• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ăn xong chưa?"

Sở Trăn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, lại nhìn nữ nhân đối diện đã ăn năm cái bánh bao, một chén cháo nhỏ, một quả trứng gà luộc, một đĩa bánh bột mì, hắn nghĩ thầm hẳn chừng này đã vượt qua sức ăn của một cô gái, phỏng chừng là cô đã ăn no... Vì thế liền chùi miệng rồi cất tiếng hỏi.

Đường Miên Miên ở phía đối diện vốn còn đang đắm chìm trong thế giới đồ ăn mỹ vị, sau khi bị Sở Trăn hỏi mới giật mình thấy bụng mình hơi căng căng, lại nghĩ đến việc nữ hầu tối qua thông báo lịch trình hôm nay, Đường Miên Miên mới chưa thỏa mãn mà thu hồi lại động tác định gắp tiếp thức ăn rồi nhẹ nhàng đặt đôi đũa về vị trí ban đầu.

Nhưng ánh mắt vẫn dính chặt trên bàn cơm, không hề có ý định buông tha:

Trên bàn còn có nhiều món ăn ngon chưa ăn xong đâu... Thật lãng phí quá mà!

Vương bá thấy Đường Miên Miên nhíu mày thì trong lòng lại bắt đầu bổ não... Thiếu phu nhân từ nhỏ bị người ta ôm nhầm đi đã ăn đau, chịu khổ không ít lần, có khi còn chẳng bao giờ được no bữa, nay lại thấy trên bàn còn nhiều thức ăn thừa như vậy, khẳng định là không muốn lãng phí nên mới lộ ra vẻ mặt như thế.

Ông lại nhớ, năm đó, khi mình còn nhỏ, vật tư khan hiếm, còn cần phải có phiếu lương thực mới có thể mua được gạo thóc kia kìa, lúc ăn cơm chỉ cần rơi một hạt thôi thì kiểu gì mẹ ông cũng sẽ lấy đôi đũa gõ ót ông, bắt ông nhặt lên ăn sạch sẽ.

Đã trải qua nghèo khó thi người đời mới biết không được lãng phí a...

"Thiếu phu nhân, đồ ăn trong nhà mà ăn không hết sẽ được nữ đầy tớ giải quyết, nếu như nữ đầy tớ mà cũng ăn không hết thì Trương mụ cũng sẽ đem phần còn lại đổ ra công viên cho chó mèo hoang mà thôi."

"Vậy là tốt rồi."

Vương bá vừa dứt lời liền thấy bộ mặt đau khổ vừa rồi của thiếu phu nhân ngay lập tức giãn ra ý cười.

Sở Trăn thấy vậy, trong lòng buồn bực.

Không phải là hắn cố ý, nhưng lần trước hắn vô tình đi qua phòng thư ký còn nghe được mấy nữ nhân viên chụm đầu lại nói thiên kim Đường gia suốt ngày đi khoe khoang cơ mà, điều này có chút khác biệt với hiện tại... Chẳng lẽ ngôi sao nữ nổi tiếng đều bị người bên ngoài đặt điều?

"Đi thôi."

Điểm nghi hoặc ấy mới chỉ sống sót trong đầu Sở Trăn một giây liền bị hắn ném ra sau đầu.

Dù sao hai người cũng chỉ là vợ chồng ngoài mặt, cô như thế nào thì cũng không quan hệ gì với hắn, nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất, hắn không cần phải chú ý quá nhiều làm gì.

Sở Trăn nghĩ như vậy xong liền đi thẳng ra khỏi cửa.

Người lái xe đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài.

Vì thế vợ chồng Sở Trăn mở cửa đóng cửa, xe chậm rãi lái ra trang viên bên ngoài Sở gia.

Oaaaa... Sở gia không hổ là đại tài phiệt của Hoa Quốc, tại trung tâm thành phố A còn có thể mua được mảnh đất lớn như vậy làm trang viên, mọi ầm ĩ bên ngoài đều bị xua tan hết cả, nhà cô trước khi phá sản cũng được xem như là hào môn đấy nhưng thực sự là còn lâu mới có thể đạt đến trình độ như này.

Đường Miên Miên ngồi sau xe nhìn ra cửa sổ bên ngoài mà cảm thán.

Nhưng dù gì cô cũng là người đã trải qua mạt thế, còn cái gì chưa thấy qua, cho nên cô ánh mắt cô cũng chỉ nhẹ nhàng liếc qua, không thể hiện nhiều sự kinh ngạc.

Trong lúc người lái xe quẹo cua cô còn có thể căn chuẩn thời gian mà lấy son môi ra dặm lại nữa kìa.

Còn Sở Trăn sau khi lên xe vẫn luôn không quản Đường Miên Miên, vẫn cầm vài kiện công văn ra ghi chép, lùm xùm xử lí công vụ.

Đường Miên Miên nhàm chán, đành tiếp tục nhìn ra bên ngoài thưởng thức khung cảnh ngựa xe như nước.

Rõ ràng trước kia khi nhìn ra ngoài cửa sổ xe Đường Miên Miên sẽ cảm thấy đông đúc khó chịu, nhưng từ sau khi trải qua mạt thế tiêu điều, quay trở lại thế giới hòa bình, đối với cảnh tượng còi xe inh ỏi, chen lấn, chật chội, Đường Miên Miên chẳng những không thấy chán ghét mà ngược lại còn cảm thấy rất thân thiết.

Trong khoang xe yên tĩnh, người lái xe Tiểu Trần vô tình mà cố ý nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu, nội tâm âm thầm tán thưởng:

Không hổ là thiếu phu nhân, khuôn mặt trầm ổn, yên tĩnh này quả thật là quá xứng đôi vừa lứa với thiếu gia.

**

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão thái gia đã sớm chờ sẵn ở phòng khách, mời đi theo tôi."

Đến nhà Sở lão gia, vừa mới xuống xe, lão quản gia Tần thúc lập tức nhiệt tình, niềm nở ra chào đón.

Đường Miên Miên xuống xe xong liền đi tới bên người Sở Trăn, lại nhớ tới tối hôm qua điện thoại có thông báo 500 vạn đã được chuyển vào thẻ nhắc nhở, cô lập tức cong khóe miệng, tiện tay khoác một cánh tay Sở Trăn.

Sở Trăn vốn còn đang gật đầu với quản gia Tần thúc thì bỗng nhiên cảm giác được tay mình truyền đến cảm giác ấm áp lạ kỳ.

Theo bản năng, sắc mặt hắn liền đen xuống, muốn thoát khỏi sự động chạm xa lạ này.

Tần thúc ở một bên nhìn thấy cũng nhịn không được mà đồng tử co rút lại.

Dù sao thiếu gia nhà hắn, vốn có tiếng trong giới là không hiểu phong tình.

Lần đầu tiên hắn tham gia yến hội kể từ khi kế thừa công ty, có một nữ tử muốn bám chặt vào cây đại thụ Sở gia mà đi tới vỗ vỗ bả vai hắn, gọi hắn quay lại nhìn mình, ý muốn làm quen, vậy mà phản ứng đầu tiên sau khi hắn quay đầu lại không phải là mỉm cười như bao người khác mà trực tiếp cầm lại bả vai cô gái kia rồi ném lộn ngược lại về phía trước*, xong xuôi còn cởi áo khoác ra dùng sức lau tay mình, sau đó lại ném áo khoác vào thẳng mặt cô gái kia rồi trực tiếp rời khỏi yến hội.

*Mel: Ai đọc Conan thì sẽ biết động tác này của anh nhà chính là động tác mà chị Ran hay dùng đó nha.

Có thể thấy cô gái kia đã chật vật biết bao nhiêu tại yến hội đó, và cũng có thể hiểu, tại sao bao nhiêu thiên kim đều mặt trắng bệch mà đem thiếu gia liệt vào đối tượng cự tuyệt kết giao.

Dù Tần thúc ông lúc đấy không có mặt tại hiện trường, nhưng vẫn có thể dễ dàng phân tích ra tâm lí sống động của mấy cô gái kia đấy: "Không phong độ với con gái một chút nào" "Có khả năng hắn thuộc đối tượng thích bạo lực gia đình"... Khẳng định bọn họ đều nhìn thiếu gia với ánh mắt như vậy.

Cho nên kể từ sau yến hội đó, các thiên kim tiểu thư kia đều tự giác mà cách xa thiếu gia ít nhất một mét, chỉ sợ sẽ lại bị hắn công kích như cô gái kia.

....

Dù đã qua ba năm, nhưng Tần thúc biết khẳng định là thiếu gia vẫn còn bị bệnh ghét nữ tử, nếu không thì lúc bị thiếu phu nhân đụng chạm kia hắn cũng sẽ không trong nháy mắt mà trầm thấp sắc mặt.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tần thúc thật sự rất sợ thiếu gia sẽ lại không đúng mực mà ném thiếu phu nhân ra, dù sao ngươi nhìn xem, thiếu gia đã bắt đầu bắt lấy cổ tay thon dài của thiếu phu nhân rồi kìa, lịch sử tựa hồ như muốn lặp lại lần nữa.

Nhưng đây là cô gái bình thường hay sao?

Đây chính là người hôm qua mới được gả đến Sở gia a, cô gái này đã được lão thái gia chấp thuận trở thành thiếu phu nhân rồi đó! Cho nên Tần thúc vội vàng muốn bước tới ngăn cản, miệng đã làm khẩu hình chuẩn bị kêu "Dừng lại" sẵn trước.

Nhưng cảnh quay đã kết thúc, ông còn chưa kịp ra tay ngăn cản đã thấy động tác của thiếu gia bị thiếu phu nhân chế trụ lại trong nháy mắt, cơ thể ông vì vậy mà bị đình trệ trong vài khắc.

Sau đó không biết lại như nào, tay của thiếu gia bị thiếu phu nhân cưỡng chế ấn trở về.

"Thân ái, không phải anh nói muốn chúng ta ân ân ái ái đi gặp gia gia sao?"

Theo đó, âm thanh ôn nhu của thiếu phu nhân theo miệng nhỏ xinh xắn tràn ra, tựa hồ động tác vừa rồi của thiếu gia chỉ là một chiêu thức lắc lư không đáng nói, không có nửa điểm uy lực.

Nhưng không có khả năng a, thiếu gia nhà hắn từ thời niên thiếu đã được huấn luyện nghiêm khắc qua chương trình của bộ đội đặc chủng, trong ba năm tiếp quản công ty này ngày nào hắn cũng tiếp tục tập luyện thể hình, giá trị vũ lực kia, thực sự là năm thanh niên trai tráng đánh cũng không lại.

Cho nên... Vừa rồi thiếu gia vốn định động thủ... Nhưng vẫn kịp phát hiện ra cô gái yếu đuối này về sau sẽ là người sống chung với mình cả đời, hơn nữa hôm nay lại là một ngày quan trọng, phải đi gặp lão thái gia, cho nên mới khắc chế lại hồng hoang chi lực* của chính mình?

*Hồng hoang chi lực: Sức mạnh căn nguyên ( Phần này sợt gg không ra nên theo giải thích của Mel nha).

Trong nháy mắt, Tần thúc đã tự bổ não ra cho mình một giải thích hợp tình hợp lý, bước chân lại tiếp tục di chuyển về phương hướng nhà chính mà đi, khóe miệng còn lộ ra ý cười vui mừng.

Chỉ là ông không biết, trong nháy mắt khi Sở Trăn xuất thủ kia, hắn vốn không khắc khế lại sức lực của mình, mà là tay hắn bị Đường Miên Miên tứ lang bạt thiên cân* ấn trở về chỗ cũ, nội tâm Sở Trăn cũng vì thế mà bị đả động đến.

*Tứ lang bạt thiên cân: Đây là một động tác trong thái cực quyền, với điểm nhấn chính là lấy nhu khắc cương, dùng sức địch khắc chế lại chính sức địch.

Bất quá hắn còn chưa kịp làm rõ ràng Đường Miên Miên rốt cuộc là thân thủ tốt hay trời sinh sức lớn hơn người thì lời nói trầm nhẹ của Đường Miên Miên lại vang lên ghé vào lỗ tai hắn.

Tuy rằng từ miệng một nữ nhân chưa mấy quen biết nghe được hai từ "thân ái", ở dưới cánh tay bị kéo lại của Sở Trăn đã nổi một tầng da gà, nhưng lại nghĩ đến trước kia bác sĩ có từng phân phó hắn, bảo rằng gia gia đã không còn chịu nổi kích thích nữa, Sở Trăn đành hít một hơi thật sâu, vẫn là tha thứ cho sự tiếp xúc thân thể của nữ nhân này vậy.

"Đi thôi."

Từ nhỏ đã không thích nữ nhân đụng chạm - Sở Trăn đang cố gắng xem nhẹ xúc cảm truyền đến từ cánh tay, nhưng đến cùng trong tâm vẫn không nhịn được mà có chút kháng cự, bởi vậy thời điểm nói ra lời này, thanh âm hắn ngoài trừ lạnh lùng thì còn cả có một chút cứng ngắc bên trong.

"Đứa trẻ ngoan, nào, qua đây ngồi, ngày hôm qua con trùm khăn cô dâu, gia gia còn chưa kịp nhìn rõ mặt con nữa."

May mà sau khi vào phòng, lão gia tử vừa dứt lời thì nữ nhân kia liền buông lỏng ra cánh tay của mình, không chút nào lưu luyến mà ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, Sở Trăn lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

"Gia gia khỏe."1

Khi còn nhỏ, trong nhà Đường Miên Miên, gia gia luôn rất sủng ái cô, vào những thời điểm mà cha bận rộn đi công tác, mẹ bận rộn phải xã giao, phần lớn thời gian đều là gia gia ở nhà kiên nhẫn chơi cùng cô, dạy bảo cô, vì vậy khi nhìn thấy vị trước mắt cùng gia gia có vài phần tương tự, đều mang ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa hòa ái, cô không khỏi tỏa ra sự thân hòa từ nội tâm.

"Được, được, được. "

Khi Sở Thái Niên vừa nhìn thấy Đường Miên Miên, ông liền dùng ánh mắt lịch duyệt, phong phú của mình mà quan sát đứa nhỏ này một chút, cô quả thật như Vương quản gia nói:"Lớn lên xinh đẹp, ánh mắt lại trong veo", ông lập tức phi thường hài lòng.

Lại thoáng nghĩ đến cánh tay cô lúc nãy nhẹ kéo cánh tay Sở Trăn, mà biểu tình của Sở Trăn tuy cứng ngắc nhưng lại không có đặc biệt kháng cự thì ông lại càng là mừng đến mặt mày hởn hở.

"Miên Miên à, đến đây, gia gia tặng con lễ gặp mặt, con nhận nhé."

"Cảm ơn gia gia."

Đường Miên Miên được lão gia gia tặng lễ gặp mặt liền vội vàng đứng lên, khom lưng tiếp nhận, đồng thời hướng ông nói ra lời cảm tạ chân thành, chọc ý cười của lão gia ngày càng sâu hơn.

" Còn có cái này."

Đường Miên Miên hoàn toàn không nghĩ đến lão thái gia đã cho lễ gặp mặt rồi còn đưa cho cô thêm một phần văn kiện, đang chuẩn bị buồn bực, liền nghe lão nhân gia cười nói ra:

" Trước kia ông muốn cho con 5% cổ phần Sở thị làm sính lễ, nhưng Đường Hải Sơn lại nhất định muốn đổi thành dự án hợp tác với Sở thị, đây là thư chuyển nhượng hơn 20% lợi nhuận của các hạng mục, con ký cái này, rồi về sau phần trăm tiền kiếm được từ dự án thì lấy mà đi tiêu vặt."

Đây vốn là đêm hôm qua Đường Hải Sơn cắt da cắt thịt mà nhường lại, nhưng lão nhân gia nghĩ, đứa bé này có một người cha vô tâm như thế, quả thật rất đáng thương, cho nên ông không muốn nhận phần lợi nhuận này nữa mà đều đem chuyển qua cho Đường Miên Miên.

Về phần làm sao ông biết được Đường Hải Sơn vô tâm ư?

Nhìn xem, trong điện thoại hắn nửa câu cũng không quan tâm con gái mình như nào, chỉ lo giải vây cho khó khăn của bản thân.

Lúc trước hắn không muốn nhận cổ phần của Sở gia, phỏng chừng chính là vì không thân với đứa con gái này nên mới nghĩ đem cổ phần dâng không cho Đường Miên Miên còn không bằng đổi lấy một chút lợi ích cho Đường gia...

Được cho cái suy nghĩ của hắn!

Từ nhỏ Đường Miên Miên đã lớn lên trong giới hào môn, tự nhiên cô cũng hiểu nhân tình lạnh nhạt của con người trong giới này nên chỉ cần thoáng nghĩ một chút, cô đã hiểu vì sao, bởi vậy cô cũng không từ chối.

Nhưng sau khi tiếp nhận ý tốt của lão nhân gia này, bất tri bất giác mà hốc mắt của cô lại ướt đẫm.

Bởi vì trong nháy mắt đó, cô phảng phất như đã gặp lại dáng vẻ bao che khuyết điểm cho mình của gia gia.

"Cảm ơn gia gia."

Không thể nghi ngờ, Đường Miên Miên chính là kiểu người rất chú trọng tình thân, bằng không sau khi cha cô phá sản, cô cũng sẽ không vất vả làm việc để trả lại số nợ đó, tuy rằng sau khi tận thế diễn ra, cha mẹ cô đã tiêu hết toàn bộ nhẫn nại của cô dành cho họ, vốn dĩ cô vẫn chưa bao giờ tin tưởng sự yêu thương của cha mẹ dành cho mình, trong trí nhớ của cô, sự che chở của gia gia luôn là vô tư trả giá vì cô, đây luôn là những ký ức trân quý nhất, là đầu quả tim của Đường Miên Miên.

"Người trong nhà với nhau còn cảm ơn cái gì, đây đều là những gì con nên nhận được."

Sở Thái Niên nghe Đường Miên Miên cứ một câu, một câu lại "gia gia", ôm thanh ôn nhu mềm mại này so với xú tiểu tử kia thì êm tai hơn rất nhiều, bên trong cũng không pha tạp nịnh nọt, lấy lòng như mấy người kia, vì vậy mà ông không tự giác được đã đem Đường Miên Miên chuyển từ "Nữ nhân vì Sở gia nối dõi tông đường" đổi thành "Cháu dâu ngoan".

"Hôm nay là ngày đại hỉ, tâm trạng vui vẻ, gia gia vừa vặn lại rảnh, cho nên định cùng các con đi cục dân chính, chứng kiến hai đứa đăng ký."

Lúc nghe lão gia tử gọi Đường Miên Miên là "Miên Miên", Sở Trăn cũng không khả nghi, còn tưởng rằng đây chỉ là nhũ danh của cô thiên kim Đường gia này.

Lúc trước, thời điểm hai nhà ăn cơm bàn chuyện hôn sự, bởi vì một hạng mục ở công ty xảy ra vấn đề, hắn không thể không xử lí, cho nên căn bản là hắn chưa từng thấy qua diện mạo của Đường Hân Nguyệt, chỉ biết cô là một minh tinh đang nổi.

Còn về phần bưu kiện thông tin của Đường Hân Nguyệt mà trước kia lão gia tử gửi cho hắn thì... Hắn căn bản là lười nhìn.

Bởi vậy, đến lúc này, Sở Trăn hoàn toàn không biết cô dâu của mình đã bị đổi thành người khác.

"Gia gia, thân thể ông không tốt, ông vẫn là nên ở nhà chờ thôi."

Sở Trăn cho lão gia tử một ánh mắt "Con đã đáp ứng ông thì chắc chắn sẽ không vô cớ mà đổi ý đâu", nhưng lão gia tử làm sao mà yên tâm cho được, chỉ sợ thằng cháu trai này sẽ lấy cớ rồi từ đó lại tiếp tục chủ nghĩa độc thân, cho nên thái độ của ông thập phần kiên quyết.

Dù sao, có ông đi cùng, nếu Sở Trăn có ý nghĩ đổi ý thì ông còn có thể ở đó diễn mình bị bộc phát bệnh tim, buộc hắn phải tiếp tục đăng ký.

__

Tác giả có lời muốn nói:

Sở gia gia: Ta quá khó khăn a!!+

_10/2/21_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK