Một đêm này, Thời Dĩ cẩm cũng nửa mơ nửa tỉnh, một bên lo lắng cho Viên Viên ở bên cạnh, một bên lo lắng Tống Mạch Trúc ở bên ngoài.
Nàng dậy đặc biệt sớm, nhìn Viên Viên vẫn đang ngủ ở bên cạnh, nghĩ đến náo loạn đêm qua bèn quyết định để con bé ngủ thêm lúc nữa.
Lúc ra phòng ngoài, phát hiện đã không thấy thân ảnh của Tống Mạch Trúc.
Nàng mở cửa, bên ngoài có hai gia đinh canh giữ ở bên ngoài, đang ngồi ngủ gật ở trên bậc đá.
Nghe thấy tiếng động cả hai đang hoang mang liền vội vàng đứng dậy, dường như do chưa làm tròn bổn phận mà có chút chột dạ: " Đại tiểu thư, ngài dậy rồi".
" Ừm". Nhìn đến hai gia đinh canh ở ngoài cả như vậy, nàng có thể đoán ra được Tống Mạch Trúc rời đi như thế nào.
Gia đình nhìn thấy trời đã sáng rồi, một đêm cũng không có bất kỳ cái gì khác thường, liền hướng Thời Dĩ Cẩm cáo lui.
Mà lúc này hạ nhân phòng bếp cũng mang bữa sáng lên cho Thời Dĩ Cẩm.
Lúc hạ nhân đem thức ăn từ trong giỏ lấy ra, Thời Dĩ Cẩm chú ý đến lệnh bài được đeo ở thắt lưng của người đó, dường như giống y hệt với lệnh bài mà Tống Mạch Trúc cho nàng xem.
Nha hoàn đó cảm nhận được ánh mắt của Thời Dĩ Cẩm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chỗ eo của nàng ta, gan lớn mở miệng: " Hôm nay nô tỳ phụ trách ra cửa mua đồ, đưa thức ăn cho tiểu thư xong, nô tỳ liền xuất phát rồi".
Nha hoàn nhìn sắc mặt của Thời Dĩ Cẩm, sợ nàng ta nhiều miệng chọc đại tiểu thư không vui.
Thời Dĩ Cẩm thấy đối phương chủ động nhắc đến, cũng tiếp lời: "Lệnh bài này ở phòng bếp có mấy cái?"
" Chỉ có 1 cái, mỗi ngày đến phiên ai thì đưa cho người ấy".
"Lệnh bài này có khi nào bị mất chưa?" Thời Dĩ Cẩm dự định từ trong miệng người này moi ra một chút thông tin.
Người ở trước mặt đối với câu hỏi của Thời Dĩ Cẩm có chút hoảng thần: "Đại tiểu thư, bọn nô tì không có tự mình trộm lấy lệnh bài truyền ra ngoài".
Thời Dĩ Cẩm từ trong lời nói của người này, nhạy bén cảm thấy có chút vấn đề. Nhưng nàng không dự định truy vấn. Mặc dù người này đã vô tình nói ra tuy nhiên chắc chắn mọi người bên phòng bếp đều sẽ im lặng không thừa nhận. Nếu thật sự truy cứu, đoán rằng người của phòng bếp cũng không may mắn thoát khỏi.
Thời Dĩ Cẩm lại hỏi lại câu hỏi vừa nãy: "Ta hỏi là, cái lệnh bài này có từng không thấy chưa?'
Nha hoàn trước mặt bị dọa đến mức hướng Thời Dĩ Cẩm quỳ xuống, lại bị Thời Dĩ Cẩm ngăn lại: "Người đừng quỳ, ta không trách ngươi. Người cứ trả lời câu hỏi của ta là được rồi".
"Không có, tuyệt đối không có chuyện bị mất. Nô tì mỗi lần dùng xong đều lập tức trả lại. Bởi vì mỗi ngày sẽ đều sẽ đổi người, trước giờ chưa thấy ai nói qua có hôm nào không thấy lệnh bài" Nha hoàn đó thấy Thời Dĩ Cẩm nghe nàng ta nói xong thì trầm ngâm, liền mượn lý do thời gian xuất phủ sắp đến rồi, lập tức cáo lui.
Thời Dĩ Cẩm cũng không để tâm xua tay.
Nàng nghĩ đến chuyện lệnh bài tối qua. Giả dụ lệnh bài này trước giờ không có bị mất, tuy nhiên tất cả mọi người trong phủ đều có thể tiếp xúc qua, nên không thể đảm bảo sẽ không có người đi làm giả một cái giống như vậy. Cũng là nói, cái lệnh bài này không chỉ có một cái, nói không chừng có dự phòng, bởi vậy dù mất rồi cũng không có người phát hiện.
Ngoài ra còn có một khả năng, lệnh bài này căn bản chính là tối hôm qua Tống Mạch Trúc trộm đến lừa gạt nàng, lúc rời đi, lại trả lại về chỗ cũ.
Thời Dĩ Cẩm đã tưởng tượng ra các loại khả năng, phát hiện bữa sáng ở trước mặt đã sắp nguội rồi. Nàng bèn lắc đầu, đem mấy cái suy nghĩ này ở trong đầu quét sạch, xoay người vào phòng gọi Viên Viên dậy.
"Viên Viên dậy thôi nào" Thời Dĩ Cẩm gọi tiểu bánh bao đang ở trên giường quấn chăn thành một đoàn.
Viên Viên đại khái là nghe thấy Thời Dĩ Cẩm gọi, kéo chăn bông lên trùm kín đầu lẩm bẩm " Muội còn chưa tỉnh, muội còn muốn ngủ".
Thời Dĩ Cẩm nhẹ chọc vào chăn của Viên Viên: " Lại không dậy, bữa sáng sắp lạnh rồi, ăn sẽ không ngon a".
"Muội không ăn" Viên Viên vẫn như cũ trốn ở trong chăn, ồm ồm nói.
"Nếu như muội đã không ăn, tỷ tỷ sẽ ăn luôn cả phần của muội".
Còn chưa đợi Thời Dĩ Cẩm nói xong, Viên Viên đột ngột mở chăn bông ra, ngồi dậy, lộ ra cả tay lẫn chân ngắn một mẩu, nghĩ muốn đi đến bên giá treo bên cạnh giường lấy y phục.
Dưới sự giúp đỡ của Thời Dĩ Cẩm, Viên Viên mới có thể mặc xong y phục, bước chân loạng choạng, trèo lên bàn ăn ở phòng ngoài.
"Tỷ tỷ đút cho muội!" Viên Viên vừa ngồi xuống, nhìn bát đũa trước mặt, vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ nói ra câu này.
"Bữa sáng bị lạnh không tốt cho cơ thể, tỷ cũng phải ăn, muội tự mình ngoan ngoãn ăn đi". Thời Dĩ Cẩm vừa nói, vừa vuốt vuốt mái tóc như tổ quạ của Viên Viên, nghĩ muốn giúp muội muội ép xuống những sợi tóc dựng đứng.
Viên Viên cảm nhận được trên đỉnh đầu có lực đè ép, co rụt cổ lại, nhìn lúc Thời Dĩ Cẩm nói mấy lời này, nụ cười trên mặt cũng không thay đổi. Nó cảm thấy tỷ tỷ hiện tại đối với mình đã tốt hơn một chút, nó có thể có chút quá càn rỡ rồi.
Nghĩ như vậy, Viên Viên ngoan ngoãn cầm đũa lên, gắp một bánh bao nhỏ, đặt ở trong bát dùng tay cầm lấy bắt đầu ăn.
Đợi đến khi dùng xong bữa sáng, Thời Dĩ Cẩm để nhũ mẫu đưa Viên Viên đi chỉnh trang thay quần áo lại một lượt, vừa nãy quản gia đến thông báo nói buổi trưa cả nhà sẽ đến sảnh đường dùng cơm.
Tận dụng thời gian này, Thời Dĩ Cẩm cũng không định thay trang phục, chỉnh trang lại, ngồi ở trong viên phơi nắng một lúc, bắt đầu buồn ngủ..
Nàng lại quay trở lại giường, đánh một giấc.
Mãi cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng người: "Tiểu thư, tiểu thư, ngài có ở trong đó không?"
"Có, ta lập tức sẽ đến tiền sảnh".
Đến tiền sảnh, mới phát hiện trừ cha nàng Thời Dung, Lý Như và Viên Viên đều không có đến.
" Cha". Thời Dĩ Cẩm mở miệng gọi Thời Dung, dự định lừa gạt bỏ qua, rốt cuộc nàng đến nơi này, tất cả các lễ nghi thỉnh an cũng không được rõ ràng.
Lúc này Thời Dung mới từ trên ghế bành ngẩng đầu nhìn Thời Dĩ Cẩm một cái, đối với hành vi của Thời Dĩ Cẩm cũng không có gì ngạc nhiên, Thời Dĩ Cẩm lúc này mới nhẹ thở ra một hơi.
Đến lúc nghe thấy Thời Dung nói ra một câu, nàng liền đem những hơi thở vừa mới thở ra, hít trở lại.
" Gần đây nghe nói con với Thời Tú chơi rất vui vẻ. Thời Tú còn nhỏ, có chuyện gì con nên rộng lượng với nói một chút. Còn có gần đây《nữ giới》làm lại xem thấy thế nào?"
Vẻ hòa nhã dễ gần của Thời Dung, không nghi ngờ gì giống y hệt giáo viên chủ nhiệm của nàng ở thế giới trước hỏi nàng đã làm bài tập về nhà hay chưa, nàng lập tức nhớ đến quyển《nữ giới》ở trên bàn đó, nghĩ nát óc trả lời: " Con cảm thấy cuốn này tuy mỏng, nhưng nội dung sâu sắc, học được rất nhiều lợi ích".
Nghe Thời Dĩ Cẩm trả lời, Thời Dung lúc này mới vừa lòng gật đầu, mà nghe quản gia nói gần đây Thời Dĩ Cẩm không có xuất phủ tìm Mạch Trạch Minh, xem ra đã nghĩ thông rồi.
" Cha, vụ án mất trộm tế phẩm mấy ngày trước, nghe nói người bận đến đầu tắt mặt tối, không biết hiện tại đã tìm được những tế phẩm đó chưa?" Thời Dĩ Cẩm nhắm chuẩn cơ hội, đúng lúc thay đổi chủ đề.
Nghe thấy lời của Thời Dĩ Cẩm, Thời Dung thở dài một hơi, đặt cuốn sách trong tay xuống: " Chuyện này vẫn chưa có tin tức gì, nhớ kỹ không được ở bên ngoài nói linh tinh, cũng không được tùy ý bàn luận đến".
Thời DĨ Cẩm nghĩ người trong phủ chắc cũng là vì chuyện này đều được hạ lệnh phải kín miệng, khôn khéo đồng ý: " Con biết rồi".
Đương lúc Thời Dĩ Cẩm và Thời Dung chẳng biết nên nói gì với nhau, Lý Như và Viên Viên xuất hiện giải quyết tình cảnh lúng túng này.
" Nếu như người đều đến đông đủ rồi, thế thì bắt đầu dùng bữa thôi." Thời Dung gọi mấy người đến bàn ăn cơm, lại nói với Viên Viên " Nghe nói con gần đây đặc biệt ngoan ngoãn, đến bên cạnh cha ngồi xuống."
Viên Viên ngẩng đầu nhìn mẫu thân bên cạnh, lại nhìn Thời Dĩ Cẩm, ánh mắt lộ ra tia cầu cứu. Thấy hai người đều không có tiếp lời, dẩu dẩu môi, nhận mệnh đi đến chỗ bên cạnh Thời Dung ngồi xuống.
Vừa ngồi vào chỗ, Viên Viên liền thả chân đung đưa, đợi món ăn được dọn lên.
Nhìn tư thế ngồi của Viên Viên, Thời Dung nhíu mày: "Hành động phải theo chuẩn mực đây mới là hành động của thục nữ. Con nhìn dáng ngồi hiện tại của con xem, chân đừng đong đưa như thế."
Nghe Thời Dung răn dạy, Viên Viên lập tức nhăn mày ngồi nghiêm chỉnh lại một chút, cũng không dám giống như bình thường làm nũng với Thời Dung.
Đợi đến khi chính thức ăn cơm, nhìn Viên Viên bưng bát cầm đũa ăn cơm cũng coi như là đoan chính, cặp lông mày đang nhíu của Thời Dung mơi buông lỏng một chút: " Mấy ngày trước, Dĩ Cẩm đưa Dĩ Tú đi xem y phục, gặp phải chuyện như vậy, y phục cũng chưa chọn được. Mấy ngày này Dĩ Cẩm lại đem Dĩ Tú đi thêm lần nữa."
Vừa nghe đến đây, Viên Viên vui vẻ đặt đũa xuống, kéo tay áo của Thời Dung, trong miệng vẫn còn đang ngậm xương sườn, nói không rõ: "Cha là tốt nhất!"
Thời Dung nhìn Viên Viên nghiêng ngả dựa trên người ông, mày lập tức nhíu chặt: "Ngồi cho nó đàng hoàng!"
Viên Viên lập tực ngồi lại lên ghế của mình, tiếp tục gặm xương, Thời Dung nhìn Viên Viên ăn hăng say như vậy, vẫn là lộ ra chút ý cười ôn nhu.
Đợi đi đến khi mọi người ăn cơm xong, mỗi người chuẩn bị quay về phòng mình nghỉ ngơi, Thời Dung mới nói với mọi người: " Mười ngày sau, sinh thần của thừa tướng phu nhân có tổ chức yến hội, thiệp vẫn chưa phát, nhưng tin tức cũng đã truyền ra rồi. Tất cả đều đi, cái gì nên chuẩn bị thì chuẩn bị đi."
" Thế ngày mai thiếp cùng Dĩ Cẩm và Dĩ Tú đi chọn vài cuộn vải làm y phục." Lý Như tiếp lời.
" Cũng được, năm mới sắp đến, làm nhiều thêm mấy bộ nữa, đến lúc tiếp khách cũng có nhiều bộ thay đổi".
Đã định xong ngày mai giờ tỵ sẽ đợi ở cửa phủ, mấy người lúc này mới tản ra.
Lại đến Cẩm Tú Phường một lần nữa, chưởng quỹ ân cần chào đón: "Phu nhân và tiểu thư đến rồi, lần trước hai vị tiểu thư cũng bị kinh sợ rồi".
" Hôm đó cũng làm phiền chưởng quỹ rồi" Lý Như cảm ơn chưởng quỹ.
" Không phiền, không phiền. Ài, xem trí nhớ của tôi này, làm sao có thể để khách quý đứng ở cửa thế này được, mọi người mau vào bên trong, mời." Chưởng quỹ dẫn mấy người đến hậu viện.
Bước vào hậu viện, Thời Dĩ Cẩm nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc: " Họa Mi cô nương, thật khéo".
"Thời tiểu thư, không ngờ rằng đến nơi này cũng có thể gặp." Họa Mi đang nói chuyện với một gã sai vặt, nghe thấy thanh âm của Thời Dĩ Cẩm, liền đuổi người đó đi.
" Người quen?" Lý Như nhìn Thời Dĩ Cẩm chào hỏi Họa Mi, nhìn quan phục trên người Họa Mi, lông mày nhẹ nhíu một cái, " Các người cứ nói chuyện đi".
Thời Dĩ Cẩm đưa mắt nhìn theo thân ảnh của Lý Như và Viên Viên vào trong phòng, lúc này mới đưa ánh mắt quay trở lại trên người Họa Mi trước mặt.
" Nhị tiểu thư nhìn rất lanh lợi, đều đáng yêu giống như Thời tiểu thư" Họa Mi nhìn Viên Viên bị Lý Như dắt vào rồi, vẫn còn quay người lại vẫy tay với cô ta.
"Chúng ta thật có duyên, cô có thể không cần gọi ta là Thời tiểu thư, cứ gọi Dĩ Cẩm là được rồi".
"Thân phận của chúng ta khác biệt, gọi thân thiết như vậy, người khác nghe được khó tránh khỏi bị kiếm cớ".
Đối mặt với lời cự tuyệt của Họa Mi, Thời Dĩ Cẩm cũng không có cứng rắn ép buộc, biết rằng trước khi án nổ được tra rõ ràng, Họa Mi sẽ không thân thiết với cô:
" Cô ở đây là vì manh mối của án nổ đúng không?'
" Tìm thấy chủ tiệm của cửa hàng pháo rồi, hiện tại đầu nhi và người đó đều ở trong cửa hàng pháo. Tôi đi xung quanh để hỏi xem hôm đó có ai nhìn thấy nhân vật nào khả nghi không."
Nghe thấy Họa Mi nói vậy, Thời Dĩ Cẩm nghĩ chắc do vụ mất trộm tế phẩm lúc trước nên mới trì hoãn tiến độ của vụ án nổ.
" Họa Mi, nên đi rồi." Thân ảnh của Tống Mạch Trúc xuất hiện ở trước mặt của hai người, bên cạnh còn có một người dáng người gầy gộc, trên mặt có bộ râu quai nón rậm rạp, là người Thời Dĩ Cẩm chưa gặp bao giờ.
" Tống đại nhân, đã lâu không gặp" Thời Dĩ Cẩm mở miệng trước, nghĩ đến chuyện ngày hôm đó, giờ vẫn còn chút sợ hãi "Thực ra cũng không phải lâu lắm".
Tống Mạch Trúc đương nhiên rõ ý trong lời nói của Thời Dĩ Cẩm: "Thời tiểu thư, dường như rất rảnh, có thể nguyện ý đi Tư Hình Xử một chuyến".
"Không đi, nương ta còn đang đợi ta ở bên trong, ta xin cáo từ trước." Thời Dĩ Cẩm nhìn Tống Mạch Trúc không có phản ứng gì khác, lập tức hướng Họa Mi cáo từ, xoay người rời đi.
"Đợi chút." Tống Mạch Trúc gọi Thời Dĩ Cẩm lại.
Thời Dĩ Cẩm cứng ngắc quay người, người này sẽ không phải đến hôm nay vẫn cho rằng nàng là nghi phạm trong vụ án nổ, lo lắng nói: " Tống đại nhân còn có việc gì sao?"
"Họa Mi lần trước nói hồng ăn rất ngon, muốn gửi lời cảm ơn đến cô". Tống Mạch Trúc nói dối mà mặt không đổi sắc.
Họa Mi liếc Tống Mạch Trúc, bất giác tiếp lời: "Đầu nhi nói đúng, ta quên mất, luôn muốn cảm ơn hồng của cô, người của Tư Hình Xử đều nói hồng rất ngọt."
"Còn chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì nữa ta đi đây, nương ta đã đợi ở bên trong rất lâu rồi." Thời Dĩ Cẩm nghĩ lần này nếu Tống Mạch Trúc lại gọi nữa, nàng sẽ tuyệt đối sẽ không phản ứng lại.
Bên này Thời Dĩ Cẩm thuận lợi chọn được mấy cuộn vải, để tú nương đo đạc kích thước, đợi đến khi y phục được làm xong, sẽ đem đến phủ.
Bên kia, Tống Mạch Trúc và Hoa Mi đưa Hạ Lý về Tư Hình Xử, Dương Trú đưa trà cho khách.
Hạ Lý nhớ lại một mảng đổ nát bừa bộn ở cửa hàng pháo trúc, trong lòng bi ai, thoạt nhìn là người đàn ông mạnh mẽ: "Cha ta trước lúc lâm chung, nói với ta bất luận thế nào cũng phải duy trì cửa hàng pháo trúc, cho dù không làm cho hoàng thượng, Hạ gia chúng ta cũng không bởi vì chút khó khăn này mà cúi đầu."
Hạ Lý mắt ươn ướt, tiếp tục nhớ lại chuyện trước kia: " Sau khi cha ta ra đi, việc kinh doanh của cửa hàng càng lúc càng kém. Mấy lần có trẻ con đến gần chỗ cửa tiệm chúng ta chơi, người nhà của nó đến cửa tìm, nói chúng ta chỗ này quá nguy hiểm, bảo chúng ta mau chóng chuyển đi. Không ngờ rằng tình cảm hàng xóm láng giềng bao năm cũng chỉ như thế mà thôi."
Họa Mi nhìn Hạ Lý không có chút ý định nhắc đến vụ án nổ, nhịn không được nói chen vào: "Thế ông cảm thấy người có khả năng phóng hỏa nhất là ai? Hay là nói trong lòng ông có nghi ngờ gì không?"
"Ta thật sự không nghĩ ra ai có thể trong lúc ta đi Tuyên thành đến phóng hỏa. Ta biết nỗi băn khoăn của hàng xóm quanh đó, ta đã đồng ý sẽ chuyển đi rồi, bọn họ sẽ không đối với ta như vậy." Hạ Lý nói có phần nôn nóng, không ít điểm nói năng lộn xộn.
"Ngài uống nước trước đã". Tống Mạch Trúc vẫy tay, để hai người lui xuống.
Hạ Lý uống một ngụm trà, tâm tình kích động cũng dịu xuống: "Nhưng mà cũng phải nói lại, ta thật sự có hoài nghi một người. Ngài có nghe đến cửa hàng pháo Cố gia ở thành đông?"
"Có nghe đến".
"Ta hoài nghi chính là bọn hắn giở trò quỷ. Lúc cha ta còn sống, chính là bọn họ ở khắp nơi tung tin đồn nói cửa hàng pháo nhà chúng ta gây thương tích cho người khác. Hơn nữa lần này ta có làm một lô pháo cho phủ thừa tướng, nghĩ lại bọn họ cũng có thể là trong lòng bất mãn."
Tống Mạch Trúc nghe đến ba từ " phủ thừa tướng", lặng lẽ chạm vào viền tách trà, cao giọng gọi Họa Mi đến, để nàng ta đi xem tình huống bên Cố gia.