đi hỏi Viên Viên".

"Cô nhìn có vẻ rất vội vã muốn thoát khỏi chuyện này?" Tống Mạch Trúc nghi ngờ nhìn người trước mặt.

" Chẳng có ai hy vọng bị cuốn vào loại chuyện này cả, tất nhiên là muốn càng sớm thoát thân càng tốt rồi". Thời Dĩ Cẩm bị Tống Mạch Trúc hỏi đến ù ù cạc cạc, chẳng có người nào lại muốn liên quan đến loai chuyện thị phi này.

Thời Dung cũng cảm thấy Tống Mạch Trúc đối với nữ nhi của ông có chút hùng hổ dọa người, nhưng lời nói ra vẫn vô cùng trôi chảy: " Tống đại nhân, tiểu nữ hôm nay cũng chịu kinh sợ, có chỗ nào đắc tội, xin hãy lượng thứ.

Tống Mạch Trúc gật đầu, kéo đề tài quay trở về vụ nổ: " Cô ở hiện trường có nhìn thấy tình huống gì khả nghi không? Hoặc là ở hiện trường có nhìn thấy người nào không?"

Thời Dĩ Cẩm nhớ lại một chút: " Ta cảm giác như là không có người ở, không có nghe thấy tiếng gì, chỉ là có ngửi thấy một mùi, ta rất quen thuộc, nhưng lại không nói rõ được".

" Chỗ đó vốn dĩ là cửa hàng pháo, nếu như cô ngửi thấy mùi thuốc pháo cũng là điều bình thường".

Thời Dĩ Cẩm nghe thấy điều này thì gật đầu, trong lòng hiện lên nghi ngờ hỏi: " Cửa hàng bán pháo đó mở gần chợ như vậy có an toàn không?"

Tống Mạch Trúc không có trả lời câu hỏi của Thời Dĩ Cẩm, lại vô cùng kinh ngạc mà nhìn Thời Dĩ Cẩm, Thời Dĩ Cẩm lại bị đối phương nhìn đến mức sợ hãi.

" Ta không còn câu hỏi gì nữa, nhưng mà sau này nếu như có chỗ cần Thời cô nương hỗ trợ phá án, vẫn là mời Thời cô nương rộng lượng tha thứ". Lời này của Tống Mạch Trúc mặc dù là nói với Thời Dĩ Cẩm, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Thời Dung.

Thời Dung cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Tống Mạch Trúc: " Nói hay, nếu có chỗ cần tiểu nữ giúp đỡ, Tống đại nhân cứ đến hỏi. Đây là bảo vệ trị an ở kinh thành, cũng là một phần trách nhiệm của mọi người. May mắn là lần này cũng không có ai bị thiệt mạng."

Tiếp theo đó, Thời Dung và Mạch Trạch Minh, Tống Mạch Trúc nói về chuyện trên triều, mà Thời Dĩ Cẩm vì bữa tối ăn hơi nhiều một chút, ăn no thì lại buồn ngủ, ngồi ở bên cạnh trực tiếp ngủ gà ngủ gật.

Thời Dĩ Cẩm nhìn thấy Khâu Ninh ở bên đối diện, dáng ngồi đoan chính, cẩn thận lắng nghe, trong lòng âm thầm bội phục.

Lại qua đại khái một tách trà, sảnh đường cuối cùng cũng yên tĩnh, ba người bảo nhau cáo từ.

Thời Dung và Thời Dĩ Cẩm tiễn ba người đến tận cửa, Khâu Ninh được Mạch Trạch Minh đỡ lên xe ngựa.

Tống Mạch Trúc chậm hơn bọn họ một bước, chắp tay hướng hai người từ biệt, trước khi đi lại nhắc lại một lần nữa: " Vụ án này trước mắt vẫn chưa phá được, có thể vẫn phải đến làm phiền quý phủ nhiều hơn".

" Tống đại nhân cũng là bởi vì trị an của kinh thành mà lao tâm lao lực, tiểu nữ tất nhiên sẽ hết sức trợ giúp".

Thời Dĩ Cẩm ở bên cạnh gật đầu, tỏ ý nàng cũng đồng ý với lời nói của phụ thân mình.

Tống Mạch Trúc lại nhìn Thời Dĩ Cẩm dường như đang có vẻ mất tập trung một cái, xoay người lên ngựa, nghênh ngang rời đi.

Thời Dung nhìn thân ảnh rời đi của Tống Mạch Trúc, căn dặn Thời Dĩ Cẩm: " Cho dù con bình thường càn rỡ đã quen, ở trước mặt vị Tống đại nhân này vẫn là bớt phóng túng một chút, đừng nhìn hắn ta còn trẻ tuổi tác không hơn con là bao, thủ đoạn của hắn ta không phải mấy cái tiểu tâm tư của con có thể hiểu rõ được".

Thời Dĩ Cẩm ngoan ngoãn đáp ứng, cũng không để trong lòng, rốt cuộc nàng cũng không phải là Thời Dĩ Cẩm trước kia, cũng không có tâm tư đi giở trò, càng không có hứng thú đối với chuyện tình cảm của hai người Mạch Trạch Minh và Khâu Ninh.

Nàng thấy hiện tại mình với thân phận là con gái của Lễ bộ thượng thư, chắc chắn là không phải lo lắng về vấn đề ăn mặc, thế thì cứ yên lặng sống cuộc sống quần áo đến tay, cơm dâng đến miệng là được rồi.

Thời Dĩ Cẩm quay về phòng, rửa mặt súc miệng một lượt, ném chuyện án nổ hôm nay ra sau ót, tiến vào giấc ngủ.

Đợi đến lúc nàng tỉnh dậy, phát hiện trời đã sáng rồi, lấy quần áo chuẩn bị đi ra sảnh đường ăn cơm.

Trên sảnh đường không có người, chỉ có hạ nhân vẫn luôn trực ở đây.

Hạ nhân cẩn thận hỏi Thời Dĩ Cẩm: " Tiểu thư, ngài có muốn dùng bữa sáng không?"

' Ừ, được". Thời Dĩ Cẩm hỏi một câu " Phụ thân và nương ta đâu?"


Hạ nhân đó được Thời Dĩ Cẩm truy hỏi cũng kinh ngạc: " Lão gia trời còn chưa sáng đã lên triều, phu nhân ở trong phòng nhị tiểu thư".

Thời Dĩ Cẩm gật đầu, tỏ ý nàng đã biết, vừa hay nàng dùng xong bữa sáng có thể đi hỏi Viên Viên một chút chuyện ngày hôm qua.

Thức ăn sáng được dâng lên, Thời Dĩ Cẩm phát hiện đồ ăn còn rất phong phú, xíu mại để trong lồng hấp nhỏ, bánh bao và sủi cảo hấp cũng là đầy đủ mọi thứ, còn có một bát cháo loãng nữa.

Thời Dĩ Cẩm ăn xong bữa sáng, đi đến viện nhỏ của Viên Viên, định hỏi một chút xem ngày hôm qua muội ấy có nhìn thấy cái gì không. Mặc dù nàng muốn đứng ngoài cuộc, nhưng theo tình hình hiện tại chỉ có thể tìm ra chân tướng sự việc, nàng mới có thể thật sự thoải mái được.

Đi đến cửa tiểu viện, Thời Dĩ Cẩm liền nghe thấy——

" Thời Dĩ Tú, con lại không ngoan ngoãn ăn cơm đúng không?" Giọng nói răn dạy tức giận của Lý Như vang khắp viện nhỏ.

" Nương....." Kèm theo đó là giọng nói non nớt của Viên Viên.

Thời Dĩ Cẩm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tình giằng co của hai người đang ngồi trên bàn đá trong viện.

Vừa nhìn thấy Thời Dĩ Cẩm đến, Viên Viên phi như bay từ trên ghế đá nhảy xuống, trốn ở đằng sau Thời Dĩ Cẩm, rụt rè lên lên ' Tỷ tỷ".

Thời Dĩ Cẩm ngồi xổm xuống kéo Viên Viên từ sau người ra trước mặt: " Muội làm sao lại làm nương tức giận rồi?"

Con ngươi của Viên Viên xoay tròn, nhìn Lý Như, nhìn Thời Dĩ Cẩm, cúi đầu nói " Là do muội không ngoan ngoãn ăn cơm".

' Thế muội biết sai chưa?" Thời Dĩ Cẩm biết Viên Viên nhìn có vẻ là một đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng về mặt xem xét tình hình thì đại khái làm rất tốt so với người khác.

Thời Dĩ Cẩm ôm Viên Viên lên ghế ngồi: " Thế nhanh ăn cơm, ăn xong tỷ tỷ chơi với muội được không?"

Viên Viên vừa nghe, lập tức cầm đũa, một tay vẫn không quên thò tay ngoéo tay với Thời Dĩ Cẩm.

Thời Dĩ Cẩm nhìn đồ ăn trước mặt Lý Như vẫn chưa được đụng tới: " Nương, người sao vẫn chưa ăn, nếu như lạnh rồi, không bằng để phòng bếp hâm lại cho nóng đã".


Lý Như sững sờ, không ngờ đến Thời Dĩ Cẩm thế nhưng sẽ dỗ muội muội ăn cơm, lại sẽ quan tâm bữa sáng của bà có bị lạnh không, bà có cảm giác hơi xa lạ với nữ nhi trước mặt, nhưng cũng không tránh khỏi có chút cảm động, nữ nhi cuối cùng cũng biết không có chạy theo sau lưng tiểu thử Mạch Trạch Minh đó nữa:" Không sao, hiện tại trời cũng không lạnh lắm."

Lý như vừa ăn, vừa nhìn Thời Dĩ Cẩm giúp muội muội lau thức ăn bị dính, vô cùng vui vẻ thanh thản.

Ăn sáng xong, bà liền yên tâm giao Viên Viên cho Thời Dĩ Cẩm, hơn nữa có nhũ mẫu ở bên cạnh trông, nên chắc sẽ không xảy ra sai lầm gì lớn, liền yên tâm quay về phòng.

Viên Viên ăn xong liền ôm cái cửu liên hoàn bằng gỗ được Mạch Trạch minh và Khâu Ninh tặng tối hôm qua, không ngừng xoay qua xoay lại, vẻ mặt rất khổ não. Nó tháo gỡ rất lâu cũng không tìm được cách giải quyết, cầm cái cửu liên hoàn nhét vào trong tay Thời Dĩ Cẩm.

" Tỷ tỷ, giúp muội tháo ra." Viên Viên vừa nói vừa trèo lên trên sạp, cả người dựa vào người Thời Dĩ Cẩm, mắt nhấp nháy muốn nhìn động tác trong tay Thời Dĩ Cẩm.

Thời DĨ Cẩm lại không có tháo mở cái cửu liên hoàn này ra, ngược lại hỏi " Lễ vật này là ca ca tỷ tỷ tặng cho ai?"

Viên Viên ưỡn ngực trả lời: " Tặng cho muội".

" Nếu đã tặng cho muội, muội lại đưa cho ta, ca ca, tỷ tỷ mà biết được có phải sẽ rất buồn không?" Thời Dĩ Cẩm nỗ lực dẫn dắt từng bước.

Viên Viên suy nghĩ chốc lát, trả lời: " Hình như là có".

" Thế cái cửu liên hoàn này muội cứ từ từ giải, không có ai quy định muội phải giải trong bao lâu", Thời Dĩ Cẩm xoa đầu Viên Viên, ôm vào trong lòng, " Chuyện ngày hôm qua muội có bị dọa sợ không".

' Mới không có" Viên Viên miệng nhỏ bĩu ra " Muội phải bảo vệ tỷ tỷ, muội mới không dễ bị dọa sợ như vậy."

Thời Dĩ Cẩm lại ôm chặt lấy Viên Viên: " Nếu như muội đã không bị dọa sợ, muội có nhớ hôm qua lúc muội vào trong phòng đó, có nhìn thấy người khác hoặc là muội có cảm thấy có cái gì kỳ lạ không?"

Viên Viên làm tổ ở trong lòng Thời Dĩ Cẩm lắc đầu, Thời Dĩ Cẩm cúi đầu nhìn, phát hiện Viên Viên vẻ mặt sắp khóc vậy, nàng cảm thấy đối với Viên Viên mà nói chuyện này vẫn là thật đáng sợ, nàng cũng không có nôn nóng.

Nàng nhẹ vỗ Viên Viên ở trong lòng, Viên Viên ở trong lòng nàng khóc, chẳng bao lâu, có lẽ khóc mệt rồi, dần dần truyền đến tiếng hít thở đều đặn, nàng nghĩ muốn đặt Viên Viên lên trên sạp, nhũ mẫu biết ý tiếp lấy Viên Viên, ôm vào trong phòng ngủ.

Thời Dĩ Cẩm nhìn thân ảnh nhũ mẫu rời đi, nghe nói nhũ mẫu này bởi vì hôm qua không làm tròn bổn phận bị phạt 3 tháng lương.

Nàng nhìn Viên Viên vẫn ngủ say như cũ, cũng không nghĩ nhiều, xoay người quay về tiểu viện, tìm cuốn lịch sử liên quan đến triều đại này đến xem, cho dù nàng muốn trôi qua những ngày yên lặng, thì cũng phải cần biết bản thân đang ở đâu.

Nàng phát hiện hôm nay là Càn thiên năm thứ 12, là vị hoàng đế thứ 2 của " Ngộ Triều".Vị hoàng đế tiền nhiệm đã đem quân tiêu diệt tiền triền "Lịch triều", làm hoàng đế 30 năm. Đương kim thánh thượng áp dụng biện pháp " thuận theo tự nhiên" (清静无为"的措施), ý đồ hy vọng khiến cho cả nước trên dưới có thể từ trong chiến tranh loạn lạc khôi phục trở lại thời kỳ hưng thịnh của tiền triều trước kia.

Nàng đọc sách sử đến mê mẩn, đến tận trưa, Thời Dĩ Cẩm nghe hạ nhân phái người đến tiểu viện của nàng, nói là lão gia tìm nàng đến tiền sảnh.

Thời Dĩ Cẩm vừa mới bước vào tiền sảnh, đã nhìn thấy Tống Mạch Trúc vừa gặp tối hôm qua.

" Dĩ Cẩm còn không mau chào Tống Đại Nhân". Thời Dung thúc giục Thời Dĩ Cẩm hành động.

Thời Dĩ Cẩm không tình nguyện thỉnh an Tống Mạch Trúc, nghĩ rõ ràng tối qua mới gặp xong, người này vì cái gì hôm nay lại không buông tha cho nàng mà lại đến nữa.

Thời Dung giống như là nghe được tiếng lòng của Thời Dĩ Cẩm nói " Lúc ta hạ triều, gặp Tống đại nhân, ngài ấy nói muốn đi đến hiện trường án nổ ngày hôm qua, vừa hay tiện đường đi qua phủ nhà chúng ta, còn có mấy chuyện cần phải hỏi con".

" Thời cô nương, hôm qua đã đồng ý với Tống mỗ giúp ta hỏi chuyện lệnh muội, không biết như thế nào rồi " Tống Mạch Trúc tiếp lấy trà hạ nhân dâng lên, dùng nắp gạt khói nói."

" Hỏi rồi, muội ấy nói không có thấy chỗ nào bất thường cả" Thời Dĩ cảm nói xong, quay đầu về phía Thời Dung, không nhìn Tống Mạch Trúc nữa " Viên Viên chắc là bị dọa sợ, hỏi đến chuyện này chỉ biết khóc, nếu như cha có thời gian thì hãy đến thăm muội ấy nhiều hơn".

Thời Dung nghe vậy liền đặt tách trà lên trên bàn: " Ừm, ta biết rồi, đợi lúc nữa ta sẽ đi thăm nó".

" Không biết Tống Đại nhân còn có câu hỏi gì nữa không" Thời Dĩ Cẩm ngụ ý là, nếu như không có vấn đề gì khác, không biết có thể hay không mời Tống Mạch Trúc người tự mình cáo từ.

Tống Mạch Trúc dường như không có nghe hiểu ngụ ý của Thời Dĩ Cẩm: " Thời đại nhân, có thể cho phép Thời cô nương cùng với Tống mỗ đi một chuyến đến hiện trường, nói không chừng Thời cô nương sẽ nhớ ra được vài chuyện then chốt.

' Này..." Thời Dung có phần do dự, ông nhìn Thời Dĩ Cẩm, cảm thấy chuyện này vẫn nên để nàng quyết định.

" Thế con sẽ cùng Tống đại nhân đi một chuyến, như vậy cũng có thể giúp Tống đại nhân một số chuyện trong việc phá án" Thời Dĩ Cẩm vẫn nể mặt mũi Thời Dung, rốt cuộc thì Tống Mạch Trúc và Thời Dung cũng đều là đồng niêu trong triều, đoán rằng Thời Dung cũng ngại mặt mũi từ chối.

Càng đừng nói là nàng cũng hy vọng có thể giải quyết nhanh chóng án nổ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK