• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Chúng nó tài/ nô đã biết.

” Đám người vô cùng đồng rồi bắt đầu đọc đi.

” Dương Khánh Vân ra lệnh lại ngồi xuống mộ bên thường thức quy định chung trước nay của vương phủ nhưng từ
Tạ Đình cũng có vẻ chăm chú những quy định mà nàng đề ra, mười lăm quy định đầu không nói, đều là quy định thứ mười sáu trở đi lại có người có ý kiến.

phi, ta không chấp nhận được điều mười
Dương Khánh Vân nhìn nữ tử mặc lam y khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu mày nói: “Người tự xưng mình là gì, điều ba có ghi dám tự xưng ngang hàng với chủ từ mười cái, người thực hiện đi.


“Vương phi thứ tôi, nô tỷ lở “Không có lỡ miệng ở đây, Thanh Lam, tất cho bồn vương phi
Trong căn phòng lại vang lên tiết tất bộp bộp, nha hoàn kia mặc dù không can tâm nhưng cũng không thể phản bác.

Tạ Đình liếc nhìn nàng ta, không ngoài dự đoán của hắn thì chính là người của hoàng hậu, sau cổ lại có hình hoa Lan.

Ai không biết hoàng hậu thích hoa lan nên người của bà ta không người nào là không khắc hoa lan trên người, không cổ thì tay không tay thì chân nên không khó để nhận diện người của bà ta.

Thanh Lam ra tay không nhẹ, nàng ta nhớ không nhầm nữ nhân này lúc trước mỗi lần nàng bước khỏi Trúc Tịnh Viện đều nói nàng là kỹ nữ, nay có cơ hội trả thù nàng sao không tất mạnh tay chứ.


Nha hoàn kia bị tát đến sưng cả mặt lại không khỏi cầm tức trừng Thanh Lam không nhịn được thốt lên: “Đổ kỹ nữ, người lại đánh ta mạnh như vậy”
“Người thật muốn ăn đánh sao, người lại vi phạm nội quy rồi, điều thứ mười dám nói xấu lẫn nhau trừ nửa tháng bổng lộc đồng thời tự tát hai cái vào mặt, đến, người tự tắt hay để ta giúp người luôn.

” Thanh Lam nhoẻn miệng cười nói.

“Ngươi.


“Ta làm sao người vi phạm thì phải thực hiện “
“Thanh Lam, lùi xuống, bồn vương phi chưa lên tiếng người lên tiếng cái gì, người có biết mình vi phạm nhìn nàng ta, vừa nhìn liền biết hai người này có thủ điều thứ mấy không?” Dương Khánh Vân lạnh mặt toán gì đó.

“Vương phi, nô tỳ
Đừng nói nhiều, tự phạt đi.


Thanh Lam không cam tâm nhưng vẫn đứng một bên tự tát mình.

Dương Khánh Vân lại nhìn nữ tử kia nói: “Người không phục điều thứ mười sao? Nói ta xem người không phục cái gì”
“Điều thứ mười sáu nói những người không phận sự một tháng chỉ được ra phủ một lần, vương phi lúc trước cũng không như vậy, chúng ta có việc cần phải ra phủ thì làm sao?”
“Bẩm báo với bồn vương phi, nếu ta thấy lý do thích đáng ta sẽ cho phép”
Nữ tử kia nghe vậy cần môi, Dương Khánh Vân hỏi: “Còn thắc mắc cái gì không?”
“Không, không có.


Dương Khánh Vân liếc nàng ta một cái, nàng làm vậy cũng không phải hạn chế mọi người ra ngoài, mà có một số người ra ngoài không phải vì việc trong phủ mà có mục đích riêng, năng đương nhiên phải quán triệt điều này.

“Thu Hoài người tiếp tục đọc đi.


Thu Hoài tiếp tục đọc bốn điều còn lại đến điều cuối cùng tất cả mọi người đều nhìn nàng, một người mạnh dạn hỏi: “Vương phi, thế này là thế nào tại sao lại bắt chúng ta thể phải trung thành với Khánh
Vương Phủ ?”
Năng lại nhìn đám người vẫn đạm phong khinh nói: “Thân là người của Khánh Vương Phủ, trung thành không với vương phủ là điều tất yếu, nếu các người làm được sợ gì không dám thể, trong nội quy cũng ghi rõ người nào không thể được thì có thể rời khỏi vương phủ ngay lập tức, bổn vương phi cũng không ép các người phải thể, cái này là trên tình thần tự nguyện “Bồn vương phi không muốn giữ một người có tà niệm hay ý đổ xấu xa ở lại vương phủ, các người thế bổn vương phi mới an tâm, các người không thể thể tức là có dị tâm, vậy bồn vương phi giữ các người lại làm cái gì, tìm người mới từ từ dạy bảo vẫn tốt hơn.

” Nàng biết cổ đại trọng lời thể nên muốn dùng cách này lọc bớt mấy người có tâm niệm xấu xa, ý đồ bất chính, nàng không rành bạc nuôi những người đó.

Đám người ở dưới nghe vậy có rất nhiều người sợ sệt không dám thể, lại có một vài ba người đứng ra khỏi đội ngũ giả tay lên cao thể lớn: “Chúng ta nguyên trung thành với Khánh vương phủ nếu nổi nên di tầm chết không toàn thấy “Tốt làm người nào thể xong thì đứng qua một bên, còn những người còn lại, bồn vương phi cho các người nửa khắc, nếu không ai thể nữa thì lần lượt mà rời khỏi vương phủ.


” Dương Khánh Vân kiên định nói.

Tạ Đình nãy giờ chỉ ngồi xem nàng nói rồi làm, hắn có chút hiểu dụng ý của nàng nhưng không dám khẳng định, nếu hắn đoán không sai nữ nhân này là muốn thanh lọc vương phủ.

Đợi thêm mấy phút nữa lại có thêm năm sáu người, mấy người này trông có vẻ sợ sệt nhưng lại dám giờ ngón tay lên thể, trong này có ba nữ nhân ba nam nhân, Dương Khánh Vân đặc biệt chú ý nam nhân cao ráo thon gầy, hắn có vẻ bình tĩnh lạ thường, ban này còn hải kia mà, sao bây giờ laijc ó vẻ quyết tâm đến vậy?
Nhưng mà lúc bọn họ thể nàng lại nhận ra điều khác thường nữa là nam nhân này nói to lấn áp cả giọng của năm người còn lại, hay là nói năm người còn lại chi lam bam.

Thú vị thật một người hy sinh cho năm người sao.

Lúc sáu người này thể xong muốn đứng sang một bên thì Dương Khánh Vân lại lên tiếng: “Khoan đã “
“Bổn vương phi chỉ nghe thấy hắn thể nên chỉ mình hắn thông qua, còn các ngươi một là thể lại hai bước ra khỏi đây.


“Vương phi, chúng ta đã thể rồi cơ mà, sao còn bắt chúng ta thể lại.

” Một nha hoàn lên tiếng.

Dương Khánh Vân cười khẩy nói: “Người đã phạm vào điều thứ năm trong quy định, dám phản bác lại lời chủ từ tự tắt mười cái đi
Nàng kia mím môi không dám nói tiếng nào, chỉ ngậm ngùi tự tát mình, nếu nàng còn phản bác sơ là còn tát thêm mười cái “Còn bốn người các người, thể hay đi, bổn vương phi không có nhiều thời gian đầu, nếu còn không chọn bồn vương phi đuổi thẳng”
Nghe vậy bốn người còn lại hai người sợ hãi rút lui còn hai người lại nhỏ giọng thể.

“Tốt lắm, còn các người thì sao?” Dương Khánh Vân nhìn mười người còn lại.

“Chúng ta, chúng ta không thể, chúng ta sẽ rời đi.

Một người đứng lên nói.


“Được, ai đi thì đi lệ, bồn vương phi còn lời muốn nói với những người còn lại.

” Dương Khánh Vân trực tiếp đuổi người.

Lại nhìn hai mười người còn lại, nói ra thì cũng có một số người rất can đảm, nàng nhìn bọn họ một lượt liền nói: “Các ngươi đúng là dám thể, tốt lắm, sau này người nào dám làm trái lời thể thì tự nhận hậu quả, bồn vương phi không chịu trách nhiệm.


Máy người phía dưới có một số người đã siết chặt nằm đảm.

Dương Khánh Vân như có như không nói: “Lúc trước
Triệu Bình quản lý vương phủ thế nào bổn vương phi không cần biết, bây giờ vương phủ là do vương gia và bỏn vương phi làm chủ, ai không nghe hoặc làm trái thì tự biết phải làm gì rồi đó, bổn vương phi không nói nhiều nữa, từ ngày mai bổn vương phi sẽ có sắp xếp cho từng phòng, bây giờ thì ai làm gì thì làm đi.


“Vương phi, có một số người rời đi, vậy công việc của những người đó thì sao?”
“Chìa nhau ra làm” Dương Khánh Vân nói.

“Nhưng mà vương phi, phòng bếp nghỉ ba người chỉ còn hai người làm sao có thể kịp nấu ăn.

“Đồ ăn của bổn vương phi và vương gia ta tự sắp xếp, còn các ngươi tự xử đi, muốn ăn thì lăn vào bếp”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK