Dương Khánh Vân nghe ra sự mai mia trong lời nói của nam nhân trước mặt liền cười khẩy nói: “Tứ vương gia có phải bận tâm quá nhiều rồi không lời đồn bên ngoài cũng không thể nghe bây “0, thập đệ muội nói như vậy lẽ nào đêm động phòng hoa chúc của hai người hai người không giống như lời đồn, thập hoàng đệ bị liệt vẫn còn có thể…” Tạ Du vừa nói vừa vô ý nhìn vào nơi nào đó của Tạ Đình lại xuýt xoa nói: “Không đúng nha, hồi đó thái y đã nói thập hoàng đế đã mất đi khả năng vốn có của một nam nhân, nơi đó hình như cũng bị liệt, lẽ nào thái y chẩn đoán sai, thập hoàng đệ người nói bồn vương nghe một chút, người còn khả năng sao?”
Tạ Đình nắm chặt tay cầm xe lăn, thân thể khẽ run lên cái, đôi mắt sắc lạnh nhìn lạ han lai duong dương đắc chí nhìn lại Ta Đình.
Dương Khánh Vân nhìn lướt qua sắc mặt của Ta Đình lại nhìn nam nhân trước mặt trong lòng đã có một ngọn lửa sắp bùng cháy, nàng lại dìm nó xuống, đây là hoàng cung nàng cũng không thể tùy ý tức giận, Dương Khánh Vân đột nhiên cầm lấy tay của Tạ Đình lại nhỏ nhẹ nói: “Vương gia, đêm đó chàng rất tuyệt Tạ Đình cảm nhận được bàn tay ấm áp của nàng lại nghe lời nói đó không khỏi quay sang nhìn nàng, trong mắt hiện rõ nghi hoặc, nàng có biết mình đang nói cái gì không?
Dương Khánh Vân lại nhìn Tạ Du lạnh giọng nói: “Tứ vương gia dường như rất quan tâm chuyện của phụ thể chúng ta, nếu người muốn biết đến vậy thì chúng ta cũng có thể biểu diễn cho người xem, quan trọng là tử vương gia có dâm xem hay không
Ta Du nghe vậy không khỏi híp mắt nhìn năng, nữ nhân này thật bạo dạn, còn không biết xấu hổ dám nói như vậy sao?
Mà Tạ Tuấn cũng không khỏi liếc nàng một cái, nãy giờ hắn vẫn chưa nói cái gì, lại chỉ nghe nàng với bất hoàng huynh đối đáp, hắn có thể thấy nàng đang nỗ lực đè nén tức giận, mặt có chút ửng đỏ, bộ dạng này của nàng ngược lại có chút đáng yêu.
Tạ Tuấn chợt khựng người, hắn đang suy nghĩ lung tung cái gì? Sao có thể thấy nàng đáng yêu chứ? Hắn đúng là điên rồi.
Bàn tay của Tạ Tuấn vô thức nắm chặt ly rượu.
Mà Tạ Du đang định nói thì vừa hay tiếng của Vương công công vang lên: “Các vị tiểu thư đã chuẩn bị xong xuôi, Nam Cung tiểu thư sẽ biểu diễn trước, mời tiểu thư”
Tạ Du bị lời của Vương công công ngắt ngang, hắn như có như không nhìn Dương Khánh Vân một cái lại quay về chỗ cũ
Tạ Đình gắt gao nhìn nàng, nữ nhân này đang diễn sao? Hắn lại nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn bóng lưng của Ta Du có chút kìm nén.
Đây là biểu hiện gì? Rốt cuộc nàng có phải người của Tạ Du hay không, ngoài miệng nàng lúc nào cũng lên tiếng vì hắn nhưng trong lòng thì sao? Lòng của nàng là hướng về hắn hay cũng chỉ là một bụng mưu kế? Phía trên đã vang lên tiếng nhạc mỹ nhân đứng giữa đại điện đã bắt đầu uốn lượn thân mình, Dương Khánh Vân ổn định tâm trạng nhìn lên phía trên, nàng kia có dáng người khá này nở, không ít nam nhân nhìn chăm chăm vào nàng ta, mà nàng ta múa cũng không tên.
Sau khi điệu múa của nàng kết thúc nhận được không ít lời khen, quý phi cũng không khỏi khen thêm mấy câu, Dương Lan Chi ở phía trong có chút ghen tị, để lát nữa nàng lên mà xem ai hơn ai? Nàng nhất định phải lấy được lòng của quý phi.
Ánh mắt của nàng ta không khỏi nhìn nam nhân mặc áo bảo màu lam, hắn hình như không có xem nàng kia, nàng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vui sướng trong lòng, hắn để ý thi tốt.
Qua hai ba người nữa mới đến lượt của Dương Lan
Chỉ, nàng ta thướt tha đi ra cũng múa một điệu múa không kém gì vì Nam Cung tiểu thư kia, phía dưới cũng trầm trò một phen, hai người quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân, hoàng quý phi cũng rất hài lòng về nàng ta, giữa hai người nàng có chút phân vân.
“Kỹ thuật múa của Dương đại tiểu thư không tệ chút nào, cũng rất điêu luyện.
“Tạ quý phi khen ngợi, Lan Chi chỉ là bêu xấu thôi.
Dương Lan Chi đúng mực nói, Liễu phu nhân vô cùng đắc ý với nữ nhi của mình.
“Các người, người nào người nấy cũng đều khiêm tổn, bản tính này rất đáng khen ngợi, xem ra các vị phu nhân giáo dưỡng hải từ không tệ.
” Hoàng quý phi lại nhìn đảm quý phụ phía dưới nói.
Bọn họ được khen mà thụ sủng nhược kinh cả đám đồng loạt đứng dậy tạ ơn.
“không biết ở dưới đây còn có vị tiểu thư nào chưa bộc lộ tài năng, bổn cung cũng muốn thưởng thức một phen.
” Hoàng quý phi cũng muốn nhìn xem hai ba người nữa.
Dương Lan Chi nghe vậy lại nói: “Nương nương, tiểu nữ thật không dám nói, nhị muội của tiểu nữ, tài năng cũng không kém chút nào.
”
“Nhị muội của người là ai?” Hoàng quý phi nghi hoặc hòi.
Dương Lan Chi lại cười nhẹ nói: “Bầm nương nương, nhi muối của tiểu nữ chính là Khánh vương phi,
Dương Khánh Vân.
”
Hoàng Quý Phi nghe vậy mới nhớ ra vương phi của
Đình Nhi chính là nữ nhi phủ thượng thư, lại không khỏi nhìn về phía Dương Khánh Vân, bà cũng nên thử tài nghệ của nàng một chút, lại nói: “Khánh vương phi người có nguyện vì bắn cung thế hiện chút tài năng hay không?”
Dương Khánh Vân bị nhắc tên lại đứng dậy lễ độ nói: “Đại tỷ cân nhắc rồi, ta mất nương từ nhỏ trong phủ cũng không ai dạy ta mấy thứ cầm kỳ thi hoa làm sao dảm phô diễn đây.
Dương Khánh Vân lại như có như không nhìn Dương
Lan Chi, nàng ta có chút bối rối nói: “Muội muội nói đùa, lúc nhỏ chúng ta không phải là học cùng nhau sau, lẽ nào mới gà đi người đã quên hết hết mọi chuyện ở thượng thư phủ sao, ta nhớ hồi đó, muội muội vô cùng chăm chỉ, ta là đại tỷ cũng tự nhận theo không kịp
Được học sao, nàng lại không có chút ký ức nào từ nguyên thân, mà nhìn nàng ta chột dạ cũng biết không hể có chuyện này, nàng lại cười lạnh nói: “Ta có được học hay không, người biết ta biết cả phủ thượng thư đều biết, việc ta không biết cầm kỳ thi họa là thật, có điều hôm nay là sinh thần của quý phi ta cũng xin kể một câu chuyện coi như chúc mừng sinh thân người.
”
Nghe nàng nói vậy hoàng quý phi có chút nghi hoặc lại nói: “Được, kể chuyện cũng là điều mới mẻ, lâu rồi bồn cung cũng chưa nghe kể chuyện, Khánh vương phi người bắt đầu đi.
”
Dương Khánh Vân từng bước bước lên chính điện, vừa đi vừa nghĩ câu chuyện, lên đến nơi cũng nghĩ ra một chuyện, nàng nhìn xuống dưới bắt đầu kể “Chuyện kể về một nữ nhân họ Vũ, quê ở Nam ông.
Nàng là người có dung vẹn toàn, phù quân là Trường Sinh có tính tình hay ghen, Vũ Nương sắp đến kỳ sinh nở thì phu quân bị gọi đi lính.
ở nhà Vũ Nương sinh con và chăm nom mẹ chồng rất mực chu đáo, vì nhớ thương con, mẹ chồng nàng ngày càng ốm nặng rồi mất, nàng lo tang ma chay chu đảo như với cha mẹ đẻ mình.
Để đỡ nhớ phu quân và sợ con thiếu tình cha, nàng hay đùa với con bằng cách chi cái bóng của mình lên vách và nói với con đó là cha Đàn…” (Trích từ truyện Chuyện Người Con Gái Nam Xương)
Trong lúc Dương Khánh Vân kể chuyện phía có không ít người chú ý câu chuyện của nàng, Tạ Đình cũng không ngoại lệ.
Có điều người chăm chú nhất lại là Tạ Tuần, hắn rất nhập tâm bởi câu chuyện nàng kể hay nói chính xác hơn là thu hút bởi giọng nói cùng nét mặt của nàng.
Danh Sách Chương: