Có lẽ là Tàng Viễn đã dặn cung nữ đổi thành nước.
Ta uống liên tiếp mấy ly nước, mới giật mình nhận ra mình nên nói gì đó.
Ta lén ghé sát tai Tàng Viễn, khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Tàng Viễn quay đầu lại, mặt ta và hắn liền kề rất gần, suýt nữa… chạm môi nhau.
Tim ta chợt đập mạnh, vội rụt về vị trí cũ, ngồi ngay ngắn.
Trong lúc ta còn bối rối không biết có ai nhìn thấy không, giọng nói của Vạn Kỳ Gia Chính từ trên cao truyền xuống:
“Tàng tướng quân, trẫm kính ngươi một chén.”
Vạn Kỳ Gia Chính giơ cao ly rượu, Tàng Viễn cũng cầm ly lên đáp lễ.
Ánh mắt của Gia Chính quét qua ta, nụ cười trên môi hắn càng sâu thêm.
“Chúc mừng Tàng tướng quân cuối cùng cũng có được quý tử.”
Trong chớp mắt, tất cả ánh mắt trong yến tiệc đều đổ dồn vào cái bụng phẳng lì của ta.
Từ khi Nhiễm Tuyết Linh vào phủ, nàng hiếm khi ra ngoài, nên hầu hết mọi người bên ngoài không biết đến sự tồn tại của nàng.
Xem ra, tên hoàng đế này quả thực tai mắt rất tinh tường.
Tàng Viễn không nói gì, nhưng ta biết tâm trạng của hắn lúc này không tốt.
Ta là chính thất của hắn, nhắm vào ta chẳng khác nào nhắm vào hắn.
Dù sao Gia Chính cũng chỉ muốn khiến ta bẽ mặt.
Hiểu rõ điều này, ta liền đưa tay nắm lấy tay Tàng Viễn, tỏ vẻ đồng tâm hiệp lực, đồng thời nâng ly rượu lên, đối mặt với ánh mắt đầy ác ý của Gia Chính, nở nụ cười chậm rãi:
“Thần phụ thay mặt phu quân đa tạ Hoàng thượng, được người chúc phúc, thần phụ thật vô cùng… vinh hạnh.”
Ta làm ra vẻ hào sảng, uống cạn ly nước trong tay.
Tàng Viễn cũng uống hết rượu trong ly, nhìn ta một cái.
Ta thấy rõ trong ánh mắt hắn có sự hài lòng, hẳn là rất vừa ý với lời đáp của ta.
Những người trong yến tiệc, phần lớn vẫn còn nhớ chuyện xảy ra mười năm trước, vì vậy họ cũng lần lượt nâng ly, giả vờ chúc mừng.
Tàng Viễn không từ chối bất kỳ ai, uống hết ly này đến ly khác.
Hắn tửu lượng tốt, ta không lo lắng.
Còn Gia Chính, ly rượu kia cuối cùng cũng không uống.
Ta thấy hắn đặt lại ly xuống bàn qua khóe mắt, đoán rằng trong lòng hắn không được thoải mái.
Hắn không vui, ta lại thấy thoải mái vô cùng.
Khi yến tiệc đi được một nửa, gió lạnh thổi đến khiến đầu ta choáng váng.
Ta xoa trán, nhưng vẫn cố chịu đựng.
“Ta sẽ để cung nữ đưa nàng đến hậu điện nghỉ ngơi. Đợi yến tiệc kết thúc, ta sẽ tới đón nàng về.”
Tàng Viễn có lẽ đã nhận ra ta không ổn, ta cũng không từ chối ý tốt của hắn, để Sơn Nại dìu ta đến hậu điện.
Mền trong hoàng cung thật quá mỏng, đắp lên như không.
Ta đành bảo Sơn Nại đi tìm cung nữ xin thêm một chiếc mền khác.
Sơn Nại vừa đi khỏi không lâu, cửa phòng lại mở ra.
Nghe tiếng bước chân, ta biết người vào không phải Sơn Nại, cũng không phải Tàng Viễn.
Ta ôm mền ngồi dậy, nhìn về phía cửa.
Ánh nến trong phòng rất mờ, kết hợp với ánh trăng rọi vào từ cửa, khiến bóng người kia nửa sáng nửa tối, mơ hồ như ảo ảnh.
Khuôn mặt có bảy phần giống, giờ đây như mười phần trùng khớp.
Ta bất giác lẩm bẩm: “Gia Trụ…”
Cái tên này dường như chọc giận hắn.
Vạn Kỳ Gia Chính sải bước tới, túm lấy chiếc mền trên người ta, kéo sát ta lại:
“Xem ra ngươi uống không ít rượu. Nhìn rõ đi, trẫm không phải là tên phản tặc đó!”
Gia Trụ chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy để nói với ta, nên hắn không thể là Gia Trụ.
Nhưng nhìn dáng vẻ tức tối của hắn, ta thấy lòng mình sảng khoái vô cùng.
Nếu hắn đã nghĩ rằng ta uống say, vậy sao ta không giả vờ say luôn?
Ta nở nụ cười, làm bộ như say, hơi ngẩng đầu nhìn hắn:
“Ồ, hóa ra là Chính Nhi à.”
Cách gọi này dường như còn kích thích hắn hơn cả cái tên Gia Trụ.
Vạn Kỳ Gia Chính hất mạnh tay, đẩy ta ra, lùi lại mấy bước.
Ta từ trên giường ngồi dậy, vẫn mỉm cười nhìn hắn:
“Chính Nhi lại đây, ta cho ngươi kẹo, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ có được không?”
Đây là câu ta từng nói với hắn nhiều nhất khi còn nhỏ.
Ta chỉ hơn hắn năm tháng tuổi, vì vậy mỗi lần muốn hắn gọi ta là tỷ tỷ, ta đều phải dùng kẹo để dụ dỗ.
Về sau, khi hắn lớn lên, hiểu chuyện, dù ta có mang nhiều kẹo hơn, hắn cũng không chịu gọi.
Hồng Trần Vô Định
Rồi sau đó, không chỉ không gọi ta là tỷ tỷ, mà hắn còn muốn lấy mạng ta.
Những ký ức xưa cũ ùa về, ta không biết tâm trạng của Vạn Kỳ Gia Chính lúc này ra sao, nhưng hắn đứng im, không động đậy.
Ánh trăng chiếu lên tấm lưng thon dài của hắn, ta thấy rõ chiếc cổ cao trắng ngần lộ ra ngoài.
Liếc qua cửa, ta không thấy ai đi theo hắn.
Ta đứng dậy, chân trần bước xuống đất, giả vờ say, loạng choạng tiến về phía hắn:
“Biểu đệ ngoan, tỷ tỷ gọi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”
Khi gần tới bên hắn, ta cố tình trẹo chân, như ta dự đoán, hắn đỡ lấy ta.
Ta tựa vào vai hắn, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ, nơi có động mạch đang mơ hồ đập.
Nếu ta cắn một cái, hoặc dùng trâm đ.â.m xuống, có lẽ ngay cả thần tiên cũng không cứu được hắn.
Dòng m.á.u mang tên “báo thù” sôi sục trong cơ thể ta.
Nhưng ngay trước khi lý trí mất đi, khuôn mặt của Tàng Viễn hiện lên trong đầu ta.
Nếu phu nhân của tướng quân g.i.ế.c hoàng đế, e rằng tướng quân cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Lý trí trở lại, ta cuối cùng đã dẹp bỏ ý định g.i.ế.c hắn.
Bàn tay Gia Chính siết c.h.ặ.t t.a.y ta, dù không nhìn rõ mặt, ta cũng thừa biết ánh mắt hắn lúc này không có chút thiện cảm nào.
“Thư Quỳnh Hoa, nếu sau này nhớ lại chuyện này, ngươi có phải sẽ hối hận mà tự sát không?”
Hắn thật sự không hiểu ta.
Ta đã chịu đựng được từng ấy năm, làm sao chỉ vì mấy lời nói này mà phải tự sát?
“Hoàng thượng, người đi nhầm chỗ rồi.”
Giọng nói của Tàng Viễn phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng.