Vương bá nhìn ra thiếu phu nhân nghi hoặc, mười phần tri kỷ mà bịt lại ống nói, lặng lẽ giải thích.
Đường Miên Miên hiểu, cô buông đồ ăn vặt sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến nghe điện thoại,
"Mẹ?"
Bởi vì là diễn viên có kinh nghiệm, cho nên khi Đường Miên Miên gọi một nữ nhân xa lạ là mẹ, cô liền ngay lập tức nhập vai vào nhân vật, không có bất kỳ tâm lý mâu thuẫn nào cả.
Ở đầu bên kia, Đường phu nhân nghe được Đường Miên Miên xưng hô, hiển nhiên cảm xúc có chút kích động
"Ai... Là mẹ."
Thanh âm bà có chút nghẹn ngào, tựa hồ như là đang cố nén lại tình cảm mãnh liệt.
Đường Miên Miên vốn cho rằng tình cảm của Đường gia dành cho nữ phụ rất mờ nhạt, trong lòng chỉ có vị thiên kim giả kia, nhưng lúc này nghe được lời nói của Đường phu nhân, cô lại cảm giác ra Đường phu nhân tựa hồ như rất để ý nữ phụ.
Thời điểm nữ phụ gặp chuyện không may, trong nội dung tác phẩm không hề nhắc tới Đường phu nhân, lại liên hệ tới việc hàng năm bà đều muốn tham dự tuần lễ thời trang quốc tế, không ở trong nước, cho nên xem ra, hết thảy mọi việc kia hẳn là do Đường Hải Sơn quyết định.
Chẳng qua Đường Miên Miên dù sao cũng không phải là con gái thật của Đường gia, cho nên lúc này đây cô chỉ bớt ghét Đường phu nhân lại một chút chứ thực tế thì chẳng thể khơi gợi lên một tý tình thân nào trong cô.
"Mẹ tìm con có chuyện gì?"
Đường phu nhân cũng không thèm để ý đến thanh âm lạnh lùng của Đường Miên Miên, dù sao bà cũng biết Đường Miên Miên với bà chỉ mới biết nhau được có vài ngày, trước đó hoàn toàn là người xa lạ.
Nhất là trong khi cô phải cực cực khổ khổ sống ở nơi thôn quê, người mẹ là bà lại không hề phát hiện ra việc con gái mình bị đánh tráo, mỗi ngày đều ở trong nhà cưng chiều đứa con không phải của mình, chẳng những đem người ta nuôi dưỡng thành tiểu công chúa mà đến cuối cùng sau khi thân phận đã bại lộ bọn họ vẫn không bỏ được cô thiên kim giả kia.
Làm cho lần đầu tiên Đường Miên đặt chân vào Đường gia đã thấy được sự cưng chiều của bọn họ đối với Đường Hân Nguyệt, thời điểm tròng mắt cô lộ ra biểu tình thương cảm, bà đã áy náy xấu hổ vô cùng, nhưng trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt*, mỗi lần Đường Hân Nguyệt dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn bà, bà liền không tài nào hạ được quyết tâm đem đứa con nuôi này đuổi ra ngoài nữa.
*Trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt: Câu đúng ra là "Lòng bàn tay là da, mu bàn tay là thịt, cấu chỗ nào cũng đau.", ý muốn nói Đường phu nhân đều rất thương hai đứa con gái, không thể bỏ đi một đứa nào.
Bà là một người không hề xứng đáng với chức danh mẹ, vốn bà còn cho rằng có lẽ Đường Miên gọi bà một tiếng "mẹ" là tâm nguyện mà không biết lúc nào bà mới có thể thực hiện được, lại không nghĩ đến chỉ gọi một cuộc điện thoại, con gái ở đầu dây bên kia đã gọi bà một tiếng "mẹ".
Đường phu nhân liền vui mừng sung sướng hẳn lên, trong lòng thầm nghĩ con gái bà thực sự rất nhu thuận hiểu chuyện, cảm giác trong nội tâm lại nhiều thêm một chút áy náy.
"Làm sao tối hôm qua lại tắt máy thế, hôm nay lại còn đổi số điện thoại nữa, khiến mẹ không có gọi được cho con nên đành phải gọi tới số nhà riêng của Sở gia..."
Hôn sự này đúng là một tay Đường phu nhân thúc đẩy.
Bà đã điều tra qua cuộc đời của con gái, tự nhiên bà cũng biết được việc con gái mình bị lừa tình kia, vì vậy nên một phần bà nghĩ con gái bà đã khổ như vậy rồi, không thể tặng không hôn sự này cho một đứa con không có máu mủ ruột thịt gì nữa, còn một phần khác là bà sợ đứa con gái đơn thuần này của bà sẽ không biết nhìn người mà phó thác cuộc đời.
Bà và mẹ của Sở Trăn là bạn thân với nhau rất nhiều năm rồi, khi còn nhỏ thỉnh thoảng Sở Trăn cũng được đưa đến Đường gia chơi, tuy rằng thằng nhỏ này không thích nói chuyện, nhưng bà vẫn nhìn ra được, nó là một đứa trẻ tốt.
Từ nhỏ đã không khóc không nháo, rất hiểu chuyện, nhân phẩm học vấn đều rất ưu tú, trên người không hề có một chút bóng dáng ăn chơi đua đòi nào cả.
Hơn nữa Sở lão gia tử còn cam đoan với bà, nếu sau khi đôi tình nhân này kết hôn mà cả hai đều cảm thấy không hợp lẫn nhau thì sau ba năm có thể hòa bình ly hôn, đến thời điểm đó bọn họ cũng sẽ không bạc đãi nữ nhi Đường gia.
Trước khi con gái xuất giá, bà đã chuẩn bị tốt tư tưởng cho cô, nói cho cô biết phương thức tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm chính là bắt đầu một đoạn tình cảm khác.
Tuy rằng trong lòng bà không nỡ gả con gái đi, nhưng Đường phu nhân có thể nhìn ra được, con gái bà ở chung nhà với Đường Hân Nguyệt không hề thoải mái.
Hơn nữa ngày hôn sự đều đã định xong, Đường Hân Nguyệt lại lấy chết uy hiếp không gả, sản nghiệp Đường gia cũng không thể tiếp tục thua lỗ nữa, cho nên sau khi suy xét nhiều mặt, Đường phu nhân chỉ có thể bỏ đi một thứ mà bà yêu thích.
Đương nhiên bởi vì sự tình khẩn cấp, lúc đó Đường gia chỉ có thể che kín chuyện này, trong tâm tư bọn họ cũng sợ nhà người ta ghét bỏ con gái ruột nhà mình không có học thức linh tinh.
May mà sau khi Đường gia bồi thường, Sở gia đã tiếp nhận sự thực, không có hủy bỏ hôn sự.
Đường phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng bà lại sợ do các phương diện khác của con gái bà không hề giống thiên kim tiểu thư, dễ bị bên kia ghét bỏ, cho nên sau khi xong việc kia bà liền lập tức gọi điện cho con gái, muốn hỏi một chút xem Sở gia có bạc đãi cô hay không.
Tuy Sở lão gia tử đã chính miệng cam đoan, nhưng đối với tâm tư của mấy người trong giới thượng lưu, bà vẫn có chút không yên lòng.
"Nghĩ muốn tạm biệt mọi thứ của quá khứ cho nên con mới muốn đổi một số mới."
Đường Miên Miên có thể nghe ra được trong lòng Đường phu nhân có đứa con gái này, nhưng bà cũng có một chút tâm lý gia trưởng, lấy tâm lý "Vì muốn tốt cho con", áp đặt lên đứa con gái vừa mới tìm được không lâu này.
Bà toàn tâm toàn ý mưu tính cho tương lai sau này của con gái ( đương nhiên một phần cũng là vì gia tộc), rồi tự cho rằng việc mình làm là để tốt cho con, nhưng lại không biết con gái của mình có chấp nhận ở bên kia hay không.
Nội tâm nữ phụ hiển nhiên không có mạnh mẽ được như Đường Miên Miên, đối với sự lạnh lùng của chồng mới Sở Trăn nhất định là rất hụt hẫng, dù vật chất giàu có cũng không tài nào an ủi được tâm tư nhỏ của cô gái kia, cho nên khi nữ phụ không muốn đi dự tiệc, bị Mạnh Dư Thanh gây khó dễ rồi được nam chủ giải vây, nữ phụ mới xem nam chủ như là tia sáng sinh mệnh duy nhất trong cuộc đời cô, không tiếc vi phạm đạo đức cũng phải theo đuổi.
Có thể nói, số phận bi kịch sau này của nữ phụ một phần cũng là do trách nghiệm của người làm mẹ này.
Bởi vậy, Đường Miên Miên có thể hiểu được sự quan tâm của Đường phu nhân, nhưng cô lại không tán thành.
"Được được được, buông bỏ quá khứ là đúng, về sau mỗi ngày đều là cuộc sống mới rồi... Ngày mai là ngày thứ ba con kết hôn, cũng là ngày hồi môn, nhớ về nhà nhé, mẹ sẽ tự tay vào bếp làm đồ ăn ngon cho con."
Đường phu nhân không biết suy nghĩ của Đường Miên Miên, lần này nghe điện thoại lại không hề thấy Đường Miên Miên tủi thân khóc lóc, vì vậy nên bà tự cho rằng quyết định kia của mình là hoàn toàn đúng đắn.
"Được, vậy nếu không có chuyện gì khác thì con cúp điện thoại đây "
Vốn dĩ Đường phu nhân còn muốn hỏi tình huống cụ thể hai ngày nay của Đường Miên Miên, nhưng bà biết chuyện tình cảm không thể gấp, cho nên bà cũng không lên tiếng nữa, liền cúp điện thoại.
...
Đến giờ cơm, Sở Trăn lại đúng lúc về nhà.
Sáng sớm hôm nay Đường Miên Miên dậy trễ hơn so với Sở Trăn, lúc cô ăn sáng Sở Trăn đã đi mất rồi, vì vậy lúc này đây khi thấy hắn đeo kính đen về nhà, trong đầu cô liền chợt nhớ đến việc ngoài ý muốn tối qua, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Cho nên trước khi ăn cơm, cô liền chạy vào phòng bếp cầm quả trứng gà lên luộc.
Trương mụ hỏi, cô cũng chỉ nói là sau khi ăn cơm bỗng dưng muốn ăn trứng gà luộc.
Trên bàn cơm, khi ăn cơm Sở Trăn vẫn không hề tháo kính đen xuống, tuy rằng Vương bá, Trương mụ và mấy người hầu linh tinh cũng thấy có chút kỳ quái, nhưng việc của chủ tử không đến lượt bọn họ hỏi, cho nên trong lòng cũng chỉ nghĩ hẳn là thiếu gia thức đêm tăng ca nhiều, có quầng thâm mắt quá nặng nên mới lấy kính che đi.1
Sau bữa cơm, Đường Miên Miên về phòng đổi đồ thể thao xong không có trực tiếp đi tới phòng tập thể dục mà là chạy xuống bếp lấy quả trứng gà kia.
Trương mụ sợ cô phỏng tay, còn nghĩ dùng nước lạnh để cho trứng gà nguội bớt đi, kết quả Đường Miên Miên lại lấy tấm khăn tay bao quanh quả trứng gà, nói không cần làm như thế, rồi bước chân vội vàng rời đi.
Trương mụ không biết, chỉ cho rằng Đường Miên Miên muốn ăn một chút gì đó sau khi vận động, còn vui mừng nghĩ thiếu phu nhân ăn nhiều chút, biết đâu béo lên lại càng ưa nhìn hơn.
...
Lần này, khi Đường Miên Miên bước vào phòng tập thể thao, Sở Trăn đã đang chạy bộ trên máy chạy bộ để tiêu cơm rồi.
Chẳng qua là trứng gà chườm nóng mới có hiệu quả.
Nhất là sau khi máu bị ứ đọng trước 24h là hiệu quả tốt nhất.
Cho nên sau khi Đường Miên Miên bóc trứng gà xong, cô liền chẳng hề khách khí mà tắt máy chạy bộ của Sở Trăn đi, trong khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại liền giữ chặt cánh tay hắn, đem người kéo đến chiếc ghế sô pha nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Đại khái là do trước kia đã có một trận tiếp "tiếp xúc thân mật" dị thường rồi, cho nên lúc này đây Sở Trăn đối với động tác của Đường Miên Miên đã không có phản ứng cực lớn nữa.
Nhất là sau khi nhìn thấy trứng gà trong tay cô, ý thức được cô muốn làm gì, ánh mắt hắn liền thiếu đi vài phần sắc lạnh.
"Để tôi tự mình làm đi."
Sau khi ngồi xuống, Đường Miên Miên kéo kính đen của hắn ra rồi cô ngay lập tức niết trứng gà quanh khu vực mắt của hắn. Để cho tiện với động tác này, Đường Miên Miên ngồi dựa về phía trước, ánh mắt chuyên chú dừng ở vết thương của Sở Trăn, tay trái vì cố định còn lấy mấy đầu ngón tay mềm mại đè xuống bên đầu khác của Sở Trăn.
Khoảng cách của hai người có chút gần, nhưng cái "gần" này lại không giống lúc đánh nhau ngày hôm qua, có chút cảm giác không rõ ràng, không nói nên lời.
Sở Trăn thậm chí có thể thông qua hô hấp cảm nhận được mùi hương tản mát tự nhiên trên người Đường Miên Miên, đó là một mùi hương pha trộn giữa nước giặt quần áo, sữa tắm gội đầu thơm thân thảo cùng với hỗn hợp hương vị trên các sản phẩm dưỡng da, hương vị này gần như là giống với mùi hương trên cơ thể hắn nhưng lại phảng phất như thơm ngọt dễ ngửi hơn một chút.
Khi hắn nhìn thẳng Đường Miên Miên, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt Đường Miên Miên, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt phóng đại trắng mịn kia cùng với đôi lông mi cong cong đen mật bên trên cặp mắt đen nhánh, cặp đồng tử đó đang phản chiếu lại hình bóng của hắn.
Mạch đập tim hắn không hiểu sao lại nhanh lên, Sở Trăn vội vàng dời đi tầm mắt của mình, lại lơ đãng dừng ở chiếc khóa áo khoác đã được kéo lên kín cổng cao tường.
Trong đầu, hình ảnh giọt mồ hôi trong suốt từ cổ chảy xuống khe ngực của Đường Miên Miên bỗng dưng lại xâm chiếm mạch suy nghĩ của Sở Trăn, khiến hô hấp của hắn bỗng dưng lại ngoài ý muốn.
Cơ hồ là không biết phải làm sao, Sở Trăn đưa tay giành lấy quả trứng gà trong tay Đường Miên Miên.
"Được rồi, vậy anh cứ làm như tôi vừa làm, chậm rãi lăn qua lăn lại, động tác nhớ phải nhẹ chút nếu không trứng gà lại vỡ vụn."
Đường Miên Miên nhìn ra được Sở Trăn không thích nữ nhân tới gần, thấy hắn có ý muốn tự mình làm, cô cũng không miễn cưỡng, xoay người đi về phía máy chạy bộ của mình.
Trong không khí thiếu đi mùi hương của Đường Miên Miên, Sở Trăn cảm giác hô hấp của mình được thông thuận đi rất nhiều, cảm giác ấm áp của quả trứng gà trong lòng bàn tay lan tới, hắn chậm rãi nâng tay lên, học động tác lúc nãy của Đường Miên Miên chườm nóng cho hốc mắt bầm tím của mình.
Khoảng nửa giờ trôi qua, Sở Trăn cảm thấy hốc mắt của mình quả thật đã đỡ sưng đau rất nhiều.
"Anh đến đây đi."
"?"
Sở Trăn vừa buông quả trứng gà ra, Đường Miên Miên liền đi từ trên máy chạy bộ xuống, ngoắc ngoắc tay với Sở Trăn.
"Không phải bảo hôm nay tái chiến sao, không đánh nữa?"
Đánh nhau với Sở Trăn làm toàn thân Đường Miên Miên đều có thể rèn luyện được, hơn nữa siêu cấp tiêu hao calorie cho nên Đường Miên Miên liền rất thích.
"Đánh."
Sở Trăn đứng lên, lời khiêu chiến là do hắn đưa ra, hắn mà không đánh thì lại là hắn đang sợ hãi cô.
Vốn Sở Trăn còn đang chìm trong khung cảnh xấu hổ giữa hai người, nhưng khi hai người đánh nhau, Sở Trăn nhận thấy mình tuyệt đối không được để phân tâm, nếu không thì đợi hắn là một trận bạo kích.
Vì chiến thắng Đường Miên Miên, hắn thậm chí còn tập trung tinh thần hơn ngày hôm qua rất nhiều, một bên ứng chiến một bên phân tích con đường của Đường Miên Miên, hy vọng tìm ra sơ hở của cô.
Bởi vì giờ phút này Sở Trăn ý thức được rõ ràng, lực lượng của Đường Miên Miên quả thật là cao hơn hắn, nếu muốn chiến thắng, hắn còn cần đầu óc tỉnh táo, tinh thần phán đoán, xuất thủ cần phải có kỹ xảo.
Đáng tiếc, trước lực lượng tuyệt đối và tốc độ của người trước mặt, cho dù là Sở Trăn đã tận lực, hắn vẫn thua như cũ, rất khó nhìn.
Ví dụ như lúc này, hai tay hắn bị khóa trái ở sau người, đi đứng cũng bị hạn chế, căn bản không thể động đậy, hắn giống như là cá nằm trên thớt.
"Hôm nay đến đây thôi?"
Đường Miên Miên hỏi từ trên cao xuống, thái độ lại không hề kiêu căng.
Dù sao cô có sở hữu dị năng mà Sở Trăn chẳng qua chỉ là một người bình thường, có thể đối chiêu cùng cô hơn mười phút, coi như cô đã thu liễm lại lực đạo, thì hắn làm được như vậy cũng đã là rất giỏi rồi.
"Ngày mai tiếp tục."
Liên tiếp hai ngày Sở Trăn thua, nhưng hắn lại không uể oải, mà ngược lại, hắn phảng phất như đã tìm ra được một mục tiêu có thể khiêu chiến, ý chiến trong mắt nồng đậm.
Nghe vậy, Đường Miên Miên buông lỏng cánh tay kiềm chế Sở Trăn ra, bắt đầu lau mồ hôi.
Sở Trăn cũng đứng dậy cầm lấy khăn tay ở bên cạnh rồi đi ra ngoài.
Nhưng mà vừa mở cửa, sau cửa lại xuất hiện Vương bá xuýt chút nữa ngả ngửa.
"?"
Sở Trăn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Vương bá, Vương bá vốn dĩ có việc muốn đến phòng tập thể thao gọi Sở Trăn lại sợ làm phiền người ta, lúc này lúng túng lễ phép cười trừ với Sở Trăn:
"Thiếu gia, nước nóng đã chuẩn bị xong, tôi đang định gõ cửa."
"Đã biết."
Sở Trăn tiện tay đóng lại cửa phòng tập thể thao, cất bước rời đi, lại nghe sau lưng tiếng chân Vương bá đuổi theo,
"Thiếu gia, ngày mai là ngày thiếu phu nhân hồi môn, ngài đừng có quên."
Buổi chiều nay Sở Trăn đã sớm xử lý xong công việc sáng mai, tuy vẫn còn một hợp đồng quan trọng cần thương lượng nhưng hắn đẩy lùi về sau cũng được, nghe được lời nhắc nhở của Vương bá, hắn thản nhiên trả lời:
"Lúc tan tầm ông nội đã nhắc qua rồi, ngày mai nhớ chuẩn bị một phần quà tặng tốt."
Tâm ý không phải là hành lý, bởi vì tâm ý không có trọng lượng, cho nên mới khó nâng lên lại càng khó bỏ xuống.+
_22/2/21_