Mấy ngày gần đây, thời tiết lại ngược với mấy ngày trước, mưa phùn lất phất.
Mưa mấy ngày liền, khiến cho thời tiết vốn đã lạnh rồi, nay càng nhiễm thêm phần đìu hiu.
Thời Dĩ Cẩm nhìn mưa bên ngoài cửa sổ, những giọt nước mưa rơi trên bàn đá trong viện vỡ thành hình hoa nước.
Nàng thở dài một hơi, đóng cửa sổ lại, quay trở lại làm ổ trên giường.
"Tiểu thư, người có muốn ra ngoài đi dạo không, đi thăm nhị tiểu thư". Tiểu Thu ở bên cạnh nhìn thấy Thời Dĩ Cẩm như vậy, đề xuất ý kiến, nàng ta cảm thấy tiểu thư cả ngày ở trong phòng sẽ rầu rĩ đến phát bệnh mất.
Thời Dĩ Cẩm nhớ đến hôm đó Viên Viên vì nương không đồng ý mua pháo hoa mà chạy đi, lại không tự chủ được thở dài một hơi.
Hôm đó, sau khi Viên Viên chạy đi, Thời Dĩ Cẩm không có nghĩ nhiều, đi tìm muội ấy, thế nhưng lại bị Viên Viên cự tuyệt ở ngoài cửa.
Đến buổi tối, nương phái người đến thông báo Viên Viên giận dỗi, không ăn không uống, chỉ ở trong phòng khóc.
Chuyện đến nước này liền kinh động đến Thời Dung, sau đó Thời Dung đi khuyên Viên Viên, còn đáp ứng năm mới sẽ đưa muội ấy đi xem pháo hoa, Viên Viên lúc này mới bỏ qua.
Nhưng mà nhìn mưa gió như thế này, chắc là mấy ngày cũng không thể ra khỏi cửa.
Hôm nay mưa tạnh, vừa đẩy cửa một cái gió lạnh tràn vào phòng, Thời Dĩ Cẩm kéo áo khoác ngoài trên người lại, lâu ngày không đi ra khỏi phòng, dự định ra hoa viên hít thở không khí trong lành.
Viên Viên càng giống như con chim nhỏ sổ lồng, được bọc trong một chiếc áo bông dày, nhìn thấy Thời Dĩ Cẩm liền nhào qua, dường như không chút nhớ đến mới mấy ngày trước người vừa cười vừa khóc ở bên chỗ Lý Như cũng là muội ấy.
"Tỷ tỷ, có thể ra cửa rồi, chúng ta khi nào có thể đến cửa hàng pháo? Cha đã đồng ý rồi, tỷ tỷ đem muội đi đi". Viên Viên vẫn còn ghi nhớ trong lòng chuyện Thời Dung đã hứa với muội ấy, mới nhìn thấy Thời Dĩ Cẩm đã gấp không chờ được nói với nàng.
"Muội làm sao lại gấp như vậy?" Thời Dĩ Cẩm ngồi xổm ôm lấy Viên Viên "Viên Viên mấy ngày không gặp, hình như béo ra rồi".
"Mới không có, muội căn bản không có ăn uống cẩn thận, làm sao sẽ béo đây".
Viên Viên không chút để ý đến lời mình nói, đã bán đứng hành động mấy ngày nay của mình.
"Muội thế nhưng mấy ngày nay không ăn uống cẩn thận, không ngoan ngoãn nghe lời nương nói, để cha biết được nhất định sẽ không để muội đi mua pháo hoa".
"Tỷ tỷ không nói là được rồi". Viên Viên bĩu môi vẫn bình chân như vại nói.
"Thế tỷ không phải giúp muội gạt người rồi à?" Thời Dĩ Cẩm phát hiện nàng thật sự ôm không nổi Viên Viên, đi bộ qua cây cầu đá, ngồi vào trong đình hóng mát.
"Tỷ tỷ, muội không biết đâu, cha đã đồng ý muội rồi, muội nhất định phải đi". Viên Viên từ trên ghế nhảy xuống, hay tay chống nạnh tức giận nhìn Thời Dĩ Cẩm sai bảo.
"Thế muội đi hỏi cha, là cha đồng ý với muội" Thời Dĩ Cẩm quyết định đem chuyện này lừa đi vung tay mặc kệ ông chủ.
"Không được, muội chính là muốn đi cùng tỷ tỷ."
Thời Dĩ Cẩm nhẹ véo má Viên Viên: "Không thể được voi đòi tiên, có chuyện gì muội đi tìm cha nói".
Viên Viên nghe thấy lời này cúi đầu, nhớ đến cách mà Thời Dĩ Cẩm đối xử với mình trước kia, thành thật ngậm miệng.
Vừa khéo, Thời Dung và một vị nam tử bước vào hoa viên, Viên Viên nhìn thấy Thời Dung, lập tức vứt bỏ Thời Dĩ Cẩm, chạy về phía Thời Dung.
Thời Dung nhìn Viên Viên đang chạy như bay về phía mình, bất giác nhíu mày lại: "Làm sao lại chạy đến một cách lỗ mãng như vậy, bình thường đều dạy con như thế nào?"
Viên Viên nhìn Thời Dung, mới ý thức được bên cạnh ông còn có người ngoài, nhưng nhìn rõ mặt người đó thì "A" lên một tiếng: "Là ca ca hung dữ đó?"
"Thời Dĩ Tú!" Thời Dung cao giọng, gọi cả họ tên của Viên Viên.
Viên Viên cũng ý thức được bản thân chọc cho Thời Dung tức giận, lập tức ném chuyện đi mua pháo hoa ra sau ót, "lộc cộc" chạy trở lại đình hóng mát, cảm thấy so với ở cùng với Thời Dung thì ở cùng với tỷ tỷ vẫn tốt hơn.
"Khiến Tống đại nhân chê cười rồi, tiểu nữ nghịch ngợm, mạo phạm đến Tống đại nhân, vẫn xin Tống đại nhân lượng thứ". Thời Dung cười tạ lỗi với Tống Mạch Trúc.
"Không sao, Thời nhị tiểu thư vẫn còn nhỏ". Tống Mạch Trúc cũng không dự định làm khó Thời Dung, hắn ta hôm nay đến đây là vì muốn nghe ngóng chuyện của phu xe kia.
Thời Dĩ Cẩm nhìn thấy Viên Viên từ đằng xa chạy về, cũng không dự định mở miệng hỏi, Viên Viên nhất định sẽ tự mình nói cho nàng.
Viên Viên chạy trở về, lập tức làm ra vẻ thần bí: "Tỷ tỷ, tỷ đoán xem muội nhìn thấy ai?"
Thời Dĩ Cẩm đoán rằng Thời Dung chắc là cùng với một vị đại nhân đó bàn về chuyện quan trường, nhìn thấy phản ứng của Viên Viên lập tức đem phạm vi thu hẹp đi một chút, người này chắc là người Viên Viên rất quen thuộc, hơn nữa là người nàng cũng quen biết.
"Là Mạch Trạch Minh đến? Hay là người của Tư Hình Xử đến?" Thời Dĩ Cẩm hỏi lại.
Viên Viên chớp chớp mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thời Dĩ Cẩm: "Tỷ tỷ, tỷ có phải để nhìn thấy người bên cạnh cha rồi?"
"Chưa có nhìn thấy, nhưng mà muội hỏi như vậy, chứng minh là người mà hai chúng ta đều quen biết không phải sao?"
Viên Viên nghe xong, cảm thấy dường như cũng có lý, dùng sức gật đầu: "Nhưng mà vừa nãy muội quên mất hỏi cha chuyện đi cửa hàng pháo rồi, nếu không tỷ giúp muội đi hỏi đi".
"Ngồi lâu như vậy rồi, tỷ cũng có chút lạnh, Tiểu Thu chúng ta đi thôi". Thời Dĩ Cẩm gọi Tiểu Thu đang đứng ở bên cạnh mình.
Viên Viên thấy Thời Dĩ Cẩm không định giúp mình, lập tức chạy theo phía sau, không ngừng gọi "Tỷ tỷ".
Bên kia, Tống Mạch Trúc đang ở trong thư phòng của Thời Dung xem khế ước bán thân của phu xe tên Lưu Sơn kia.
"Ta đã hỏi qua quản sự trong phủ, nói là Lưu Sơn này bình thường nhìn có vẻ một thành thật, trừ lúc nghỉ ngơi là không có thấy người đâu, cũng không có mắc lỗi gì cả. Nhưng mà hỏi quản sự, người này bình thường sẽ đi đâu thì quản sự lại không biết."
Thời Dung trầm tư, chuyện này cũng chỉ có thể tìm riêng quản sự nói bóng nói gió hỏi, tuyệt đối không thể gióng trống khua chiêng để tất cả mọi người cùng biết được.
Tống Mạch Trúc suy nghĩ, đem khế ước bán thân cất vào trong ngực: "Gần đây bọn ta đi tra hành động trước kia của Lưu Sơn, tìm thấy một vài hành tung của hắn ta".
"Thế có tìm thấy người nào khả nghi không?" Thời Dung bất an hỏi, trong lòng hy vọng có thể mau chóng đem chuyện này kết thúc nhanh, như vậy có thể mau chóng tìm ra nguyên nhân vì sao Lưu Sơn lại lấy Thời phủ của bọn họ làm chỗ trú ẩn.
"Vẫn chưa, người của Tư Hình Xử hy vọng có thể bí mật ở trong Thời phủ tiến hành điều tra". Tống Mạch Trúc nhìn ra được sự bất an của Thời Dung, trực tiếp đưa ra yêu cầu.
"Đây..." Thời Dung tỏ vẻ khó xử.
"Hạ quan sẽ không khiến Thời đại nhân khó xử, Thời Đại nhân,ta có một thuộc hạ đắc lực tên là Họa Mi, nàng ấy có thể vào trong Thời phủ giả làm nha hoàn, cũng thuận tiện thăm dò tin tức". Tống Mạch Trúc đưa ra giải pháp cho Thời Dung.
"Cách này hình như cũng ổn". Thời Dung lùi một bước, cũng hy vọng có thể sớm ngày giải quyết xong chuyện này.
"Nếu như thuận tiện, xin cho Họa Mi đặt bên người đại tiểu thư, ta tin tưởng đại tiểu thư sẽ nguyện ý ra sức giúp đỡ bọn ta". Tống Mạch Trúc cảm thấy ở trong Thời phủ người có thể biết được thân phận của Họa Mi, lại có thể trợ giúp Họa Mi, thì chỉ có Thời Dĩ Cẩm.
Thời Dung cảm thấy phương án này đích thực không tồi: "Nhưng mà tiểu nữ cũng lớn rồi có chủ ý của riêng mình, vẫn phải cần nói trước với nó một tiếng đã. Ta hiện tại sẽ phái người mời nó đến để thương lượng ý kiến."
Thời Dung phái hạ nhân đi tìm Thời Dĩ Cẩm, Thời Dĩ Cẩm cho rằng Thời Dung tìm nàng là bởi vì vừa nãy giải quyết xong chuyện của Viên Viên.
Đợi đến khi nàng bước vào thư phòng, nhìn thấy Tống Mạch Trúc cũng ở đây, liền có chút kinh ngạc.
"Cha, Tống đại Nhân". Thời Dĩ Cẩm hướng hai người thỉnh an.
"Đến đây, con cứ tùy tiện ngồi xuống, ngồi xuống rồi có chuyện muốn nói với con". Thời Dung gọi Thời Dĩ Cẩm ngồi xuống.
Thời Dĩ Cẩm ngồi đối diện với Tống Mạch Trúc, nhìn người đối diện hôm nay mặc một thân quan bào màu đen, trong thời tiết lạnh giá ngày thường càng khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn tránh xa.
Thời Dung thay Tống Mạch Trúc nói về chuyện vừa nãy liên quan đến Họa Mi cho Thời Dĩ Cẩm, Thời Dĩ Cẩm suy nghĩ một chút nói: "Có thể, đằng nào thì viện tử của con cũng chỉ có một nha hoàn, cũng có nơi để ở".
"Thế ngày mai sẽ để Họa Mi qua đây, mong Thời đại tiểu thư chiếu cố nhiều hơn".
"Ừ, Dĩ Cẩm con chú ý nhiều hơn". Thời Dung thuận theo nói.
Thời Dĩ Cẩm nhớ đến cuộc nói chuyện mà nàng nghe được trong hiệu sách lúc trước, nhân lúc Tống Mạch Trúc ở đây, nên kể lại chuyện đó một lần.
Tống Mạch Trúc nghe xong: "Ta biết rồi, chuyện khác ta sẽ phái người của Tư Hình Xử đi tra lại, nếu đã dùng xe của Thời phủ đi khẳng định sẽ có nhiều tin tức xuất hiện".
Hắn nghĩ để Họa Mi đến Thời phủ thăm dò tin tức là đúng, hoặc có thể tìm thấy càng nhiều thông tin.
Sau khi thảo luận xong,Thời Dung và Thời Dĩ Cẩm tiễn Tống Mạch Trúc ra cửa.
Lúc Thời Dung và Thời Dĩ Cẩm quay đầu đi vào phòng, Thời Dung cảm thán nói: "Hy vọng chuyện này có thể nhanh chóng kết thúc".
Thời Dĩ Cẩm ở bên cạnh gật đầu, nhớ đến biểu hiện hôm nay của Viên Viên, vẫn là thuận miệng hỏi một câu: "Cha, người thật sự dự định để Viên Viên đi cửa hàng pháo mua pháo hoa? Nó hôm nay ồn ào muốn đi".
"Chuyện này a" Thời Dung nhớ đến Thời Dĩ Tú không khiến người khác bớt lo lắng như vậy, cũng rất đau đầu "Cũng không biết nó không nghe lời như vậy là giống ai? Nó nếu muốn đi, con đi cùng với nó, tiền ta sẽ để phòng thu chi ứng trước cho các con".
Thời Dĩ Cẩm nghe thấy thế, vừa hay có cơ hội được ra ngoài, cũng rất vui vẻ.