Cuối cùng, ánh mắt của Thái hoàng thái hậu cũng rời khỏi hạt dưa, chuyển sang nhìn ta, nhưng trong mắt bà vẫn là vẻ ngây thơ của trẻ nhỏ.
Hạ công công đã đỏ hoe đôi mắt, vội quay lưng lại, như không nỡ nhìn thêm.
Ta nắm lấy tay Thái hoàng thái hậu, đặt vào đó những hạt dưa đã bóc:
“Nếu người đã không nhớ được ta, thì cũng không cần phải nhớ đến Đông Nhi nữa. Đông Nhi đã lớn rồi, lần này tới là để nói với người rằng, Đông Nhi không giận nữa. Và người bóc hạt dưa cho Đông Nhi ngày xưa không còn nữa, giờ Đông Nhi cũng không thích ăn hạt dưa nữa rồi.”
Tay của Thái hoàng thái hậu khẽ run, ánh mắt càng thêm ngơ ngác.
Hồng Trần Vô Định
Ta không nói gì thêm, đứng dậy cúi lạy bà một cái thật sâu.
Ngoài chuyện bà không cứu giúp gia tộc ta trong lúc bị giam vào thiên lao, thời gian còn lại bà đối xử với ta không tệ.
Nhớ lúc nhỏ, mỗi lần rời khỏi cung điện của bà, túi áo ta luôn đầy ắp đồ ăn vặt.
Khi ấy mẫu thân thường mắng ta là không biết điều, luôn ăn lấy ăn để.
Thái hậu lúc đó chỉ cười bảo: “Không sao, Đông Nhi thích là được.”
Tháng Chạp đã qua nửa, ta cũng nhận đủ 15 loại độc từ các tiệm thuốc khác nhau. Ta gói chúng cẩn thận, mang theo bên mình.
Đúng là đời khó lường, ta rốt cuộc vẫn không đợi được sinh thần tuổi 27 của mình.
Gần đây, ta thường thấy chóng mặt, tai ù, nhiều lúc Sơn Nại nói chuyện mà ta chẳng nghe rõ.
Ta biết, không thể đợi thêm được nữa.
Đêm hôm đó, ta một mình ngồi mài mực, viết một bức thư hòa ly.
Ta ký tên mình vào thư, cẩn thận gấp lại và cất đi. Sau này khi Tàng Viễn phát hiện ra, hắn chỉ cần viết thêm tên mình vào, là có thể đoạn tuyệt hoàn toàn với ta.
Sau đó, ta dồn hết tâm sức viết một bức di thư.
Trong thư, ta kể rằng mình và Gia Trụ lớn lên bên nhau, tình cảm này không ai sánh bằng. Vì thế, mười năm qua, nỗi hận trong lòng ta chưa hề nguôi.
Mười năm sống cùng Tàng Viễn, ta và hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa từng có thực tình.
Bởi trong lòng ta luôn coi hắn là quân cờ trả thù. Ta nhẫn nhịn bên hắn suốt mười năm, âm thầm lợi dụng tình nghĩa huynh đệ giữa hắn và Gia Trụ, tìm cách được đưa tới cung yến, chỉ để tiếp cận hoàng đế, tìm cơ hội báo thù cho Gia Trụ và nhà họ Thư…
Viết xong di thư, chính ta cũng khâm phục khả năng bịa chuyện của mình.
Có lẽ kiếp sau ta nên trở thành một người viết sách.
Bất kể ai đọc được lá thư này, chắc chắn sẽ căm ghét ta tận xương tủy, đồng thời dành hết sự đồng cảm cho Tàng Viễn.
Ngay cả chính hắn đọc xong, e rằng cũng không còn chút thương hại nào cho ta nữa.
Hôm vào cung, ta đặt thư hòa ly và di thư trên bàn trang điểm nơi Sơn Nại vẫn dọn dẹp hàng ngày.
Đợi nàng giao lại cho Tàng Viễn, hẳn ta đã hoàn thành xong những gì cần làm.
Nhắc đến Tàng Viễn, trước khi đi, ta lại đến thư phòng tìm hắn một lần nữa, nhưng hắn vẫn đóng cửa không gặp.
Đáng tiếc thật. Ta vốn định trước khi c.h.ế.t có thể nhìn hắn lần cuối, nói với hắn thêm một lời cảm ơn.
Vạn Kỳ Gia Chính không từ chối lời cầu kiến của ta. Ta đoán hắn rất muốn thấy dáng vẻ hiện tại của ta, sau khi bị hắn chia rẽ.
Đúng như ta mong đợi, hắn đã cho lui tất cả cung nhân, chỉ mình ta và hắn ngồi đối mặt.
Còn ta, đang cân nhắc xem nên dùng loại độc nào trong số 15 loại mang theo.
10
Có lẽ vì bệnh tật hành hạ, dáng vẻ ta càng thêm tiều tụy, yếu đuối, vừa khéo giống với hình ảnh trong tâm trí của Vạn Kỳ Gia Chính—một kẻ phát hiện sự thật, chịu tổn thương tình cảm.
Hắn đắc ý nghịch chiếc chén rượu trong tay, cười hỏi:
"Thế nào? Có đúng như trẫm đã nói không?"
Trong cung điện, lò sưởi quá nhỏ, lại đặt quá xa, khiến ta lạnh đến mức từng khớp xương đều đau nhức. Dù cố gắng chịu đựng, sắc mặt ta vẫn trắng bệch, không cách nào che giấu.
Vạn Kỳ Gia Chính hiểu sai, nụ cười trên môi càng rạng rỡ:
"Ngươi có phải nên cảm ơn trẫm không? Nếu không, ngươi vẫn còn bị giấu trong bóng tối."
Sau khi uống liền vài ngụm trà nóng, ta mới có chút sức để nói chuyện:
"Hoàng thượng định xử trí Tàng Viễn thế nào?"
"Ngươi muốn trẫm xử trí hắn ra sao?"
Hắn không trả lời, mà ngược lại hỏi ta.
Ta nhếch môi cười nhạt, cố gắng đứng lên, cầm lấy chén rượu trong tay hắn, rót đầy lại.
Loại thuốc thứ nhất đã được dùng.
"Ta muốn thế nào, hoàng thượng thật sự sẽ làm vậy sao?"
Ta đặt chén rượu trở lại tay hắn.
Ánh mắt Vạn Kỳ Gia Chính rời khỏi chén rượu, dừng lại trên khuôn mặt ta, mang theo sự dò xét khó đoán:
"Ngươi nỡ để hắn c.h.ế.t sao?"
Nụ cười trên môi ta không thay đổi:
"Nếu như ngài nói, hắn phản bội Gia Trụ là để giúp ngài, ta chỉ sợ chính ngài không nỡ để hắn chết."
Vạn Kỳ Gia Chính cười lớn, đặt chén rượu xuống bàn:
"Trẫm không thiếu tướng tài."
Thấy hắn không có ý định uống rượu, ta bèn cầm lấy miếng bánh trên bàn, ăn một miếng, giống như vô số lần trước đây, tiện tay lấy thêm một miếng, đưa cho hắn.
Loại thuốc thứ hai cũng được dùng.
"Xem ra, lần này ta và hoàng thượng lại nhất trí rồi?"
Hắn khựng lại một chút, sau đó mới cầm lấy miếng bánh, xoay trong tay, mãi không chịu ăn:
"Trẫm cứ nghĩ, bao nhiêu năm qua, ngươi đã yêu hắn rồi."
Ta cười nhạo, hỏi ngược lại:
"Điều đó có quan trọng không?"
Hắn không trả lời, một lát sau, đem miếng bánh trả lại lên bàn.
Tim ta như chùng xuống, một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng. Ta xoa xoa hai tay, đứng dậy bước về phía lư hương:
"Cung điện của hoàng thượng cũng lạnh quá rồi."
Đến gần lư hương, ta khơi đống than bên trong, sau đó chuẩn bị thả loại thuốc thứ ba vào.
Một bàn tay từ bên cạnh đưa ra, kẹp lấy tay ta đang cầm gói thuốc.