Edit: Catlazy
Beta: Củ Cải Đen
Tống Mạch Trúc đem chuyện hỏi thăm này giao cho Họa Mi và Dương Trú.
Họa Mi và nha hoàn đó đều là nữ tử, có thể lời nói ra sẽ thuận tiện hơn một chút.
Tống Mạch Trúc và Cao Nhiên đi xung quanh Chu gia xem xét, định xem xem có tìm thấy manh mối quan trọng gì không, mấy người đã hẹn một nén hương sau sẽ tập hợp để thu thập tình báo.
Trong lúc Tống Mạch Trúc và Cao Nhiên đang định tìm dấu vết của quỷ, thì nghe thấy gã sai vặt mời bọn họ, nói Chu Tư đã tỉnh lại rồi.
Hai người bọn họ vừa vào phòng, nhìn thấy Chu phu nhân gục đầu vào lòng Chu lão gia nức nở, lại nhìn về hướng Chu Tư, người đó đang nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn chằm chằm vào đình màn, đối với mọi chuyện xung quanh cũng không có phản ứng gì.
Cao Nhiên tiến lên phía trước nhẹ giọng gọi hắn ta, Chu Tư vẫn như cũ không có phản ứng gì.
Thấy tình hình như vậy, bọn họ cũng biết hiện tại không thể nào thẩm vấn được.
"Nếu như Chu thiếu gia thanh tỉnh, vẫn phiền Chu lão gia phái người đến phủ nha báo với ta một tiếng".
Cao Nhiên để lại câu này, liền cùng những người khác quay lại phủ nha.
Trong sảnh đường Dương Trú và Họa Mi bẩm báo về tình hình của nha hoàn đó với hai người.
"Nha hoàn đó hình như cũng bị dọa không nhẹ" Họa Mi nhớ lại tình cảnh thẩm vấn hôm nay "Nàng ta nói thấy con ma có sắc mặc trắng bệnh, tóc dài xõa ra, mặc một thân đồ trắng. Vừa nhìn thấy con ma này, cô ta bị dọa đến hôn mê luôn, về chuyện con ma này làm sao biến mất, cô ta cũng không biết".
Cao Nhiên tiếp lời: "Nghe nha hoàn này miêu tả thì có vẻ khá là giống với con ma trong miệng Cường ca".
Tống Mạch Trúc cũng đồng tình gật đầu, nhưng mà ở hiện trường vẫn như cũ không có dấu vết gì liên quan đế con ma này, cũng không biết rốt cuộc là người đóng giả hay là thứ khác.
Ấn theo lẽ thường, số lần gây án càng nhiều, thì càng có khả năng lưu lại nhiều đầu mối.
Xem ra, bọn họ chỉ đành đợi đến ngày thứ hai, lúc trời sáng, lại đi thu thập manh mối một lần nữa. May mà trời đẹp, trong xanh, không một gợn mây.
Nhóm người bọn họ lại quay trở lại Chu gia, gác cổng Chu gia nhìn thấy Cao Nhiên đến, cũng không ngăn cản để bọn họ đi vào.
Mấy người tản ra đến mọi ngóc ngách ở Chu gia để tìm đầu mối liên quan.
Tống Mạch Trúc và Cao Nhiên lại quay trở lại tiểu viện của Chu Tư.
Chắc là mọi người ở Chu gia muốn Chu Tư có thể yên tĩnh dưỡng bệnh, người trong tiểu viện đều đợi ở bên ngoài cửa, nhìn thấy Cao Nhiên và Tống Mạch Trúc đi vào thì phúc thân. Hai người hướng bọn họ gật đầu biểu ý.
Nhìn quanh một vòng, ánh mắt của Tống Mạch Trúc lại dừng ở trên cây trong tiểu viện.
Cái cây này so với cái cây ở huyện nha, cũng còn thừa hai chiếc lá vẫn treo trên cành.
"Ngươi định đi xem?" Cao Nhiên nhìn theo ánh mắt của Tống Mạch Trúc, đột nhiên hiểu được ý đồ của hắn.
Tống Mạch Trúc gọi gã sai vặt trong tiểu viện tìm thang đến, Cao Nhiên ở bên dưới giữ, còn hắn tự trèo lên.
Lần này, Tống Mạch Trúc không giống như Dương Trú phát hiện sợi dây ở trên cây, nhưng hắn lại chú ý đến trên cành cây rõ ràng có vết xước bị dây cọ qua.
Vỏ cây màu nâu bị cọ sát lộ ra màu trắng bên trong.
Tống Mạch Trúc trèo xuống, phủi tay, lại ngẩng đầu nhìn lên cái cây này, hắn hoài nghi nói không chừng trên cây ở phủ nha cũng có dấu vết như vậy, nhưng mà lần trước vẫn chưa phát hiện ra.
Cao Nhiên nhìn thấy Tống Mạch Trúc thần sắc thâm thúy nhìn lên trên chạc cây: "Có phát hiện gì à?"
"Xác thực là có chút, nếu như đoán không sai, con ma này không phải là người làm, có thể là một món đồ chơi có hình dáng giống con người" Tống Mạch Trúc dừng lại một chút "Bọn họ rất có khả năng ở trên cây thả con ma xuống, ở sòng bạc Trường Lạc, có khả năng là từ trên trần nhà đem con ma thả xuống".
Cao Nhiên nhìn cái cây trước mặt, lại nhớ đến cái cây trong phủ nha: "Nhưng cái cây này trụi lủi, người trốn ở đây, cũng bị lộ rất rõ".
Tống Mạch Trúc cẩn thận suy nghĩ: "Cái cây này và cái cây kia ở phủ nha đều có một điểm chung, đó là đều sát đường. Chốc lát muốn thu con ma đó về, có thể lập tức nhảy xuống dưới đường. Hơn nữa mặc một thân đồ đen, lại thêm có đêm tối yểm hộ, cũng rất khó bị phát hiện."
Cao Nhiên có chút ngờ vực hỏi: "Vấn đề là bọn họ nếu như ở sòng bạc Trường lạc, đi trên mái hiên, khó tránh khỏi không gây ra tiếng động, sao lại không bị ai phát hiện?"
"Đương lúc lực chú ý của Mộc Đầu và Tiểu Hắc hoàn toàn đặt trên người Cường ca, Cường ca lại gào thét như vậy, có khả năng nhất thời không phát hiện ra" Tống Mạch Trúc do dự một chút, mở miệng, "Càng đừng nói là hai người đó vẫn trong diện tình nghi".
Đến lúc, hai người bọn nó ra khỏi tiểu viện, liền nhìn thấy Dương Trú và Họa Mi cũng đi về hướng này.
Nhóm người bọn họ liền cùng ra khỏi phủ, Dương Trú và Họa Mi đều biểu ý không có tìm ra manh mối gì, nhưng mà lại nghe được mấy chuyện bát quái.
Dương Trú nhớ đến tất cả việc làm của Chu Tư mà tức giận bất bình: "Đầu nhi, cái tên Chu Tư này thật đúng là không ra gì, nghe nói bình thường không chỉ cặp kè với nha hoàn, mà trước đó mấy ngày tìm đâu ra một đám hồ bằng cẩu hữu đến nhà, nghe nói ngày thứ 2 các phòng trong phủ mất đi không ít đồ đạc quý giá".
Họa Mi cũng ở bên cạnh tiếp lời: "Người nhà đều vô cùng khoan dung với hắn ta, hắn ta liên hợp với mấy người ngoại lai ăn cắp đồ trong nhà, hắn ta thật là thất đức mà".
Tống Mạch Trúc liếc nhìn hai người một cái: "Chuyện chưa có chứng cứ không được nói linh tinh".
Hai người lúc này mới ngậm miệng.
Cao Nhiên ở bên bị lời nói của hai người khơi dậy hứng thú: "Chuyện này ta cũng nghe nha dịch nói qua, bọn họ còn hỏi ta có muốn đi tra một chút không. Ta nghĩ Chu gia cũng không đến báo quan, chắc là muốn bao che cho Chu Tư, nên cũng không quản. Nhưng mà chuyện này dường như cùng với chuyện quỷ quấy rối, cũng không kéo được chút liên quan đến nhau".
Dương Trú nhìn Tống Mạch Trúc và Cao Nhiên không lưu tâm, âm thầm oán hận một câu: "Ta chính là cảm thấy tên Chu Tư này và Cường ca kia đều giống nhau, đều không phải thứ tốt lành gì".
Cao Nhiên cũng nghe thấy: "Đây là ác giả ác báo".
Họa Mi nghe thấy câu này cũng bông đùa một câu: "Thế phạm nhân này còn định làm người chính nghĩa".
Những người khác lại không tiếp lời, nhưng Tống Mạch Trúc âm thầm ghi nhớ câu này
Bởi vì Chu Tư vẫn luôn ngây ngốc không tỉnh một thời gian dài, vụ án này cũng không có bất kỳ tiến triển gì.
Nháy mắt đã đến tết nguyên tiêu.
Một số người ở Thời gia không định đi tham gia náo nhiệt, đồng thời cũng vì Thời Hạo sắp tham gia thi hội, nên giam hắn ở nhà.
Xuất môn chỉ có bốn người nhà Thời Dung, hôm nay mấy người vì tham gia hội đèn lồng mà ăn mặc lộng lẫy.
Tiểu Thu nhìn Thời Dĩ Cẩm kiểu gì cũng đều cảm thấy tiểu thư nhà mình vô cùng xinh đẹp.
Thời Dĩ Cẩm hôm nay đặc biệt mặc một kiện áo màu đỏ bướm trắng mang hoa, bên dưới kết hợp với váy tường vân sắc trắng và họa tiết sẫm màu, cả người bừng sáng khiến người ta phải ngước nhìn.
"Tỷ tỷ!" Viên Viên từ cửa bay đến nhào về phía Thời Dĩ Cẩm, nếu nhắc đến hội đèn lồng hôm nay, người vui nhất là ai thì đó chính là Viên Viên rồi.
Viên Viên hôm nay mặc một thân y phục đỏ, trên đầu được nhũ mẫu đội một chiếc mũ hình con hổ, trên chân còn đi giày con hổ, cả người nhìn chính là một đứa bé kháu khỉnh bụ bẫm đáng yêu.
"Nếu đã đến đông đủ rồi, chúng ta liền đi thôi". Thời Dung và Lý Như nói.
Bọn họ lên xe ngựa lần trước, Thời Dĩ Cẩm là người cuối cùng được đỡ lên xe, lúc lên cô dùng dư quang nhìn cửa của Mạc gia cách đó không xa cũng có một xe ngựa dừng ở đó, nghĩ chắc là cũng định đi hội đèn lồng.
Xe ngựa đi khoảng nửa khắc, lúc này mới dừng ở một đường.
Đi xuôi theo con đường đó đi vào, một con sông xuất hiện ở trước mặt của Thời Dĩ Cẩm.
Đến Bích Thành mấy ngày rồi, Thời Dĩ Cẩm lúc này mới phát hiện hóa ra nơi này còn có một con sông.
Bởi vì lễ hội đèn lồng, dù trời tối, các sạp bán hàng bê đường đều treo những chiếc đèn lồng trên sạp, để nhằm thu hút khách đến mua.
Vừa đi vào chợ, Viên Viên liền bị đèn lồng thỏ hấp dẫn, trước sạp hàng đó có rất nhiều hài tử tuổi tác xấp xỉ Viên Viên.
"Tỷ tỷ, muội muốn đèn lồng thỏ đó". Viên Viên ở trên người nhũ mẫu hướng về phía Thời Dĩ Cảm làm nũng.
"Muội xác định muốn mua chiếc đèn lồng đó", Thời Dĩ Cẩm xác định lại một lần nữa với Viên Viên "Cha nương nói rồi, hôm nay chỉ cho muội mua một chiếc đèn lồng, nếu như sau đó muội lại nhìn thấy một chiếc khác đẹp hơn, muội lại không thể mua nữa rồi".
Viên Viên nhìn những đứa trẻ khác đang hết sức vui vẻ cầm chiếc đèn lồng thỏ kia, liền hạ quyết tâm: "Tỷ tỷ, muội chính là muốn chiếc đèn lồng này, những cái khác muội không cần".
"Không được hối hận đó". Thời Dĩ Cẩm lúc này mới từ trong hà bao lấy tiền ra trả cho chủ sạp hàng.
Viên Viên hớn hở ra mặt ôm lấy đèn lồng thỏ, ồn ào muốn xuống dưới, cầm đèn lồng thỏ chơi, nhũ mẫu bước chân không rời đi theo phía sau con bé, sợ lại phát sinh chuyện lạc mất xảy ra lúc trước.
Viên Viên chơi chưa được bao lâu, lại bị nhũ mẫu ôm vào lòng, lo lắng bị đám đông tách ra.
Trong lúc Viên Viên chơi đèn lồng thỏ, Thời Dĩ Cẩm lại phát hiện Thời Dung và Lý Như không thấy bóng dáng đâu nữa, chắc là cũng bị thứ gì đó hấp dẫn rồi.
Đối với việc không thấy Thời Dung và Lý Như, Thời Dĩ Cẩm cũng không lo lắng, đằng nào thì hôm nay trước khi ra cửa cũng đã hẹn trước rồi, nếu như bị tách ra, thì trước thời gian hẹn đợi ở chỗ xe ngựa dừng.
Trời càng lúc càng tối, người cũng càng lúc càng đông, Thời Dĩ Cẩm và Viên Viên bị dòng người cuốn đi đẩy lên phía trước.
Thời Dĩ Cẩm chỉ không chú ý chút thôi, quay đầu lại lần nữa, phát hiện đã không thấy bóng dáng của Viên Viên và nhũ mẫu rồi.
Nàng khó khăn từ trong đám người chen ra, đứng ở chỗ trống bên cạnh, định tìm dấu vết của Viên Viên, lại chỉ có thể nhìn thấy toàn đầu người.
Thời Dĩ Cẩm cũng đành bỏ qua việc tìm kiếm, cảm thấy nhũ mẫu chắc là có thể chăm sóc được cho Viên Viên.
Nàng liền chọn một con đường ít người, đi mãi cũng đến được cây cầu bắc qua sông.
Trên cầu lúc này có đủ các loại đèn lồng, vì sắc đêm mà tăng thêm chút áng sáng.
Vừa mới lên cầu, Thời Dĩ Cẩm đã nghe thấy tiếng chủ sạp chèo kéo khách, đưa cho Thời Dĩ Cẩm mảnh giấy: "Cô nương, 10 văn là có thể tham gia giải đố đèn rồi, nếu như đoán được càng nhiều, sẽ có khả năng lấy được chiếc đèn sau lưng ta đây".
Thời Dĩ Cẩm nhìn về phía sau lưng của chủ sạp, chiếc đèn đó đích xác vô cùng tinh xảo, sáu mặt vẽ không giống nhau, cái thì đứa nhỏ bắt bướm, còn có cao sơn lưu thủy*, xác thực là vô cùng thu hút.
(*tri âm tri kỷ; cao sơn lưu thuỷ (Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!')
Chủ sạp thấy Thời Dĩ Cẩm có hứng thú lại xoay xoay chiếc đèn lồng đó, biểu ý chiếc đàn lồng này các mặt đều có thể xoay được.
Thời Dĩ Cẩm từ trong hà bao lấy ra 10 văn đưa cho chủ sạp, chủ sạp lập tức hô lên một tiếng: "Đến, những chiếc đèn lồng trên cầu này đều treo câu đố, ngài cứ tùy ý đoán".
Thời Dĩ Cẩm tùy ý nhìn mấy câu đố trên đèn lồng, nhìn thấy câu nào biết được thì lấy đèn lồng đó xuống.