Giọng nói của hắn chậm rãi đuổi theo ta:
“Những năm qua ngươi ủy thân cho hắn, liệu Gia Trụ dưới suối vàng có hận ngươi đến mức làm quỷ cũng không yên được không?”
Hắn biết ta, biết rõ câu nói nào đ.â.m thẳng vào tim ta nhất.
Ta không trả lời, chỉ sải bước rời khỏi đại điện.
Vạn Kỳ Gia Chính quả thực rất thông minh, nhưng cũng vô cùng độc ác.
Nhưng hắn đã bỏ sót một điều, đó là hắn không biết ta và Tàng Viễn đã chung sống với nhau như thế nào suốt những năm qua.
Khi ta mười bảy tuổi, ta ép Gia Trụ nói suốt một đêm rằng hắn muốn cưới ta.
Hôm sau tỉnh dậy, ta thấy mình đã ngủ trong phòng riêng.
Nhưng ta vẫn nhớ mơ hồ Gia Trụ từng nói rằng cần chuẩn bị hôn lễ, hắn sẽ xin cưới ta, đợi đến mùa xuân sẽ tới rước dâu.
Hai ngày sau đó, ngày nào ta cũng trang điểm xinh đẹp, đợi hắn đến cầu hôn.
Nhưng cuối cùng, người đến lại không phải Gia Trụ.
Một toán quan binh xông vào nhà, đến bắt toàn bộ nhà họ Thư, nói rằng Tam hoàng tử Vạn Kỳ Gia Trụ vây thành, bức vua thoái vị thất bại, bị bắt giữ, và cả họ nhà hắn đều bị liên lụy.
Khi bị giam vào thiên lao, ta vẫn không tin, chỉ muốn được gặp Gia Trụ. Nhưng không ai thèm nghe lời ta.
Khi đó, tiên hoàng sức khỏe vốn đã không tốt, sau chuyện này lại lâm bệnh nặng, phải để thái tử Vạn Kỳ Gia Chính tạm quyền nhiếp chính.
Nghe tin này trong ngục, ta còn mừng rỡ, nghĩ rằng với tình cảm của ta và Gia Chính, chắc chắn cả hai đều sẽ không sao.
Nhưng thánh chỉ đầu tiên của Vạn Kỳ Gia Chính khi đăng cơ là:
“Nghịch tặc Vạn Kỳ Gia Trụ cùng toàn bộ đồng đảng nhà họ Thư đều phải c.h.é.m đầu.”
Khi đó, cả triều đình đều xin giảm tội cho nhà họ Thư, nói rằng họ không tham gia mưu phản, dù bị liên lụy cũng không đáng phải chết.
Nhưng Vạn Kỳ Gia Chính nhất quyết không nghe.
Lúc đầu, ta nghĩ có lẽ cai ngục đã nhầm lẫn, nên cầu xin họ giúp ta tìm thái hậu, ngây thơ nói rằng thái hậu là bà nội ta.
Cai ngục cười phá lên, không thương tình mà đáp lại:
“Thái hậu vừa nhận được thánh chỉ đã lập tức xuất cung đi lễ Phật ngoài thành, phải một tháng nữa mới về.”
“Ngươi đừng mơ, thái hậu rõ ràng đã đồng ý với quyết định của thái tử, không muốn quản chuyện này.”
Lúc đó, lòng ta như rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Những người mà ta từng gọi là "bà nội", "đệ đệ" đã hoàn toàn bị xóa sạch trong ta.
Ngày hành hình được ấn định là một tháng sau đó. Trong thời gian ấy, ta và cha mẹ bị chuyển từ thiên lao sang thủy lao.
Nước trong thủy lao dâng tới ngang ngực, màu nước đen ngòm, bên trong có chuột và vô số loài côn trùng không rõ tên. Chúng không ngừng cắn xé từng tấc da thịt ngâm trong nước của ta.
Tay ta bị trói, không thể nào đuổi đánh chúng, vết thương bị cắn dần dần thối rữa, mưng mủ.
Ban đầu, ta đau đớn đến mức ngày đêm gào khóc, khiến cha mẹ ta cũng rơi nước mắt.
Họ không sợ đau, họ chỉ sợ ta đau.
Ta không biết mình đã bị giam trong thủy lao bao lâu, vì nơi ấy không phân biệt được ngày hay đêm.
Ta chỉ biết rằng, đến cuối cùng, ngay cả sức để khóc ta cũng không còn.
Tai ta vẫn còn vang vọng tiếng gọi của cha mẹ, họ bảo ta đừng ngủ, nhưng ta vẫn chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, ta đã ở trong phủ tướng quân, Tàng Viễn đang ngồi bên giường.
Eo, bụng và chân ta đều được băng kín, chỉ cần cử động nhẹ cũng đau đớn.
Ta không màng đến vết thương của mình, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y Tàng Viễn hỏi:
“Cha mẹ ta đâu?”
“Hôm qua... đã hành hình.”
“Gia Trụ đâu?”
“Cũng trong ngày hôm qua...”
Khoảnh khắc đó, trước mắt ta tối sầm, tai ù đi như tiếng sấm, ta nghĩ rằng mình cũng sẽ chết.
Nhưng Tàng Viễn đã kéo ta trở lại.
Ta vốn nghĩ mình sẽ khóc, nhưng lại chẳng rơi được giọt nước mắt nào.
Trong đầu ta cứ mãi văng vẳng lời cha từng đùa rằng ta hay khóc—ông thường nói ta khóc như thể mất cả cha lẫn mẹ.
Nhưng không ai ngờ, đến khi điều đó thực sự xảy ra, ta lại không biết khóc.
Ta không được nhìn họ lần cuối, cũng không có lời từ biệt.
Thậm chí ta còn không thể hỏi Gia Trụ một câu: “Tại sao chàng lại mưu phản?”
Ta sống mơ màng, ngay cả thuốc cũng không uống nổi.
Tàng Viễn đặc biệt đến phủ của Gia Trụ, tìm được Phú Quý còn sống sót, mang nó đặt bên giường ta.
Hắn nói:
“Là Gia Trụ nhờ ta cứu nàng. Hắn bảo nàng phải sống tốt, sống thay phần của hắn.”
Sau này ta mới biết, lúc đó Tàng Viễn từ biên cương chạy về, sau khi gặp Gia Trụ trong ngục liền tiến cung xin chỉ dụ:
“Thần đã yêu thương nữ nhi nhà họ Thư từ lâu, mong hoàng thượng ban hôn. Thần nguyện lấy nàng làm thê.”
Nói là yêu thương, nhưng ai cũng biết, đó là Gia Trụ nhờ hắn cứu mạng ta.
Vì là sinh tử chi giao của Gia Trụ, trong tình thế ấy, hắn không những không né tránh, mà còn tự mình đón hiểm nguy.
Ai cũng cảm thán nghĩa khí của hắn.
Có được huynh đệ như vậy, cuộc đời Gia Trụ không hề uổng phí.
Vạn Kỳ Gia Chính vốn không muốn đồng ý, nhưng không ngờ Tàng Viễn lại quỳ gối trước cổng cung suốt bốn ngày ba đêm.
Quần thần từng xin tha cho nhà họ Thư, không thành.
Lúc này họ đều sẵn lòng lùi một bước, cầu xin giữ mạng sống cho ta.
Vạn Kỳ Gia Chính dù mới đăng cơ, cuối cùng cũng phải nhượng bộ, cho phép Tàng Viễn đưa ta ra khỏi thủy lao.
Thực ra, hắn đã sai thái y kiểm tra thương tích của ta, biết rằng ta không còn sống được bao lâu, nên mới bằng lòng thả người.
Khi ấy, Phú Quý luôn lấy đầu cọ vào người ta.
Ta nghiến răng, từng ngụm từng ngụm uống hết bát thuốc.
Cứ như vậy, mười năm đã trôi qua.
Hồng Trần Vô Định
Ta nằm trên giường suốt một năm, ngoài những vết sẹo vĩnh viễn không lành, do tổn thương gốc rễ, từ đó ta vô cùng sợ lạnh.
Vì vậy, Tàng Viễn cố ý chọn một ngày xuân ấm áp để làm lễ bái đường với ta.
Không có cha mẹ chứng giám, không có khách khứa tham dự, từ đó về sau, chỉ còn lại hai người chúng ta.
Giờ đây, Vạn Kỳ Gia Chính muốn dùng lời khiêu khích để khiến ta và Tàng Viễn bất hòa, khiến ta đau khổ.
Nhưng ta nhất định không để hắn đạt được mục đích.
Mạng của ta là do Tàng Viễn cứu về, ta rõ ràng hơn ai hết, ai là người thân, ai là kẻ thù.
Chỉ là cuộc trò chuyện hôm nay với Vạn Kỳ Gia Chính khiến ta nhận ra một điều—hắn đã nảy sinh sát ý với Tàng Viễn.
Ta vốn luôn do dự không biết có nên báo thù hay không.
Nhưng giờ đây, ta biết mình không thể để Vạn Kỳ Gia Chính sống thêm nữa.
Ta không hiểu gì về thiên hạ, về lê dân bách tính.
Ta chỉ biết, không thể để hắn tiếp tục làm tổn thương những người ta quan tâm.