Đi đến gần nơi hẹn với Đường phu nhân, Đường Miên Miên bảo người lái xe dừng xe lại, lát nữa cô dạo phố xong lại đến đón cô.
Sau khi xuống xe, Đường Miên Miên đứng ở bên đường cái gọi điện thoại cho Đường phu nhân, biết được bà đã chờ ở trong quán cà MOK tại tầng bốn, cô cúp điện thoại, định đi qua đường cái sang gặp Đường phu nhân.
"Ăn cướp a, túi xách của tôi!"
Đúng vào lúc này, phương hướng tám giờ phía sau lưng Đường Miên Miên truyền tới tiếng gào lanh lẹ của một cô gái.
Đường Miên Miên nhanh chóng quay đầu, liền thấy một cô gái tóc ngắn được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng đạp lên đôi giày cao gót tầm tám phân chạy chậm theo sau một cái đầu nhỏ có bóng lưng gầy yếu, trong mắt cô gái hừng hực ánh lửa.
Trên người bóng dáng nhỏ gầy kia mặc một bộ quần áo hàng quán mấy chục đồng một bộ, áo lông phối với quần bò vận động mùa đông, hài không tả nổi, quả thật mua không nổi chiếc túi xách Capucines* trong tay hắn.
*Túi xách Capucines của Louis Vuitton nha, ai không biết LV là gì thì tra gg nè:33
Hơn nữa khi bị đuổi theo, ánh mắt hắn còn hơi mang chột dạ, kinh hoảng, đầu thường thường quay lại nhìn về phía sau lưng rồi lại nhìn xung quanh phía trước, rõ ràng cho thấy là hắn sợ gần đây có cảnh sát tuần tra hoặc là có người hảo tâm chặn hắn lại.
Chạy đến ba mét sau lưng Đường Miên Miên, ánh mắt người kia dừng lại ở một con hẻm nhỏ phía trước, đại khái là đã tính tốt sẽ chạy trốn về chỗ đó, bên trong nói không chừng còn có đồng lõa trợ giúp hắn.
Có lẽ là Đường Miên Miên trông mười phần vô hại, trên người còn mặc váy, tổng quan lại thì không hề có lực uy hiếp, thanh niên kia trên đường đi qua Đường Miên Miên chỉ cho rằng cô sẽ giống như những cô gái bên đường khác, rúc thân thể e sợ không muốn vạ lây đến mình, bởi vậy cũng không làm tên cướp kia đặt vào trong mắt.
"Oành "
Bởi vì hắn sơ ý, Đường Miên Miên vươn chân phải ra nhẹ nhàng đá một cái, tên gầy kia liền ngã đập mặt xuống đất. Dục vọng muốn sống mãnh liệt khiến cho hắn ra sức giãy dụa mà đứng lên, nhưng Đường Miên Miên không cho hắn cơ hội.
Giày cao gót dài nhọn vừa giẫm lên lưng tên gầy, nam nhân kia cũng cảm giác như sau lưng mình vừa bị Phật Như Lai đè lên lưng hắn núi Ngũ Chỉ Sơn*, mặc cho một thân khí lực của hắn không tài nào phát huy.
*Ngũ Chỉ Sơn: Tôn Ngộ Không bị núi Ngũ Chỉ Sơn đè lên lưng.
"Cái túi xách của tôi!"
Năm giây sau khi Đường Miên Miên khống chế tên gầy kia, cô gái tóc ngắn bị giật túi xách rốt cuộc cũng thở hồng hộc đuổi kịp.
Một phen tên gầy kia đoạt lấy túi xách hàng hiệu của cô, cô đau lòng đến mức có thể lấy tay đập rụng cánh cửa
"Cám ơn mỹ nữ nha, tôi..."
Đau lòng cho chiếc túi xách xong, cô gái tóc ngắn kia rốt cuộc có thời gian ngẩng đầu lên cảm tạ.
Chẳng qua ánh mắt mới tập trung đến trên khuôn mặt Đường Miên Miên, miệng của cô lập tức xảy ra trạng thái mất nói, ngây ngốc trọn vẹn ba giây, cô mới tìm về thanh âm của chính mình:
"OMG, mỹ nữ, xin hỏi cô có ý định gia nhập giới giải trí không? Tôi là người đại diện đến từ giới giải trí, Hoắc Lệ Lệ."
Nói đoạn, cô gái tự xưng Hoắc Lệ Lệ lấy từ trong bọc của cô ấy ra một tấm danh thiếp.
Không có biện pháp, mỗi người trong ngành sản xuất đều có bệnh nghề nghiệp, Hoắc Lệ Lệ làm người đại diện, mỗi khi nhìn thấy mỹ nữ, phản ứng trước tiên liền khởi động cơ sở dữ liệu trong đầu.
Sau khi khởi động cơ sở dữ liệu xong, Hoắc Lệ Lệ xác định không thể tìm thấy được tài liệu và ảnh chụp của vị mỹ nữ trước mắt này ở trong giới giải trí, cho nên trước tiên, hai mắt cô tỏa ánh sáng đưa danh thiếp cho vị mỹ nữ trước mặt.
Dù sao, theo Hoắc Lệ Lệ, cô gái trước mắt này chính là mỹ nhan thịnh thế, nếu giờ phút này cô không kịp thời ra tay, nói không chừng một giây sau cũng sẽ bị các người đại diện khác giành trước.
Giới giải trí xưa nay mỹ nữ rất nhiều, nhưng là được phân thành các loại khác nhau.
Về gương mặt thì có đẹp mắt, đặc biệt đẹp mắt, siêu cấp đẹp mắt, cũng có người là nhờ phong cách của mình có chứa độ công nhận, còn có người lấy diện mạo chưa hoàn toàn phát triển làm tiềm năng.
Được vị trước mắt này, giá trị nhan sắc siêu cấp đẹp mắt không nói, lớn lên lại còn có độ công nhận, là loại người có thể khiến người xem nhìn một cái đã khắc sâu ấn tượng, mấu chốt còn nằm ở khí chất của người ta... Trong ưu nhã mê người lộ ra sự quả cảm thẳng thắn, một nữ nhân như cô, khi nhìn còn nhịn không được mà tăng tần suất tim đập.
Hoắc Lệ Lệ dám cam đoan, chỉ cần người trước mắt này gật đầu, với nguyên giá trị nhan sắc cũng có thể khiến cô ấy nổi tiếng lớn.
Thời điểm Hoắc Lệ Lệ lấy danh thiếp đưa ra, ngón tay còn có cả sự run rẩy rất nhỏ, ánh mắt càng là nóng bỏng, phảng phất như muốn chiếu sáng mạnh mẽ hơn cả đèn pha ô tô.
Chẳng qua sau khi cô thoáng nhìn đến chiếc váy Chanel người ta mặc trên người là chiếc váy nằm trong bộ sưu tập mùa xuân mới nhất, đáy mắt cô lại xuất hiện một tia thấp thỏm.
Dù sao mỹ nữ này nhìn có vẻ không phải là thiếu tiền, vạn nhất người ta là thiên kim hào môn nhà ai mình chưa từng thấy qua, lại rất khinh thường việc làm minh tinh thì phải làm sao bây giờ?
"Không xử lý tên cướp dưới đất này trước sao?"
Đường Miên Miên không nghĩ đến cô gái tóc ngắn mà cô xuất thủ tương trợ này lại là người đại diện, thấy cô ấy mắc phải bệnh nghề nghiệp đến mức quên cả tên giật đồ, sau khi cô thuận tay tiếp nhận danh thiếp của cô ấy không khỏi cười ra tiếng.
"Đúng đúng, tôi quên chuyện này mất."
Hoắc Lệ Lệ vỗ ót, thầm nghĩ chính mình chuyện lớn trước mắt chưa xử lý mà đã nhảy sang chuyện khác, làm người ta chê cười, cô quay đầu nhìn tên giật đồ gầy còm nằm sấp dưới đất, hai mắt tức giận trừng to ;
"Giữa ban ngày ban mặt cũng dám đi ăn cướp, ngươi ăn gan hùm à?"
"Đúng vậy đúng vậy, hiện tại thật đúng là thói đời hư hỏng, ban ngày ban mặt gà gáy chó sủa cũng dám đi ra trộm đồ, nghĩ rằng camera không tồn tại sao? Tôi đã báo cảnh sát, đợi lát nữa cảnh sát đến liền cho ngươi biết nếm mùi đau khổ."
"Cướp bóc là tội lớn, phải phạt ba năm tù trở lên đấy, tiểu tử ngươi có tay có chân lại còn phải đi làm chuyện xấu làm gì?"
"Đúng là bậy bạ, chuyện xấu cũng dám làm, không sợ phải xuống Địa ngục à?"
"Nhìn một thân nghèo hèn của hắn xem, phỏng chừng muốn tiền đến điên rồi."
"Oa, tiểu tỷ tỷ này đẹp quá, vừa rồi hẳn là cô ấy hăng hái đi làm việc nghĩa đây mà, nếu đổi lại là tôi tôi cũng không dám ngăn bước chân của tên giật đồ kia."
"Thật kích thích, cho phép tôi quay cái video đăng lên mạng đã."
"..."
Tên giật đồ bây giờ lại nhìn không hề có sức chống cự, vì thế những đám người vừa rồi đứng bên cạnh không dám lộn lộn, nghe thấy tiếng hô đã bắt được người xấu, toàn bộ liền ùa lên, vây thành một vòng xung quanh tên giật đồ, bắt đầu dùng lời nói làm vũ khí."
"Đại tỷ, tôi... Tôi nhất thời hồ đồ... Mẹ tôi phát bệnh tim, bác sĩ nói cần phải phẫu thuật tim mới có thể sống được, mà giá trị cuộc phẫu thuật kia lên tới tận ba vạn đồng*, tiền làm công tôi tích cóp đều đã để đóng viện phí, chỉ còn sót lại không nhiều... Tôi... Tôi là không còn biện pháp nào khác mới phải làm chuyện ngu xuẩn..."
*Ba vạn đồng: 100 triệu
Tên giật đồ gầy yếu trong nháy mắt lộ ra vẻ hối hận, xấu hổ, lo lắng... Các loại thần sắc, hướng Hoắc Lệ Lệ cầu tình.
"Tôi nhổ vào, cái này quá đỗi là quen thuộc rồi, lấy cớ trên có già dưới có trẻ, tôi đã từng xem trên TV, không nghĩ tới hôm nay còn có thể tận mắt thấy được một cảnh này."
"Muốn lợi dụng sự đồng tình của người khác mong được người ta bỏ qua, coi người ta là đồ ngốc à?"
"Hiện tại không có tiền chữa bệnh còn có thể thông qua vay mượn nha, thoải mái vay mượn nha, ngươi bịa cũng bịa cái lý do nào đáng tin chút, tại sao ngươi không nói là chính ngươi đã thua bài thua bạc, nợ nần chồng chất, không trả nổi thì người ta chặt ngón tay ngươi?"
"Tiểu cô nương đừng có mà mềm lòng, chờ chốc nữa cảnh sát đến mang cái tên này đi, loại hành vi cướp bóc này không thể nuông chiều được."
Mọi người ngươi một lời ta một tiếng, vạch trần tội lỗi của tên giật đồ không một chút lưu tình.
Nhưng mà tiểu tử kia lại đỏ con mắt:
"Tôi đã lên mạng tham khảo, nếu muốn vay mượn cần phải chờ xét duyệt đến ba ngày, bệnh của mẹ tôi không đợi kịp nữa... Tôi thật sự không có gạt mọi người... Mẹ tôi tên là Trương Bạc Tiên, hiện tại đang nằm ở bệnh viện nhân dân A Thị, tầng tám giường số 34... Thả tôi đi, tôi còn muốn trở về chiếu cố mẹ tôi, mẹ tôi không thể không có ai chiếu cố được..."
"Van cầu mọi người, van cầu mọi người..."
Nói xong, tên giật đồ vừa rồi liền khóc ròng, bộ dáng thương tâm đến cực hạn.
Nhìn thế này, những người vừa rồi lòng đầy căm phẫn cũng có chút do dự, dù sao cái này nghe vào tai giống như đúng là thật, không phải diễn, rốt cuộc có một tiểu cô nương hai má béo ú không đành lòng:
"Chị gái, hắn nhìn thật sự thật rất thương, có lẽ là nói thật."
Hoắc Lệ Lệ làm người đại diện ba năm, đi qua không ít trường quay, đương nhiên cũng nhìn ra tiểu tử này nói tám phần là thật, dù sao cảm giác lộ ra chân thực như vậy, không có kỹ xảo biểu diễn của ảnh đế không có khả năng biểu hiện tự nhiên như thế.
Lúc này, nội tâm của cô cũng chợt lóe lên một tia do dự, môi khẽ nhếch không biết có nên bỏ qua chuyện cảnh sát hay không thì Đường Miên Miên cất tiếng nói:
"Con người đều phải trả một cái giá cho sự sai lầm của mình, nếu ngươi đã dám thực hiện hành vi cướp bóc như vậy, người đành phải tiếp nhận trừng phạt lao ngục."
"Đúng rồi, tuy rằng tình có thể hiểu, nhưng mọi người đều bởi vì hoàn cảnh khó khăn mà phạm pháp thì xã hội của chúng ta không phải sẽ lộn xộn hết lên sao?"
"Nhưng theo như lời của tiểu tử này, có lẽ mẹ hắn sẽ không được cứu."
Trong đám người, có người nói ra nguyên nhân khiến cho Hoắc Lệ Lệ do dự. Dù sao đối phương không hề có quan hệ với cô, lại còn là một tên cướp bóc, Hoắc Lệ Lệ không biết mình có nên ra tay trợ giúp mẹ hắn hay không.
"Nhường đường một chút, chúng tôi thuộc phân đội nam cảnh sát thành phố A."
Đang trong lúc mọi người trầm mặc, nhân viên cảnh sát nhận được cuộc gọi báo án vội vàng đuổi tới, sau khi nhìn thấy tiểu tử nằm sấp dưới đất, không tài nào gượng dậy nổi, liền cầm ra còng tay:
"Ngươi chính là tên tội phạm cướp bóc bên đường đi? Tuổi còn trẻ, sao phải làm việc không tốt?"
Nhân viên cảnh sát chỉ cho rằng tiểu tử này rơi lệ đầy mặt là vì có e ngại với ngục tù, cho nên hắn thở dài, theo lẽ công bằng chấp hành pháp luật bắt người lại,
"Sở thị có ngân sách chữa bệnh chuyên môn dành cho người không có điều kiện, tôi có thể liên hệ cho ngươi, chỉ cần lời ngươi nói là sự thật, tiền thuốc men của mẹ ngươi không cần phải lo lắng nữa, về sau cũng sẽ có người chăm sóc, chỉ cần ở ngục giam ngươi cố gắng cải tạo thật tốt, mẹ ngươi còn cần ngươi."
Trong thời khắc tên giật đồ kia bị mang đi một cách đầy tuyệt vọng, Đường Miên Miên ở phía sau để lại cho hắn một lời nói.
Tên giật đồ nghe vậy ngẩn người ra, dưới giọt nước mắt tràn bờ mi, hắn quay đầu lại lại phát hiện cô gái bắt lấy hắn đã không còn ở trong đám người kia nữa."
"Tôi vừa rồi thấy cô ấy gọi điện thoại liên lạc với ai rồi, chốc nữa tôi ghi khẩu cung cũng sẽ nói rõ tình huống với bên cảnh sát."
Hoắc Lệ Lệ là đương sự nên cần ở lại ghi khẩu cung, thấy tên giật đồ quay đầu, trong mắt tràn ngập bộ dáng vui mừng mà chảy nước mắt, nhịn không được mở miệng.
Sự tình đã giải quyết xong, nội tâm của cô thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời cũng phi thường hối tiếc.
Không phải là hối tiếc vì tên tiểu tử kia, mà là cô thật vất vả mới tìm thấy một người rất có tiềm lực, nhưng người đó lại có quan hệ với bên ngân sách của Sở thị.
Có mối quan hệ với Sở thị, lại không có vào giới giải trí.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ người ta không hề có ý đồ muốn vào giới nha! Ai... Hạt giống kia tốt cỡ nào cơ chứ...
Hoắc Lệ Lệ ra khỏi cục cảnh sát, nội tâm cũng bởi vì chuyện này mà thất lạc không nhấc lên nổi tinh thần, đến cả ăn hai miếng bánh ngọt dâu tây cũng không vui vẻ nổi.
Thế mà buổi tối cùng ngày, khi cô đang chọn lựa kịch bản cho một nam diễn viên mới vào nghề, di động cô lại vang lên.
Là một số lạ.
Hoắc Lệ Lệ là người đại diện, không có thói quen cúp máy với số lạ, vì thế ấn xuống nút nghe điện thoại, khẩu khí lễ phép:
"Xin hỏi ngài là ai ạ?"
"Xin chào ; tôi là Đường Miên Miên, ban ngày chúng ta vừa mới gặp qua trước trung tâm mua sắm Vạn Tượng."
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Lệ Lệ: Mùa xuân của tôi đến rồi!+
_1/3/21_