• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2

 

Buổi sáng ta lại bị lạnh đến mức tỉnh dậy.

 

Đắp chăn mùa đông cũng chẳng có ích gì, có lẽ tối nay phải thêm một cái chăn nữa.

 

Mới đầu tháng mười mà thân thể ta đã thế này, không biết liệu có thể qua được mùa đông năm nay không.

 

Vừa dùng xong bữa sáng, Lữ thái y từ Thái y viện lại đến bắt mạch.

 

Theo lệnh của Hoàng thượng, ông phải đến bắt mạch cho ta mỗi tháng hai lần.

 

Ta như thường lệ đuổi Sơn Nại ra ngoài, sau đó lấy ra một thỏi vàng đưa cho Lữ thái y.

 

Lần này, ông chậm chạp không chịu nhận lấy.

 

Ta tò mò ngẩng đầu nhìn ông, phát hiện sắc mặt ông tái nhợt, ánh mắt né tránh không dám nhìn ta, lập tức ta hiểu ra: 

 

"Đã sắp đến rồi phải không?"

 

Lữ thái y nặng nề gật đầu.

 

Ta thở ra một hơi, trong lòng ngược lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều: "Còn bao lâu?"

 

Lữ thái y cúi đầu đáp: "Nhiều nhất là ba tháng."

 

Quả nhiên, ta thật sự không thể qua được mùa đông năm nay.

 

"Cũng không tệ, ít nhất còn có thể đón sinh thần lần thứ hai mươi bảy của ta."

 

Lữ thái y không nói gì, chỉ đứng đó bất động.

 

Ông là một người già nhân từ, ta biết ông cũng buồn vì ta, nên chủ động nhét thỏi vàng vào tay ông: 

 

"Xin thái y giữ kín chuyện này cho ta."

 

Khuôn mặt Lữ thái y hiện lên vẻ áy náy, ông quỳ sụp xuống: 

 

"Phu nhân thứ cho vi thần vô dụng."

 

"Thân thể ta ta tự biết rõ." Ta không còn sức đỡ ông dậy, chỉ có thể nâng tay lên, 

 

"Khi trước ai cũng nói ta sống không qua nổi ba năm, nay đã sống được mười năm, ta đã mãn nguyện rồi, tất cả đều nhờ thái y."

 

Lữ thái y lúc này mới từ từ đứng dậy, siết chặt thỏi vàng trong tay: 

 

"Phu nhân có điều gì muốn làm, có điều gì tiếc nuối thì hãy sớm thực hiện, vi thần sẽ cố hết sức giữ bí mật cho phu nhân."

 

"Tiếc nuối?" "Muốn làm?"

 

Câu hỏi này thật sự khiến ta khó trả lời.

 

Đông Nhi yêu mùa đông đã mất từ mười năm trước, giờ chỉ còn lại Thư Quỳnh Hoa sợ rét.

 

Ta còn gì tiếc nuối nữa đây?

 

Nỗi tiếc nuối lớn nhất của ta, chẳng qua là...

 

"Những ngày còn lại, ta chỉ muốn lặng lẽ một mình ra đi, không muốn liên lụy đến bất kỳ ai."

 

Sau hồi lâu, ta mới nói được một câu như vậy.

 

"Vi thần đã hiểu." Lữ thái y cuối cùng cúi đầu chào ta một lần.

 

Sau khi Lữ thái y rời đi, ta ngồi trong phòng thật lâu, mãi đến khi Sơn Nại bước vào mới kéo ta khỏi dòng suy nghĩ.

 

Nàng mang theo than củi mới, tay chân thoăn thoắt thay củi trong lò: 

 

"Phu nhân, Lữ thái y lần này nói thế nào?"

 

"Vẫn như cũ, chỉ có thể bồi dưỡng thôi." Ta nói dối.

 

Vì ta thực sự không muốn nhìn thấy ai đó với vẻ mặt "ngươi sắp c.h.ế.t rồi, thật đáng thương."

 

Sơn Nại không nghi ngờ, rõ ràng đang nghĩ ngợi điều gì đó, lát sau nàng không nhịn được mà nói ra suy nghĩ trong lòng:

 

"Lúc nãy khi đi lấy than củi, ta thấy tướng quân cùng nữ nhân kia đang hái hoa sơn trà trong sân sau. Đã mang thai rồi mà vẫn có sức lăn lộn như vậy."

 

"Hoa sơn trà nở rồi ư?" Ta vô thức hỏi.

 

Sơn Nại tỏ vẻ bất mãn:

 

"Đó có phải là trọng điểm không?"

 

Ta cười gượng:

 

"Chờ đến trưa khi có nắng, chúng ta ra đó xem nhé?"

 

Sơn Nại lập tức hứng khởi, nhanh chóng lục tung rương tìm đồ: 

 

"Vậy để ta chọn cho phu nhân bộ y phục đẹp nhất!"

 

Lúc này ta mới nhận ra Sơn Nại đã hiểu nhầm ý ta, thứ ta muốn ngắm là hoa, không phải người.

 

Sơn Nại hiếm khi năng nổ, ta cũng không muốn làm nàng mất hứng, cuối cùng vẫn để nàng trang điểm lộng lẫy cho ta trước khi ra ngoài.

 

Sân sau quả thật nở đầy hoa sơn trà, tô điểm cho không khí ảm đạm của mùa thu thêm chút sức sống.

 

Sơn Nại không ngừng ngó nghiêng, tìm kiếm bóng dáng của Tàng Viễn, còn ta thì tận hưởng ánh nắng giữa trưa, như thể có thể sưởi ấm đến tận xương tủy, xua tan mọi cơn đau.

 

Sơn Nại không cam lòng, đi vòng quanh sân sau một lượt, cuối cùng vẫn ủ rũ trở về bên cạnh ta.

 

Ta không nói gì, chỉ ngồi dưới ánh mặt trời nghỉ ngơi. Có lẽ vì đêm qua ngủ không ngon, ta cảm thấy buồn ngủ, nhưng lại bị tiếng kêu thất thanh của Sơn Nại đánh thức.

 

"Tướng quân!"

 

Có lẽ để nhắc nhở ta, âm lượng của nàng cao hơn hẳn mọi khi.

 

Ta thuận theo ý nàng mà mở mắt ra.

 

Tàng Viễn mặc một bộ thường phục đen tuyền, bàn tay to như bàn gấu xách theo một chiếc giỏ hoa nhỏ tinh xảo, trông vô cùng không hợp.

 

Tối qua ta không nhìn rõ, giờ nhìn kỹ mới thấy hắn gầy đi nhiều, các đường nét trên gương mặt càng thêm sắc lạnh, sâu hút.

 

Làn da bị nắng biên cương làm sạm đen, dù không mở miệng nói lời nào cũng toát lên khí thế áp bức, khiến người ta vô thức không dám nhìn thẳng.

 

Hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn chúng ta một cái, sau đó đi thẳng tới bụi hoa… bắt đầu hái hoa bỏ vào giỏ.

 

Chưa từng thấy hắn làm hành động như vậy, ta không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần, chỉ thấy động tác của hắn rất vụng về, mỗi lần hái một bông hoa đều kéo cả gốc lên.

 

Chỉ mới hái chưa được nửa giỏ, hoa sơn trà trong sân sau đã bị hắn phá hủy hơn một nửa.

 

Không nỡ để tâm huyết của người làm vườn bị hủy hoại, ta bước tới hái một bông hoa bỏ vào giỏ của hắn.

 

Tàng Viễn dừng lại, chăm chú nhìn bông hoa ta vừa đặt vào giỏ.

 

Thấy hắn không nói gì, ta mạnh dạn tiếp tục giúp hắn hái hoa, một lát sau đã đầy một giỏ.

 

Ánh mắt của Tàng Viễn dừng lại trên gương mặt ta vài giây, ta cúi đầu, giả vờ như không hay biết.

 

"Đa tạ." Hắn để lại một câu, xoay người rời đi.

Hồng Trần Vô Định

 

Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn không trách ta tự ý giúp hắn hái hoa.

 

Nhưng vừa thở phào được một nửa, lời của Sơn Nại đã làm ta nghẹn lại.

 

"Tướng quân, phu nhân nghe nói ngài ở sân sau nên mới cố ý tới tìm ngài, lúc nãy còn tìm mãi không thấy."

 

… Không phải ngươi vừa đi tìm sao? Hơn nữa, ta khi nào nói muốn tìm hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK