“Là Thảm nương và Lục thúc.” Hoan Hỷ cẩn thận nói, nhìn bộ dạng của vương phí nàng có chút sợ hãi.
“Bọn họ nấu ở đâu? “Sau hậu viện của vương gia.” Hoan Hỷ trả lời.
Dương Khánh Vân nghe vậy suy tư một chút lại để các nàng dọn xuống chỉ chừa lại một đĩa thịt kho.
Đợi Thanh Lam đi vào nàng lại đưa đĩa thịt kho này trước mặt nàng nói: “Thanh Lam, bồn vương phi thấy người siêng năng chăm chỉ, làm việc rất có tâm, đối với bổn vương phi cũng cung kính có lễ, vì vậy bồn vương phi quyết định thường cho người cái gì đó”
Nói đến đây Dương Khánh Vân nhìn Thanh Lam một chút mới nói tiếp, “Đĩa thịt bò này người thấy thế nào?”
Thanh Lam nghe hỏi có chút giật mình lại gương giao nói: “Trông rất ngon a “Ngon sao, vậy thì tốt, bổn vương phi không có gì thường cho người, cho nên ta thường người đĩa thịt bò này, mau cầm lấy ăn đi.” Dương Khánh Vân không nhanh không chậm nói.
“Nô tỳ không dám nhận.” Thanh Lam xua tay nổi không dám nhìn đĩa thịt bò.
“Hừm, bổn vương phi thường thì người nhận lấy, có cái gì mà không dám nhận, hay người chế đĩa thịt bò này không đáng là gì.”
“Nô tỷ không có ý đó, chỉ nô tỳ cảm thấy mình làm việc còn thiếu sót không đáng được nhận thường”
Thanh Lam xoay chuyển trong đầu lấy lý do này.
“Không có nha bồn vương phi thấy người làm việc rất tốt, mau nhận lấy đi, hay người muốn bồn vương phí phải đút tận miệng cho người thì người mới ăn
Thanh Lam nghe vậy kinh sở nói: “Nó tỷ sao dám để vương phi tự tay bón thúc”
“Mau ăn đi, ăn hết không để sót một miếng cho bổn vương phi.” Dương Khánh Vân lạnh giọng nói.
“Không, vương phi, nô tỷ, nô tỳ không ăn.” Thanh
Lam lắc đầu nguẩy nguậy nói.
“Không ăn sao, được, Thu Hoài, cay miệng nàng ra đút cho nàng ăn” Dương Khánh Vân ra lệnh.
Thu Hoài có chút chần chừ nhưng vẫn cầm đĩa thịt bỏ lên đi tới chỗ Thanh Lam, nàng ta thấy vậy, lùi lại phía sau, xua tay nói: “Người đừng đến gần ta, ta không ăn, không ăn.”
“Chi là một đĩa thịt bò mà thôi người cần gì phải hoàng sợ như vậy, hay người sợ đĩa thịt bò này bị bỏ độc.
Dương Khánh Vân không tiếp tục dọa nàng ta nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
Thanh Lam trổ mắt nhìn Dương Khánh Vân, trong ánh mắt không giấu được kinh hãi, lại lắc đầu nói: “Không có, đĩa thịt bò này không có bỏ độc”
“Sao người lại chắc chắn như vậy, nếu người đã nói không có độc vậy thì sao không ăn.” Lúc này Dương
Khánh Vân cũng đi tới trước mặt Thanh Lam, lại lạnh giọng nói: “Nếu người không nói vậy thì ta chỉ còn cách cho người thử đĩa thịt bò này rồi, Thu Hoài, mau ra tay, nếu không bồn vương phi để hai người chia sẻ đĩa thịt bò này.”
Thu Hoài cũng nghe ra được sự uy hiếp của vương phi, nàng không dám chậm trễ, bắt đầu kiểm chế Thanh Lam nhưng mà nàng ta dễ gì cho Thu Hoài muốn làm gì thì làm, nàng ta diện cuồng giãy giữa trong lúc nhất thời cả hai cùng giảng co nhau.
Dương Khánh Vân chỉ đứng một bên nhìn, không nói cũng đừng trách nàng nhẫn tâm, dám hãm hại nàng không dễ vậy đâu.
Cũng may kiếp trước nàng học qua cách phân biệt màu sắc thức ăn, nên mới nhìn ra được sự khác biệt, nhìn biểu hiện của Thanh Lam nàng biết thức ăn có vấn đề.
“Bỏ ta ra, ta nói, ta nói, vương phi, ta nói.” Sau một hồi giằng co sức lực của Thanh Lam không bằng Thu
Hoài, thấy miếng thịt sắp vào miệng mình nàng mới hoảng sợ nói,
Dương Khánh Vân khẽ nhếch mép nói: “Thu Hoài để nàng nói:
Thu Hoài lập tức buông nàng kia ra đứng sang một bên, Thanh Lam đã hoảng sợ vô cùng, nàng nhìn Dương Khánh Vân run rẩy nói: “Trong đĩa thịt bò có
Mê Hồn Tán.”
“Là cái gì?” Dương Khánh Vân nhíu mày hỏi.
“Là dược vật làm mê loạn thần chi con người, khiến người trở nên điên loạn.” Thanh Lam ngập ngừng giải thích.
Đúng là một loại dược kinh điển, nàng lại hỏi: “Có người sai người bỏ vào hay người thật sự muốn hại ta?”
“Không có, nô tỳ không dám hãm hại vương phi, là là
Triệu quản gia đưa cho ta, bảo ta, bảo ta mỗi ngày bỏ vào thức ăn của vương phi, đến khi nào vương phi điên loạn thì thôi.” Thanh Lam không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng, mở miệng nói chuyện với mặt đất.
Dương Khánh Vân cười lạnh nói: “Triệu quân gia sao người mới vào vương phủ chưa được bao lâu đã quên chủ mình là ai rồi sao?”
“Nô tỳ không dám, Triệu quản gia dọa nô tỳ, nếu không bỏ Mê Hồn Tán vào đồ ăn của vương phi sẽ, sẽ giết nô tỳ, tỷ không muốn chết nên mới…”
Nàng ta lắp bắp không nói nên lời, lại cuống quýt nói: “Vương phi, ta thật sự không hại người, ta chỉ bị ép buộc thôi, xin tha cho ta.”
“Được, muốn bồn vương phi tha cho người cũng được, cầm đĩa thịt bò này đưa đến chỗ quản gia, nói bồn vương phi thường cho hắn.” Thanh âm của
Dương Khánh Vân âm u, rét lạnh.
Thanh Lam nghe vậy xua tay nói.
“Nô tỳ, nô tỳ không đảm, xin vương phí tha cho nô tỳ
Thanh Lam, bổn vương phi đang cho người một cơ hội đấy, đĩa thịt bò này hoặc là người ăn hoặc đem đến cho quản gia, người tự chọn.” Dương Khánh Vân nhấp một ngụm trà lại nhìn nàng ta chậm rãi nói.
Thanh Lam run rẩy, mặt mày nhăn nhỏ, một bộ dạng xoắn xuýt đắn đo không thể lựa chọn, Dương Khánh Vẫn thấy vậy cũng không vội, nàng còn nhiều thời gian.
Không gian trở nên tĩnh lặng, đột nhiên lại vang lên giọng nói của Dương Khánh Vân, “Ngươi còn không chọn bổn vương phi sẽ chọn cho người, đến lúc đó người cũng đừng hối hận”
Thanh Lam nghe vậy hốt hoảng cả lên, run sợ nói: “Không, vương phi, nô tỳ chọn, nó tỷ sẽ mang cho quản gia “
“Tốt, vậy mau đem đi đi, nhớ, phải đưa đến tận tay hắn, đừng để bổn vương phi phát hiện người giờ trò “
“Nô tỳ không dám ”
Nàng ta không nghĩ rằng đến Khánh vương phủ nhị tiểu thư lại trở nên kinh khủng như vậy, khác hoàn toàn với sự yếu đuối khi ở thượng thư phủ.
Tại sao lại như vậy chứ, cứ nghĩ đến đây có thể khống chế nàng ta, không ngờ lại bị nàng ta dọa thành như vậy.
Thanh Lam bưng đĩa thịt bỏ đến Trúc Tỉnh Viện,
Triệu Bình lúc này cũng vừa vào bàn ăn, thấy nàng ta đến liền hỏi: “Người đến đây làm gì?”
“Quản giá, vương, vương phi thường, thường người đĩa thịt bò này.” Bàn tay của nàng ta có chút run rẩy.
Triệu Bình nhìn đĩa thịt bò khinh thường nói: “Bốn gia không thiếu thịt bò, nàng ta thường cái gì! “Quản gia, vương phi cảm kích người chăm sóc nên.” Thanh Lam không dám nói hết lời.
Triệu Bình thấy vậy cân nhắc một hồi lại nói: “Được, mang lại đây.”
Một nha hoàn tiếp lấy cái khay trên tay Thanh Lam đưa đến cho quản gia, hắn liếc nhìn thìn bỏ trông có vẻ ngon miệng lại nói: “Mau đút cho bồn gia.”
Nha hoàn kia không dám chậm trễ đút miếng thịt bò vào miệng hắn.
Triệu Bình nhai nhai mấy cái liền nuốt suốt bụng, Thanh Lam không dám nhìn hắn chỉ biết cúi đầu, “Chuyện ta bảo người làm sao rồi?” Triệu Bình vừa ăn vừa hỏi.
“Nô tỷ, nô tỷ theo lời ngài nói đã bỏ, bỏ Mê Hồn Tán vào thức ăn của nàng rồi.” Thanh Lam run sợ nói.
Triệu Bình nghe vậy nhếch khóe miệng nói: “Tốt, tiếp tục cho ta.”
“Vâng, vâng, thưa quản gia, nếu không có gì nô tỳ, nôi tỷ xin phép cáo lui.” Nàng không dám ở đây lâu sợ quản gia phát giác.
“Được rồi, người đi đi.” Triệu Bình hưởng thụ đĩa thịt bò, ăn thịt của mỹ nhân đúng là có tư vị khác, lại nhớ đến nhan sắc của Dương Khánh Vân, hắn không khỏi mơ tưởng, nếu được thưởng thức sẽ thế nào?
Danh Sách Chương: