• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hoàng hậu trong lòng oán hận, lại dâng lên cảnh giác với Ta Đình, hắn đã bị phế rồi vậy mà lời nói của hắn hoàng thượng vẫn còn nghe theo, không được, lạ Đình này phải diệt nhất định phải diệt.
Có điều bà ta cũng không bỏ qua cho Dương Khánh
Vân lại nói: “Hoàng thượng, dao này đúng là không phải của Khánh vương phi nhưng nàng ta cũng dám cầm nó uy hiếp người thân thiếp cho rằng..
“Đủ rồi, hoàng hậu, nàng không cần phải nói nữa trầm tự biết phải làm thế nào.” Thánh Vũ Đế lạnh mắt nhìn bà ta lại quay sang Dương Khánh Vân nói: “Khánh vương phi, người mặc dù không phải cố ý nhưng hành động này của người đã phạm phải cung quy, trẫm phạt người chép phạt một trăm lần cung quy, trong vòng một tháng phải trình lên cho quý phi người có phục hay không?”
“Vâng, nhi tức xin chấp thuận Dương Khánh Vẫn cúi đầu nói.
“Được rồi, các người đi đi.

Xong xuôi Thánh Vũ Đế lại đuổi người.
Dương Khánh Vân chào hỏi ba vị tồn quỷ ở đây rồi quay sang Tạ Đình nói: “Vương gia, chúng ta về nhà thôi.”
Nàng cũng không hỏi hắn mà tự mình đẩy xe lăn ra ngoài, Tạ Đình hôm nay như đổi tính lại không dùng dẳng muốn tự mình đẩy, thực ra trong lòng hắn là đang rung động trước hai chữ “về nhà” của nàng.
Về nhà sao, hắn thích hai từ này.
Hoàng thượng cùng hoàng quý phi nhìn bóng dáng hai người rời đi, một người thì trầm từ không biết suy nghĩ cái gì, một người thì trong lòng đầy thương cảm.


Hoàng hậu thì khỏi phải nói, mặc dù Dương Khánh Văn bị trừng phạt nhưng bà ta vẫn chưa cảm thấy mãn nguyện, lại nhìn hoàng thượng cũng hoàng quý phi gần gũi bà ta nghiên răng ken két, lại dịu giọng nói: “Hoàng thượng, tối nay ngài đến chỗ thiếp thân chứ?”
“Ngày mai đi, tối nay sinh nhật quý phi trẫm đến chỗ nàng ấy.” Thánh Vũ Để không khỏi âu yếm nhìn người bên cạnh.
Cả tối nay hoàng hậu thật sự bị ăn tức không ít lần.
Quay về Phượng Tâm Cung, hoàng hậu đập bàn làm rót không ít thứ xuống đất.
“Loảng xoảng.”
“Lý nào như vậy, tiên nhân đó, hoàng thượng hoàng thương sao có thể đến chỗ tiên nhận đó chủ, đáng chết, bổn cung đường đường là hoàng hậu cơ mà, tiên nhân đó là cái thá gì chứ, ANA
Toàn bộ cung nhân trong Phượng Tâm Điện đều hoàng sợ quỳ xuống không dám ngắng mặt lên, không ai lãnh nhận được cơn tức giận của hoàng hậu.
“Mẫu hậu, người làm sao lại tức giận như vậy” Tu Du từ xa đã nghe thấy tiếng của mẫu hậu mình, bước vào trong điện nhìn những mảnh vỡ hẳn không khỏi nhíu mày hỏi.
Hoàng hậu thấy nhi tử yêu quý tâm tình mới dịu đi một chút, lại nói: “Du Nhĩ, tất cả là do tiên nhân kia, rằng ta lại quyến rũ phụ hoàng của con đi rồi.
“Vốn đi tối nay bồn cung đã sắp xếp tốt rồi lại bị
Dương Khánh Vân năm lần bảy lượt phá đảm, tức chết ta “Mẫu hậu, đáng lẽ người phải ra tay ác liệt thêm một chút, chỉ có một đám qua làm sao có thể lật đổ được bà ta”
“Du Nhi, nói vậy là có ý gì?” hoàng hậu không khỏi nhíu mày hỏi.

không thể nghi ngờ đảm qua tối nay là do một tay hoàng hậu sắp xếp, vốn đĩ còn có một màn kịch ở phía sau không ngờ lại bị Dương Khánh Vân phá đám.
“Mẫu hậu, người phải hy sinh thêm hai ba người kể hoạch mới coi như hoàn hảo, vương phi kia của Tạ Đình không ngờ miệng lưỡi lại lợi hại như vậy chỉ tiếc năng ta lại một lòng với hắn, nếu vậy nàng ta coi như là chướng ngại vật của chúng ta, mà chướng ngại vật thi không thể không bỏ.” Tạ Du ánh mắt lóe lên tia sát khí.
“Bồn cung cũng cảm thấy nữ nhân này đáng chết, còn tiền nhân quý phi kia, bồn cung cũng tuyết không tha cho nàng ta.” Nhắc đến lại khiến hoàng hậu thêm phần hận.
“Mẫu hậu, ta có ý này… Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên một chút.
Một kế hoạch mờ ám được hai mẫu từ bàn bạc trong Ra khỏi hoàng cung Dương Khánh Vân cảm thấy vô cùng thoải mái, nàng muốn hít thở không khi một đêm, không ai biết kế hoạch này là gì.

chút lại thấy có chút choáng váng, chập choạng xém té,
Nàng không hỏi đỡ lấy xe lăn của Tạ Đình, hắn cũng cảm nhận được xe lăn của hắn có chút lung lay lại hỏi: “Làm sao?”

“Không có gì ta chỉ là đói mà thôi, vương gia mau về nhà thôi ta muồn nấu mì bò ăn
Cả buổi không được ăn cái gì cũng thôi đi, lúc sắp được về lại gặp phải chuyện này tốn cả hơi sức nặng sắp không chịu được rồi.
Tạ Đình nghe vậy lại phân phó: “Trịnh Lâm.”
“Vâng, vương gia.” Trịnh Lâm thoáng chốc rời đi.
Dương Khánh Vân thấy vậy hỏi: “Hắn đi đâu vậy?”
“Lên xe” Tạ Đình lạnh giọng nói.
Đi đến giữa đường Trịnh Lâm quay lại còn đưa cái bọc gì đó vào trong, Dương Khánh Vân nhìn cái bọc lại hỏi: “Đây là cái gì?”
Tạ Đình chẳng nói gì vẫn như cũ nhắm mắt lại, Dương Khánh Vân xuất phát từ lòng tò mò lại mở cải bọc ra xem, một mùi thơm xộc thẳng vào mũi nàng, nhìn thấy vật được gói trong bọc hai mắt năng lóe lên một tia sáng lại thốt lên: “Là gà nướng”
Nam nhân nào đó không nói gì, nàng lại cười cười nói: “Vương gia, chẳng sợ ta đói sao?”
“Hừ, người đừng ảo tưởng.” Nam nhân không mở mắt chỉ hừ nhẹ nói.
“Nói vậy không phải mua cho ta sao, vậy thì ta sẽ không ăn, vương gia, vậy chàng ăn đi.” Nói rồi Dương Khánh Vân tách cái đùi gà đưa đến bên miệng hắn, nàng biết hắn cũng đã rất đói bụng.
“Bổn vương không ăn, tự người ăn đi.” Tạ Đình mờ mắt ra lại có chút né tránh.
“Ó, vậy cái này là mua cho ta sao.” Dương Khánh Vân như có như không nói.
Trong bóng đêm ảnh mặt của Ta Đình có chút tầm nàng gà như tối, hắn cũng không biết làm sao hắn lại kêu Trịnh Lâm đi mua cái này, hắn có lẽ điện thật rồi.
Tuy hàn không thừa nhận nhưng nàng biết hắn có lòng, trong lòng không khỏi chảy qua một dòng nước ẩm, lại nói: “Chúng ta cùng ăn được không, ta ăn một mình không hết.”
Vậy là Dương Khánh Vận đút cho hãn một miếng lại đến minh một miếng, Tạ Đình cũng không từ chối.

Cho đến khi ăn xong con gà bọn họ cũng đã về đến phù.
Trước khi về viện của mình Dương Khánh Vân lại ghé vào tai hắn thì thào, “Vương gia, ngủ ngon, mai ta lại dén.”
Nàng còn như cố ý vô tình chạm nhẹ vào má hắn một cái, chỉ như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại khiến toàn thân hàn tê dại.
Nữ nhân này nàng lại dám chiếm tiền nghị của hắn, nếu là bình thường hắn đã tức giận bóp cổ nàng rồi nhưng hắn lại không làm vậy, nụ hôn này làm trái tim của hắn đập mạnh hơn bình thường.

khi phản ứng lại nữ nhân nào đó cũng đã xa khuất tầm mắt của hắn, Tạ Đình đêm nay đã có nhiều thay đồi trong lòng mà hắn không hề hay biết.
Một thoáng rung động lướt qua hắn lại quay về trạng thái lạnh lùng nói: “Nói đi.”
Trịnh Lâm ở một bên bẩm báo lại đoạn đối thoại giữa Dương Khánh Vân và Tạ Du mà hắn đã nghe thấy, nhất là lời nói của Dương Khánh Vân hắn tường thuật vô cùng rõ ràng không sót một chữ, đến giờ còn vô cùng cảm động trước lời nói của nàng.

Tạ Đình nghe trong lòng cũng rung động không nhẹ lại trầm giọng hỏi: “Nàng thực sự nói như vậy sao?”
“Đúng vậy, vương gia, lúc đó vương phi nói vô cùng hùng hồ, nàng còn nói sẽ chăm sóc vương gia cả đời không quan tâm ngài có phế hay không phế, còn nữa Tạ Du cho vương phi thời gian suy nghĩ nhưng vương phi lại thẳng thừng từ chối nói rằng đời này sẽ không hối hận khi ở bên vương gia, còn có “Đủ rồi, không cần nói nữa.” Trịnh Lâm đang nhiệt tỉnh nói thì Tạ Đình lại lên tiếng ngắt lời, hắn sợ hắn còn nghe nữa sẽ bị nàng làm cho động lòng, đời này hắn quyết không động lòng trước ai nữa mặc kệ nàng thật lòng hay giả dối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK