Tạ Tuấn mải mê nhìn nàng nghe thấy giọng nói lạnh lùng bên tại mới chợt bừng tỉnh, lại có chút bối rối, hắn khụ khụ hai tiếng lại lấy từ ống tay áo ra một cái hộp gỗ nói: “Mẫu phi nhờ ta đến đưa cái này cho hoàng huynh Hắn đang không biết lấy cớ gì đến Khánh Vương Phủ thì mẫu phi lại gọi hắn vào Minh Tâm Điện, trời se lạnh mẫu phi sợ Tạ Đình bị lạnh nên kêu hắn đưa túi giữ ấm đến cho Tạ Đình, hắn vốn dĩ không muốn đi nhưng lại nghĩ đến đó sẽ được nhìn được nàng nên đã đồng ý với mẫu phi, trước khi đi bà còn dặn dò hắn phải thắt chặt tình huynh đệ với Tạ Đình.
Hắn không muốn, một chút cũng không muốn, trong lòng mẫu phi lúc nào cũng chỉ có Tạ Đình hắn còn không được mẫu phi tặng cho túi giữ ẩm bao giờ, lòng hắn không khỏi dấy lên ngọn lửa ghen tị, lại rất nhanh bị hắn đè xuống.
Dương Khánh Vân nhìn vật trong tay hắn liền phân phó: “Mang cái hộp lên đây
Thu Hoài nghe vậy đi đến lấy cái hộp cho Dương Khánh Vân xem, nàng nhìn rõ cái gì bên trong liền nói: “Thay bổn vương phi đa tạ quý phi
Tạ Tuấn không biết phải nói tiếp cái gì với nàng, hắn có chút lúng túng, lần đầu tiên hắn lại cảm thấy bối rối trước một nữ nhân.
Dương Khánh Vân thấy hắn còn chưa chịu đi liền nói: “Tương vương còn có chuyện gì sao hay người muốn xem vương gia?”
“Không cần, hoàng huynh hẳn cũng không muốn gặp ta, ta chỉ thay mẫu thân đưa đồ thôi, ta xin phép đi trước.
Hắn không muốn đối mặt với Tạ Đình, mỗi lần đối mặt hắn lại cảm thấy bản thân thua kém Tạ Đình, thua về tài năng lẫn tình cảm của mẫu phi, cho nên hắn ghét Tạ Đình, hắn sao có thể đi gặp người mình ghét chứ, không thể nào.
“Vậy ngươi đi thong thả, bổn vương phi không tiến” Dương Khánh Vân nhàn nhạt nói, xem ra Tương vương cũng không thân thiết với Tạ Đình, nếu đã vậy nàng không cần khách khí với hắn làm gì.
Trước khi đi Tạ Tuấn còn luyến tiếc nhìn nàng một cái Dương Khánh Vân biết nhưng vờ như không thấy chỉ nhàn nhạt uống trà.
Đợi khi hắn ra khỏi đại sảnh nàng không khỏi đăm chiêu, ảnh mắt đó của hắn là có ý gì? Nàng lờ mờ đoàn ra lại phủ nhận.
Mặc kệ đi, nàng đi xem Tạ Đình một chút, trời lạnh thế này không biết độc của hắn có tái phát hay không, nàng chỉ sợ điều này.
Thỉnh thoảng nàng cũng hay bấm huyệt giảm đau cho hắn nhưng chỉ là những lúc hắn đau đến chết đi sống lại, bình thường hắn cũng không cho nàng đụng vào chân hắn, nếu không phải hắn dọa điểm huyệt nàng đã cường ngạnh hắn rôi.
Dương Khánh Vân đi đến cửa đã nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ bên trong phòng, nàng lật đật chạy vào xem lại thấy Tạ Đình quằn quại trên giường, mồ hôi chảy ròng ròng thấm ướt cả trung y, hiện tại trời đang rất lạnh mà hắn lại chảy mồ hôi, đây là có chuyện gì xảy ra?
Nàng hoảng hốt gọi hắn, “Vương gia, vương gia, chàng sao rồi, mau nói cho ta biết chàng làm sao, chân chàng lại bị đau sao, để ta xem:
Dương Khánh Vân chưa kịp đụng vào ống quần hắn đã bị Tạ Đình bắt lại, “Đừng đụng vào bổn vương “Cũng không phải lần đầu tiên ta đụng vào chàng, chàng ngại ngùng cái gì?” Dương Khánh Vân vừa vội vàng vừa tức giận.
“Bổn vương nói không được đụng đi ra ngoài.
Tạ Đình khó khăn nói từng chữ, còn nắm chặt tay nàng, gân xanh cũng nổi đầy tay, bàn tay run rẩy mãnh liệt.
Điều này khiến nàng càng thêm nghi hoặc, hắn rốt cuộc làm sao không để nàng đụng vào?
Lúc nàng muốn mạnh mẽ vạch ống quần của hắn thì cánh cửa bị đẩy ra, hai nam nhân một trước một sau đi vào.
“Sư huynh, huynh sao rồi.” Nam nhân đi trước vội vàng mang theo một cái hộp gỗ chạy tới bên giường Tạ Đình còn nhân tiện đẩy nàng qua một bên.
“Nữ nhân này người tránh ra để ta xem cho sư huynh Dương Khánh Vân thấy vậy cũng không cản trở, nàng chỉ đứng một bên gắt gao nhìn hắn, Đường Huy muốn vạch ống quần xem đùi cho Tạ Đình hắn cũng cản Đường Huy lại nhìn nàng nói: “Ngươi, đi… ra… ngoài.
Hắn dường như là gắn từng chữ một, Dương Khánh Vân nhìn bộ dạng kiên quyết muốn nàng đi của hắn nàng lại không nhúc nhích, còn lạnh gọng nói: “Có cái gì ta không thể xem “Cút.
Tạ Đình lạnh mắt nhìn nàng.
“Chàng.
Dương Khánh Vân nhìn bộ dạng đau đớn của hắn không nỡ phát giận liền quay người rời đi.
Lúc này hắn mới thả tay của Đường Huy ra ngã gục xuống giường, hơi thở trở nên suy yếu, mồ hôi tiếp tục tuôn chảy.
Đường Huy vội vàng xắn ống quần của Tạ Đình lên, vừa nhìn đùi của hắn Đường Huy ngỡ ngàng kinh sợ.
“Sao, sao lại thế này, sư huynh, huynh làm sao lại.”
Hắn cứng họng không thể nói tiếp, Trịnh Lâm đứng bên cạnh nhìn cũng không khỏi kinh hô, “Đùi của vương gia sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Đùi của vương gia lúc trước chỉ tím một mảng phía đùi trong nhưng hiện tại nguyên một bên đùi nhiễm toàn màu tím còn lan rộng đến gần đầu gối, chưa kể còn nổi lên những đường gân xanh tím trông thật đáng sợ, chẳng trách vương gia lại không để vương phi nhìn.
Đường Huy kiểm tra lại nói: “Không xong, độc của sư huynh phát mạnh hơn rồi.”
“Vậy, vậy phải làm sao?” Trịnh Lâm có chút sốt ruột hỏi.
“Trước tiên ta sẽ châm cứu cho huynh ấy trước, Trịnh Lâm người giữ sư huynh một chút, ta sợ huynh ấy sẽ không chịu được.” Đường Huy phân phó trong lòng không khỏi lo lắng, độc này của sư huynh vốn dĩ không có thuốc giải, hắn chỉ có thể kìm độc bộc phát, nếu không thể ngăn được độc lan tỏa, cái chân này của sư huynh e là phải cưa bỏ, nếu vậy sư huynh sao chịu được.
Không được, bằng mọi giá hắn phải kìm độc cho sư huynh trước, sau đó hắn sẽ đi tìm sư phụ
Đường Huy giải kim châm ra bàn lại nhanh tay châm kim vào bảy huyệt trên đùi của Tạ Đình, mỗi kim châm xuống Tạ Đìnhđều xém chút hét lên nhưng lại bị hắn mạnh mẽ kìm xuống.
Dương Khánh Vân bên ngoài nghe rõ từng tiếng rên rỉ kìm nén bên trong, lòng nóng như lửa đốt muốn chạy vào trong xem một chút Tạ Đình như thế nào rồi nhưng sợ ảnh hưởng Đường Huy chữa trị nên chỉ có thể nhẫn nại đứng bên ngoài.
Dạo gần đây Đường Huy thỉnh thoảng sẽ ghé vương phủ, nàng hỏi Trịnh Lâm mới biết hắn ngoài sư đệ của Tạ Đình ra còn là đại phu.
Đúng lúc này bên trong phát ra một tiếng hét thảm thiết,
Dương Khánh Vân nghe thấy tiếng hét không thể đứng bên ngoài nữa liền mở cửa xông vào, “Tạ Đình.
Nàng nhìn người nằm trên giường lắp bắp kinh hãi, “Tạ, Tạ Đình.
Hai người kia thấy nàng xông vào, Trịnh Lâm không dám nói gì nhưng Đường Huy giận dữ quát: “Ai cho người vào đây, cút ra ngoài.”
Dương Khánh Vân không quan tâm tiếng quát của Đường Huy, hắn có đuổi nàng cũng không đi, giờ phút này nàng chỉ quan tâm đến nam nhân kia.
Dương Khánh Vân cứ đứng yên bất động trân trần nhìn Tạ Đình, hai mắt hắn nhằm lại lông mày giật giật liên hồi, cơ thể run rẩy từng đợt lại được Trịnh Lâm đè chặt.
Điều đáng chú ý nhất là đùi của hắn, nàng bị kinh sợ cũng là vì nhìn thấy một bên đùi của hắn.
Tím, tại sao lại tím cả một vùng đùi như vậy? Lúc trước cũng đầu như vậy? “Nữ nhân, người không nghe thấy gì sao, mau cút cho ta Thấy nàng cứ nhìn chăm chăm vào đùi sư huynh Đường Huy không nhịn được tức giận, tiếp tục đuổi nàng ra ngoài.
Dương Khánh Vẫn khôi phục lại tinh thần lại trầm giọng hỏi: “Hắn bị làm sao?”
“Không liên quan đến ngươi, nữ nhân, tránh xa sư huynh ta ra” Đường Huy không những không trả lời mà gầm lên với nàng.
Danh Sách Chương: