• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11

 

Vạn Kỳ Gia Chính đứng trên cao, ánh mắt đầy thù hận nhìn ta và Tàng Viễn. Hắn gằn giọng:

 

"Tàng Viễn, ngươi cũng muốn phản bội sao?"

 

Tàng Viễn đứng thẳng, giọng bình tĩnh: 

 

"Thỉnh Hoàng thượng tha mạng cho thê tử của thần."

 

"Nàng ta muốn g.i.ế.c trẫm! Vì sao trẫm phải tha cho nàng ta?" Vạn Kỳ Gia Chính đôi mắt đỏ rực, giận dữ hét lớn, "Hay là nàng ta hành thích trẫm, vốn là do ngươi sai khiến?"

 

Hắn lại đang cố lôi kéo người vô tội vào.

 

Ta gắng sức mở miệng: 

 

"Không phải do hắn... Là ta muốn g.i.ế.c ngươi. Chỉ vì ta hận ngươi, việc này không liên quan đến Tàng tướng quân."

 

Cung điện chìm vào sự im lặng, chỉ còn nghe thấy hơi thở khó nhọc của ta.

 

Vạn Kỳ Gia Chính như lấy lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt đỏ ngầu vẫn chưa tan: 

 

"Tàng tướng quân, ngươi nghe rõ rồi đấy. Thư Quỳnh Hoa đã tự mình thừa nhận, là nàng ta muốn chết. Ngươi còn muốn trẫm tha cho nàng ta sao?"

 

"Không cần Hoàng thượng tha cho nàng ấy, nàng ấy vốn đã không qua nổi mùa đông này." 

 

Tàng Viễn bình tĩnh đáp, như đang nói một sự thật hiển nhiên.

 

Ta kinh ngạc nhìn Tàng Viễn, làm sao hắn lại biết?

 

Vạn Kỳ Gia Chính nhíu mày, hỏi: "Ý ngươi là gì?"

 

"Hoàng thượng có thể hỏi Lữ thái y của Thái y viện, sẽ rõ." Tàng Viễn vẫn bình thản trả lời.

 

Vạn Kỳ Gia Chính lộ vẻ ngạc nhiên hiếm hoi, hắn nhìn ta, như muốn xác nhận lời Tàng Viễn. 

 

Nhưng ta còn đang bận ngẫm nghĩ vì sao Tàng Viễn biết được chuyện này, không thèm để ý đến hắn.

 

Vạn Kỳ Gia Chính như bị chọc tức, đột nhiên nổi cơn thịnh nộ: "Nàng ta c.h.ế.t là chuyện của nàng ta. Trẫm muốn g.i.ế.c nàng ta, là chuyện của trẫm!"

 

Tàng Viễn ánh mắt như lưỡi kiếm sắc: 

 

"Nếu Hoàng thượng muốn g.i.ế.c nàng ấy, vậy trước tiên hãy g.i.ế.c thần."

 

"Không được!"

 

Ta vội vàng lên tiếng ngăn cản, vì ta biết Vạn Kỳ Gia Chính có thể làm bất cứ điều gì.

 

Ánh mắt Vạn Kỳ Gia Chính trở nên như dã thú, hắn gằn giọng: 

 

"Trẫm đã nói cho ngươi biết là hắn phản bội Vạn Kỳ Gia Trụ, sao ngươi không hận hắn?"

 

Tàng Viễn khựng lại, toàn thân cứng đờ. Nhưng ta biết, đây không phải lúc để bàn chuyện đó.

 

Ta đáp, giọng yếu ớt nhưng chắc nịch: "Vì ta không ngu."

 

Ta vùng vẫy khỏi vòng tay của Tàng Viễn, cố gắng đứng thẳng dậy. Ta nắm lấy tay hắn, đặt lên tai: "Bịt tai lại."

 

Tàng Viễn ngơ ngác, nhưng cuối cùng cũng làm theo. Ta quay lưng bước từng bước chậm chạp lên bậc thang dẫn đến ngai vàng.

 

Mỗi bước đi đều khiến ta mệt mỏi rã rời, nhưng trong đại điện không ai nói lời nào.

 

Khi ta đến trước mặt Vạn Kỳ Gia Chính, ta thở dốc dữ dội, phải mất một lúc mới nói được.

 

Vạn Kỳ Gia Chính cười nhạt: 

 

"Thư Quỳnh Hoa, nếu ngươi quỳ xuống cầu xin trẫm, trẫm sẽ xem xét không truy cứu tội hành thích của ngươi, cũng như tội cướp ngục của Tàng Viễn. Ngươi nghĩ sao?"

 

Ta bật cười chế nhạo: 

 

"Ta chỉ còn chưa đầy một tháng để sống. Hoàng thượng không cần dùng những lời lẽ giả tạo này để lừa ta."

 

Sắc mặt Vạn Kỳ Gia Chính giật giật, các mạch m.á.u trên trán hắn như đang nhảy múa: 

 

"Lừa ngươi? Ngươi biết rõ chỉ cần ngươi tỏ ra yếu đuối, cầu xin trẫm, trẫm sẽ đồng ý mọi thứ. Từ nhỏ đến lớn đều là vậy."

 

"Vậy sao?" Ta nhìn hắn chằm chằm, rồi chậm rãi nói: 

 

"Vậy tại sao mười năm trước, ngươi không nói những lời này?"

 

Hồng Trần Vô Định

Lần đầu tiên, ánh mắt của Vạn Kỳ Gia Chính lộ ra vài tia bối rối. Không để hắn kịp nói gì, ta tiếp tục: 

 

"Ta biết vì sao ngươi nhất quyết muốn ta c.h.ế.t năm đó."

 

Hắn im lặng, ánh mắt như loài thú săn mồi lạnh lẽo, muốn xem ta diễn trò gì.

 

"Sự tồn tại của ta, luôn nhắc nhở ngươi về những thủ đoạn bẩn thỉu mà ngươi từng dùng để có được ngai vàng. Mỗi lần nhìn thấy ta, ngươi đều nhớ lại những gì ngươi đã làm – ngươi ép c.h.ế.t ca ca ruột của mình, và vì muốn nhổ cỏ tận gốc, ngươi g.i.ế.c cả gia tộc của hắn. Nếu ngươi thực sự mạnh mẽ, thực sự tàn nhẫn, ngươi đã có thể bỏ qua sự hiện diện của ta. Nhưng ngươi không đủ mạnh, và cũng không đủ ác độc."

 

"Ngươi ghét ta, vì ta là chiếc gai trong mắt ngươi. Nhưng thực chất, ngươi đang căm ghét chính bản thân mình của ngày đó – kẻ độc ác và nham hiểm. Ngươi muốn ta biến mất khỏi thế gian, để quá khứ có thể bị lãng quên. Chỉ khi ta không còn, ngươi mới có thể an tâm ngồi trên ngai vàng."

 

Vẻ mặt của Vạn Kỳ Gia Chính nứt ra từng chút. Ta biết hắn đang gồng mình chống đỡ.

 

"Ngươi nói bậy bạ! Ngươi chỉ đang tìm cách cứu Tàng Viễn, nên mới nói năng lộn xộn!"

 

Ta cười nhẹ, không chút tức giận:

 

 "Thực ra, ngươi còn giỏi hơn Gia Trụ trong việc làm Hoàng đế."

 

Hắn khựng lại, vẻ mặt lộ rõ sự ngạc nhiên.

 

Ta không để hắn có thời gian phản ứng, lập tức nói:

 

“Nguyên nhân Gia Trụ thất bại là vì cân nhắc quá nhiều. Hắn không muốn kéo gia tộc xuống, không muốn liên lụy đến các huynh đệ, cuối cùng chỉ một mình đơn độc chiến đấu. Vì hắn có trái tim, còn ngươi thì không, cho nên ngươi thích hợp với vị trí này hơn.”

 

Thực ra, ta không oán trách Gia Trụ, hắn cũng chỉ là muốn tự bảo vệ mình mà thôi. Nhưng cuối cùng hắn lại tính sai một điều, rằng đệ đệ của hắn còn tàn nhẫn hơn hắn tưởng.

 

Gia Trụ nghĩ rằng nếu không kéo Thư gia vào cuộc, nhỡ hắn thất bại, Thư gia sẽ được bình an. Nhưng hắn không ngờ đệ đệ của mình thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót.

 

Vạn Kỳ Gia Chính nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của ta, hắn đột ngột đứng dậy, đưa tay như muốn bóp cổ ta, nhưng Tàng Viễn nhận thấy điểm bất thường liền lao lên che chở cho ta.

 

Vạn Kỳ Gia Chính lặng lẽ nhìn chúng ta một lúc, đột nhiên hắn bước nhanh ra ngoài:

 

“Nếu hai ngươi tình cảm sâu đậm như vậy, trẫm sẽ thành toàn cho các ngươi, để các ngươi có bạn đồng hành trên đường xuống Hoàng Tuyền, thế nào? Người đâu, áp Tàng Viễn và Thư Quỳnh Hoa vào thiên lao!”

 

Ta e rằng vẫn liên lụy Tàng Viễn. Từ lúc hắn xuất hiện trong nhà lao, ta đã biết mọi sự chuẩn bị trước đó của ta, kể cả thư hòa ly, đều trở nên vô nghĩa.

 

“Xin lỗi.” Ta lại nói lời xin lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK