• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hoàng hậu nhìn nam nhân đi tới không khỏi kinh lý hồ lên: “Du Nhi, người đã về rồi sao?”
“Du Nhi tham kiến mẫu hậu.

” Nam nhân vừa tới không ai khác chính là Bình Vương Tạ Du.

“Nô tỷ tham kiến vương gia.

” Nữ tỷ kia cũng quý xuống hành lễ với nam nhân.

Tạ Du phất tay để nữ tỷ kia rời đi, lúc này Hoàng Hậu mới đi tới chỗ hắn nói: “Du Nhi, người về từ khi nào, sao mẫu hậu không hay tin “Nhi thần mới hồi kinh sáng nay.

” Tạ Du trả lời.

“Mọi chuyện ổn chứ?” Hoàng Hậu hỏi thăm.

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi nhi thần đã dẹp xong đám hợp đó rồi, phụ hoàng trong thường phong nhi thần chức Tự Khanh sau này quản lý Đại Lý Tự Khanh.

Tạ Du từ tốn nói, trong giọng điệu không nghe ra được chút vui sướng nào khi được trọng thường
Lần này hắn được Minh Vũ Đế phải đi dẹp đám loan thần tặc từ ở Đông Kinh, đám người này dám cấu kết Thần Doanh Trại ăn hối lộ để bọn họ làm loạn vùng Đông Kinh, làm dân chúng khổ cực kêu than, có người tẩu trình lên Minh Vũ Đến vụ việc này, người của Tạ Du đã ùa nhau ứng cử hắn đi dẹp loạn, chỉ trong vòng bảy ngày hắn cũng bắt được đảm quan sai cùng Thần Doanh Trại về kinh lĩnh tội, Minh Vũ Đế vui mừng khen hắn mấy câu phong hắn là Tự Khánh.

Nhưng mà chức Tự Khánh này vẫn chưa khiến hắn hài lòng, điều hắn muốn chính là điều binh khiển tướng.


“Tự Khanh sao, vậy cũng tốt, Du Nhi, cố gắng thêm chút nữa phụ hoàng sẽ càng ngày càng tin tưởng ảng Hậu vui sướng nói, lại không khỏi khuyến khích nhị từ mình.

“Mẫu hậu, chuyện này nói sau đi, phụ hoàng trong dụng người tài chúng ta sợ gì không có cơ hội, chuyện trước tiên cần phải làm là diệt trừ hậu hoạn Tạ Du vẫn luôn coi Tạ Đình là một đối thủ khó lường cần thanh trừ càng sớm càng tốt, mấy năm nay hắn xuống tay thế nào cũng không thể nào giết Tạ Đình, hắn đúng là dai dẳng.

Nhắc đến chuyện này Hoàng Hậu có chút trầm tư, “Du Nhi, người có cách nào không?”
“Mẫu hậu không cần lo lắng, nhi thần đã có cách trừ khử hắn, người chỉ cần trông coi hậu cung là được, người với ta phải trong ngoài nằm giữ đại cục.

” Tạ Du nâng ly trà lên nói.

Nhắc đến hậu cung Hoàng Hậu lại không khỏi căm giận nói: “Du Nhi, người cũng biết bốn cùng là chủ hậu cung nhưng chỉ năm giữ một nửa phương án, còn một nửa là tiện nhân Phi Yến kia nắm giữ, nàng ta không biết nói bên tai hoàng thượng thế nào khiến hắn gần đây luôn trách cứ bổn cung, nói bồn cung không biết sắp xếp hậu cung để các cung phi lục đục với nhau, còn hăm dọa muốn tước quyền của bồn cung, người xem lý nào lại như vậy.


“Mẫu hậu chở tức giận hại mình, Hoàng Quý Phi kia chỉ là cây sủng sinh kiêu, mẫu hậu chỉ cần khiến nàng ta mất đi tín nhiệm của phụ hoàng là được, Tạ Du nghe mẫu hậu mình nói lại lắc lắc ly rượu trong tay thản nhiên nói.

“Du Nhi người nói thì dễ bổn cung phải làm thể nào mới khiến hoàng thượng không còn tin tưởng nàng ta” Hoàng Hậu cau mày hỏi, “Mẫu hậu, người làm chủ hầu cung máy năm nay người vì cái gì mà có thể trụ vững, lúc trước người xuống tay với Thục Phi thế nào thì làm tương tự là được.


“Bồn cung sao không nghĩ đến, bồn cung chỉ sợ lặp lại cách cũ sẽ không hay, hoàng thượng sẽ nghi ngờ bổn cung” Hoàng Hậu đăm chiêu nói, năm đó để trừ khử tiên nhân Thục Phi kia nàng cũng tốn không ít công phu.

Trong hậu cung này người nào độc ác thì người đó thắng, năm đó nàng hạ độc thủ với Thục Phi cũng bịt miệng không ít người, chuyện này khiến hoảng nàng đã bịt hết đầu mối, Cẩm Y Vệ cũng không tìm thượng phái cả Cẩm Y Vệ điều tra nhưng cũng may được manh mối nào mới tạm buông tha.

“Mẫu không cần có lo lắng, người còn có nhi thần.

” Tạ Du lại tự tin nói.

Hoàng Hậu nghe vậy cân nhắc nói: “Du Nhi, để bốn cung suy nghĩ cẩn thận đã
Tạ Du cũng không ép Hoàng Hậu chỉ nói: “Được, mẫu hậu cứ suy nghĩ nhưng nhi thần nhắc nhở người ra tay càng nhanh càng tốt, để lâu sẽ đêm dài lắm mộng.


Hai mẹ con không khỏi nhìn nhau, hoàng hậu đương nhiên hiểu ý của Tạ Du nhưng lần thứ hai làm cần phải cần trọng hơn lần đầu.

Khánh Vương Phù.

Triệu Bình đi đi lại lại trong phòng chờ tin tức từ hoàng hậu, đến buổi trưa hắn mới thấy nữ tỷ kia trở lại, vội vàng hỏi: “Thế nào, hoàng hậu nói sao? Sẽ làm chủ cho bốn gia đúng không?” Nữ tỷ kia trong lòng khinh thường Triệu Bình lại thuật lại những gì hoàng hậu nói, Triệu Bình nghe xong tức giận đập bàn.

“Lý nào lại như vậy, hoàng hậu bắt bổn gia tìm chứng cử, bồn gia đi đâu tìm?”
“Đó là chuyện của người, hoàng hậu đã nói rõ ràng, đầy đủ chứng cứ đưa đến Đại Lý Tự Khanh, Bình
Vương sẽ làm chủ cho người.



“Mẹ kiếp, đúng là làm khó bồn gia, cút hết đi.

” Triệu
Bình một lần nữa ném hết đồ đạc trong phòng xuống dát.

Nữ nhân kia chẳng quan tâm, cười mỉa một tiếng rời đi trong lòng thấm nói “vô dụng” từ khi hắn vào
Khánh Vương Phủ chẳng làm được chuyện gì, chỉ biết trêu hoa gheo nguyệt, nàng ngứa mắt hắn lâu rồi nhưng hắn lại là biểu đệ xã của hoàng hậu, không có lệnh của hoàng hậu nàng cũng không thể làm gì hắn.

Mà lúc này ở vườn trúc Dương Khánh Vân lại nhìn Tạ Đình đề nghị, “Vương gia, lúc trước thiếp thân nghe người thổi sáo rất hay người có thể thổi lại cho thiếp thân nghe không?”
“Bổn vương không thích.

” Tạ Đình híp mắt từ chối.

“Thiếp thân cất công nấu cơm cho vương gia lẽ nào người không thể thổi sáo cho thiếp thân nghe.

“Bổn vương cũng không ép người, nếu không muốn người có thể cút.

” Tạ Đình lạnh nhạt nói.

Dương Khánh Vân nghe vậy bĩu môi nói: “Đồ keo kiệt, người không thổi vậy ta tự thổi vậy.


Nói xong Dương Khánh Vân bứt đại một cái là trúc kể lên miệng thổi, bài hát nàng thổi có tiết tấu nhanh, sôi động làm lòng người cũng nhộn nhịp cuốn theo
Tạ Đình không khỏi mở mắt nhìn nàng.

Miệng nàng thổi nhưng đáy mắt hiện rõ ý cười, lúc hắn nhìn nàng nàng cũng không khỏi nhìn hắn, bốn mắt đối diện Tạ Đình có chút bối rối né tránh, hắn cũng không biết vì sao hắn lại né đi ánh mắt của nàng.

Dương Khánh Vân thổi xong lại tựa tiểu phi tiểu hỏi: “Vương gia, hay không?”
“Bài người vừa thổi tên gì?” Tạ Đình hồi.


“Quay về nhà, dù có ở bất cứ đâu nhà vẫn là nơi ta hướng về.

” Dương Khánh Vân nói trong lòng có chút miền man, nàng lại nhớ nhà rồi.

“Người muốn về thương thư phủ ?” Ta Đình đăm chiêu hỏi.

Nàng lắc đầu nói: “Đó dầu còn là nhà của ta nữa, ta về đó cũng không ai hoan nghênh, hơn nữa ta đã giả cho vương gia rồi thì phù của ngài chính là nhà của ta.


Dương Khánh Vân không khỏi nháy mắt với hắn một cái.

Tạ Đình lại chỉ hừ lạnh không nói gì, nàng thật sự coi đây là nhà của mình sao, hắn mới không tin.

Dương Khánh Vân cũng không quan tâm lắm phản ứng của hắn, nàng lại nói vài ba câu chuyện để hắn đỡ buồn rồi đứng dậy đi nấu cơm.

Công việc của nàng ở vương phủ quanh đi quẩn lại cũng chỉ là nấu cơm, đọc sách, nói chuyện phiếm với Tạ Đinh, mặc dù toàn là nàng nói, hắn lâu lâu cũng chỉ hỏi lại vài cầu đa số chỉ hừ lạnh rồi liếc mắt nàng, Dương Khánh Vân ngày nào cũng nhìn nên đã quen roi.

Nàng đi vào phòng bếp thì Thu Hoài chạy đến bẩm bảo đạo cô và Thanh Lam đã tỉnh còn muốn gặp nàng, Dương Khánh Vân để các nàng chờ, nàng còn bận nấu ăn.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK