• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là vào mùa đông năm ngoái, Tàng Viễn tham dự một bữa tiệc, khi trở về thì nồng nặc mùi rượu.

 

Hắn nằm xuống bên cạnh ta, mùi rượu trên người hắn khiến ta cảm thấy mơ hồ.

 

Ta định xuống giường, thêm hương trầm để át đi mùi rượu, nhưng khi ta nhẹ nhàng bò qua người hắn, hắn đột ngột mở mắt.

 

Ta giật mình, không dám động đậy.

 

Không khí trở nên vô cùng ngượng ngập.

 

Ta vừa xin lỗi, vừa định trèo xuống, thì hắn bất ngờ xoay người, đè ta xuống dưới, và chặn lời ta bằng một nụ hôn.

 

Đó là lần đầu tiên hắn hôn ta, cũng là khoảnh khắc thân mật nhất kể từ khi chúng ta thành hôn.

 

Môi hắn hơi lạnh, mang theo mùi rượu ngọt, khiến ta cũng có chút say mê.

 

Cho đến khi bàn tay thô ráp của hắn chạm vào lưng ta, ta mới bừng tỉnh.

 

Hình ảnh những vết sẹo đáng sợ trên eo và bụng hiện lên trong đầu, ta theo bản năng dùng sức đẩy hắn ra.

 

Hắn như chợt tỉnh, lập tức buông ta ra, để lại một câu “Xin lỗi”, rồi vội vã rời khỏi phòng.

 

Đêm hôm đó, ta bị lạnh đến cóng người.

 

Cũng từ hôm đó, ta nhận ra sự thiếu sót của mình.

 

Tàng Viễn cũng là một nam nhân tràn đầy sức sống.

 

Ta chiếm lấy danh phận “phu nhân tướng quân” suốt ngần ấy năm, đúng là đã làm khó hắn.

 

Thêm vào đó, không có "lò sưởi" như hắn bên cạnh, ta thật sự ngủ không ngon giấc.

 

Vậy nên ta tự mình xuống bếp nấu một nồi canh gừng. Sau khi uống một bát để xua tan cái lạnh, ta lại múc thêm một bát mang đến thư phòng cho hắn, mong có thể nhân cơ hội này làm dịu bớt mối quan hệ, suy cho cùng, ta cũng không thể rời xa hắn được.

 

Trong thư phòng, Tàng Viễn vẫn giữ im lặng.

 

Ta đoán có lẽ hắn cảm thấy ngượng ngùng vì chuyện xảy ra đêm qua, nên chủ động bắt chuyện:

 

“Tướng quân thích kiểu nữ nhân thế nào?”

 

Ánh mắt Tàng Viễn nhìn chằm chằm vào ta, khiến lòng ta không khỏi bồn chồn.

 

Ta sợ hắn nghi ngờ ta có ý đồ xấu, đang định giải thích thì chợt nghe giọng nói của hắn:

 

“Người náo nhiệt.”

 

Câu nói này thật khiến lòng ta nhói đau.

 

Ngần ấy năm, chúng ta sống chung trong sự trầm lặng.

 

Hắn nói thế rõ ràng là muốn nhắc nhở ta không nên mơ tưởng hão huyền, có lẽ hắn cũng chịu đựng đủ vẻ u ám, chán nản của ta rồi.

 

Ta cười gượng, không nói thêm, biết điều đứng dậy rời đi.

 

Đi được vài bước, chợt nhớ ra đã để quên lò sưởi mang theo, liền quay lại, nhưng vừa lúc thấy thuộc hạ của Tàng Viễn từ thư phòng bước ra.

 

Hắn cầm bát canh gừng mà ta mang tới, đổ hết vào góc tường.

 

Ta rất muốn vào bảo hắn rằng canh gừng ta nấu rất ngon, nhưng nghĩ lại, thôi thì bỏ đi.

 

Hắn đã cố gắng giữ vẻ hòa nhã bề ngoài đủ khó khăn rồi, ta cần gì phải phơi bày sự thật?

 

Chỉ là từ đó về sau, ta không bao giờ xuống bếp nữa.

 

Chuyện này nói ra thật mất mặt, nên ta cũng chẳng nhắc với Nhiễm Tuyết Linh.

 

“Ta còn tưởng ở chỗ tỷ tỷ có thể nghe ngóng được điều gì đó, hóa ra tỷ cũng chẳng hiểu rõ tướng quân là mấy.”

 

Ngón tay Nhiễm Tuyết Linh xoay xoay chiếc khăn lông thỏ, rõ ràng không có ý muốn chia sẻ thêm.

 

Lời của nàng khiến ta không biết đáp sao, vì ta đâu thể bịa ra sở thích của Tàng Viễn.

 

Bỗng trong đầu lóe lên ý tưởng, ta vui mừng nói:

 

“Tướng quân từng bảo rằng hắn thích những người náo nhiệt.”

 

“Không thể nào.”

 

Nhiễm Tuyết Linh lập tức phản bác:

 

“Trước kia ở biên cương, bất cứ ai nói nhiều hơn một chút, đều bị chàng trừng mắt cho im lặng.”

 

Có lẽ… câu nói đó chỉ là hắn tiện miệng nói để ta không nảy sinh hy vọng nào khác.

 

Chẳng trách sau này, ta tìm những nữ tử “náo nhiệt” để giới thiệu cho hắn, nhưng chẳng ai được hắn để mắt tới.

 

“Quả nhiên vẫn là ngươi hiểu rõ tướng quân hơn, có lẽ ta nhớ nhầm rồi.”

 

Ta mỉm cười đầy thiện ý.

 

Nhiễm Tuyết Linh bỗng thấy chẳng thú vị gì nữa, có lẽ vì thái độ thuận theo của ta khiến nàng không cảm thấy chiến thắng.

 

Ánh mắt nàng đảo quanh, liếc ra ngoài cửa, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, ngồi thẳng dậy nhìn ta:

 

“Ta nghe nói, năm xưa tướng quân vì muốn cưới tỷ, đã quỳ trước cổng cung bốn ngày ba đêm.”

 

7

 

Ký ức mà ta cố tình lãng quên bất ngờ bị nhắc lại, cả người ta như bị đóng băng trong khối băng lạnh, không thể cử động.

 

Nhiễm Tuyết Linh đang chờ câu trả lời của ta.

 

Ta cố điều chỉnh hơi thở, mãi mới gượng cười được một chút:

 

“Hắn làm vậy là để hoàn thành di nguyện cuối cùng của sinh tử chi giao mà thôi. Vì điều đó, ta luôn cảm thấy mình mắc nợ hắn.”

 

“Chỉ là mắc nợ thôi sao?” Nhiễm Tuyết Linh nhìn chằm chằm ta, như muốn nhìn xuyên vào nội tâm.

 

“… Phải.”

 

Nhiễm Tuyết Linh không buông tha:

 

“Vậy còn mười năm sau đó? Tỷ thật sự chưa từng động lòng với tướng quân sao?”

 

Một cơn gió lùa qua, khiến toàn thân ta càng thêm lạnh buốt, tứ chi cứng đờ.

 

Những lời nàng nói hẳn là điều nàng cực kỳ để tâm.

 

Ta cũng hiểu, bất kỳ nữ nhân nào khi yêu, đều không mong có ai khác thèm khát người mình yêu thương.

 

Suy nghĩ một lúc, ta thẳng thắn nhìn vào mắt Nhiễm Tuyết Linh, trả lời không né tránh:

 

“Ta chưa từng có tình cảm nam nữ với hắn.”

 

Nhiễm Tuyết Linh nhìn ta sâu sắc một hồi, rồi quay đầu nhìn về phía cửa:

 

Hồng Trần Vô Định

“Tướng quân đợi lâu rồi, chúng ta về dùng bữa thôi.”

 

Ta vẫn ngồi yên, không động đậy.

 

Không cần quay đầu, ta cũng biết Tàng Viễn đang đứng ở cửa.

 

Ánh mắt Nhiễm Tuyết Linh vừa rồi hướng ra ngoài đã khiến ta nhận ra điều đó.

 

Đi được vài bước, Nhiễm Tuyết Linh lại quay lại, ném chiếc khăn lông thỏ vào lòng ta:

 

“Tỷ cứ giữ lấy, sau này ta sẽ không tới chỗ tỷ nữa.”

 

Tiếng bước chân dần xa, lúc này ta mới ngẩng đầu lên.

 

Hai bóng lưng, một cao một thấp, trông vô cùng xứng đôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK