Sáng hôm sau, Thi Ỷ Ni bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Cô tỉnh dậy trong tình trạng mơ màng.
Tối qua, cô lại có một giấc mơ hoang đường.
Trong giấc mơ, bầu trời và vũ trụ đều nhuộm một màu hồng tím, cô nhìn đến hoa mắt, tâm trạng cực kì phấn khởi.
Đột nhiên, Nguyên Dạ xuất hiện một cách bất ngờ. Anh giơ tay lên trời, như thể hái sao, một lần là nắm trọn cả bầu trời đầy sao vào tay.
Bàn tay anh từ từ mở ra trước mặt cô, trong lòng bàn tay là một chuỗi vòng tay kim cương màu hồng tím.
Anh nắm lấy tay cô, đeo chiếc vòng tay lên cổ tay cô, đôi mắt đào hoa sâu thẳm của anh còn sáng hơn cả bầu trời đầy sao.
Anh nói với cô: “Bầu trời khi em ra đời là món quà lãng mạn nhất mà vũ trụ dành cho em, anh muốn giữ món quà lãng mạn này mãi mãi bên cạnh em…”
Mơ màng tỉnh dậy bỏ chiếc mặt nạ ngủ ra, Thi Ỷ Ni nằm ngẩn ngơ nhìn trần nhà lâu đến mức không biết đã trôi qua bao lâu.
Chẳng lẽ cô thực sự phát điên rồi sao?
Chỉ là một chiếc vòng tay kim cương mà thôi, cô có cần phải…
Miên man bất định như vậy sao??
Còn có, cho dù có đại hồng thủy hay vũ trụ nổ tung đi nữa, Nguyên Dạ làm sao có thể nói ra mấy lời như “Anh muốn vĩnh viễn giữ sự lãng mạn của vũ trụ bên cạnh em” được chứ…
“Ni tiểu thư,” Dì Lục đi đến bên giường, cầm một túi giấy, “Đây là Trình tiên sinh bảo tôi đưa cho cô.”
Thi Ỷ Ni nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, giọng cô còn mang chút buồn ngủ, âm cuối mềm mại: “Anh ấy đã đến chưa?”
“Trình tiên sinh đến từ lúc hơn năm giờ sáng!” Dì Lục ấn nút điều khiển trên đầu giường, rèm cửa tự động chậm rãi mở ra, “Cậu ấy cứ đợi ở sau vườn, còn không cho tôi đánh thức cô. Cuối cùng vì có việc gấp, cậu ấy đành phải đi, còn nói là đợi xong công việc sẽ quay lại tìm cô…”
Thi Ỷ Ni: “…”
Thi Ỷ Ni không nói gì.
Sau khi nghe Dì Lục nói vậy, cô bỗng chốc nhận ra một điều.
Mỗi lần, mỗi lần cô và Trình Bách Vũ có tranh cãi, anh ta đều hành xử như thế:
Cứ đợi suốt đêm dưới tòa nhà của cô, không chịu rời đi, lúc nào cũng tỏ vẻ như một chú chó trung thành, cho dù là ông bà cô, người thương cô nhất, cũng không chịu nổi mà phải can thiệp. Anh ta vẫn cười nói không sao đâu không mệt, chỉ cần Thi Ỷ Ni không tức giận là được; trong mùa tuyết rơi dày, đến sớm hơn một giờ để đón cô tan học, như một người tuyết đứng đợi đưa cô ăn trưa, để bạn bè và giáo sư đều biết rằng cô có một người bạn trai dịu dàng chu đáo như vậy…
Anh ta đã quá phô trương, thể hiện sự kiên nhẫn và bao dung của mình một cách rõ ràng, thế là cả thế giới đều trở thành người tiếp tay cho anh ta.
Kể cả trong những cuộc tranh cãi, không quan trọng ai đúng ai sai nữa, bởi vì ai cũng mặc định cho rằng cô là một cô tiểu thư ngang ngược, cứ như vậy Trình Bách Vũ liền trở thành người bạn trai mà kiếp trước vì cô đã cứu vũ trũ mới may mắn được ban tặng…
Cười chết mất.
Ngày xưa cô mù quáng, không nhận ra những toan tính này, thậm chí còn cho rằng đó là những điều lãng mạn…
Thi Ỷ Ni mở túi giấy ra, đầu cô ngay lập tức đầu cảm thấy đau nhức.
Lại là một chiếc hộp trang sức!
Trong hộp là một chiếc vòng cổ ruby, kèm theo chứng nhận từ một buổi đấu giá, với hai chữ lớn in rõ trên đó: “Phiên bản độc nhất.”
Chiếc này đắt hơn tất cả những món đồ Trình Bách Vũ từng tặng cô cộng lại.
Anh ta nóng vội rồi, thật sự nóng vội.
Ngày đính hôn sắp tới, anh ta đã lên kế hoạch suốt hơn hai năm, chỉ thiếu bước này thôi. Anh ta sợ cô sẽ thay đổi ý định và hủy hôn.
Thi Ỷ Ni khẽ khinh miệt, “pặc” một tiếng đóng lại chiếc hộp trang sức, rồi đặt nó sang một bên.
Dì Lục nhìn thấy vậy, thở dài một tiếng: “Được rồi Ni tiểu thư, Trình tiên sinh đã làm tới mức này rồi, cô đừng nổi giận nữa. Hơn nữa, hai người sắp đính hôn rồi…”
Thi Ỷ Ni quay đầu, đảo mắt nhìn lên trời.
Cô đã tỉnh táo lại. Nhưng những người xung quanh cô vẫn cứ bị Trình Bách Vũ thao túng.
Càng như vậy, cô càng không thểvdễ dàng tha thứ — cô phải khiến tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của Trình Bách Vũ…
Thi Ỷ Ni ngồi xuống bàn trang điểm, “Dì nói với tài xế, tôi sẽ ra ngoài ăn sáng.”
Dì Lục trả lời: “Cô muốn đi Decent sao?”
Thi Ỷ Ni gật đầu.
Đi ăn sáng ở Decent là thói quen từ hồi trung học của cô.
Hồi đó có một bộ phim truyền hình tuổi mới lớn của Mỹ nói về cuộc sống xa hoa của nhóm con nhà giàu ở khu Upper East Side, Manhattan,nữ chính thích cùng bạn bè đi ăn Brunch kiểu Anh vào cuối tuần. Bộ phim đó rất nổi tiếng, nhiều cô gái trong trường cũng bắt chước, đến nhà hàng ăn sáng kiểu Anh.
Hiện tại tuổi dậy thì đã qua, hơn nữa mấy năm gần đây, đất nước thay đổi nhanh chóng, gia đình cô còn giàu có hơn cả những người trong phim, ai còn coi trọng một bữa sáng kiểu Anh nữa?
Thi Ỷ Ni thi thoảng vẫn cùng Du Chân đi ăn sáng ở Decent. Lý do cũng rất đơn giản, vì bánh pudding đen ở đó thật sự rất ngon.
Khi đến tầng trên của nhà hàng, điện thoại của cô bỗng vang lên một chuỗi cuộc gọi từ một số lạ không có tên.
Cô vừa mới chặn số Trình Bách Vũ tối qua, chắc là anh ta đã đổi số rồi gọi lại.Thi Ỷ Ni không nghe máy, trực tiếp tắt đi.
Người phục vụ dẫn cô vào chỗ ngồi, vị trí của cô đã được giữ sẵn ở khu VIP, nơi có thể nhìn ra cảnh sông Thượng Hải. Đầu bếp người Anh ở phía sau một tấm kính không xa, chỉ phục vụ riêng cho cô.
Ngay khi ly trà sữa được đặt lên bàn, Thi Ỷ Ni đã thấy người phục vụ dẫn một người khác đến.
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, từ xa đã rất nổi bật. Bộ trang phục màu xám trầm tĩnh, nhưng khi mặc trên người anh lại toát lên một loại phong thái thanh thoát, phóng khoáng.
Anh bước thẳng đến, chiếc kính gọng vàng ôm sát sống mũi thẳng, khi ánh mắt anh dừng lại trên người cô, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trên kính.
Thi Ỷ Ni nhìn người đàn ông, động tác cầm ly trà của cô chợt dừng lại: “Anh… cũng đến đây ăn sáng sao?”
Nguyên Dạ không ngồi ở đầu bàn dài đối diện, anh nói với đầu bếp bằng tiếng Anh một câu “Cà phê đen”, rồi kéo một chiếc ghế ngồi xuống cạnh cô, giọng nói lười biếng: “Thi đại tiểu thư không nhận điện thoại của tôi, tôi đành phải tự đến.”
Thi Ỷ Ni phản ứng một chút, lấy điện thoại ra: “Số này là của anh à?”
Cô chỉ vào dãy số mà cô vừa mới tắt, màn hình xoay về phía người đàn ông.
Còn về việc Nguyên Dạ làm sao biết được số điện thoại của cô, cô cũng không cần phải hỏi.
Trong thời đại internet, quyền riêng tư là thứ mặc định bị lộ.
Các ứng dụng nhắn tin phổ biến hiện nay gần như là phần mềm thiết yếu trong điện thoại của mỗi người, cho dù Nguyên Dạ không phải bạn bè của cô, nhưng nếu muốn xem mọi động thái của cô trên mạng xã hội, cũng không phải là điều không thể…
Nguyên Dạ lười biếng liếc qua màn hình, ánh mắt dừng lại trên những ngón tay thon dài của cô, rồi từ từ chuyển xuống cổ tay trắng như ngọc.
Anh chậm rãi chớp mắt, trong đôi mắt đào hoa của anh dần dần hiện lên ý cười, sau đó liếc nhìn cô, đuôi mắt cong lên đầy mê hoặc.
“Em thích sao?”
Thi Ỷ Ni nhìn xuống chiếc vòng tay trên cổ tay, không tự nhiên thu tay lại.
Người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sâu thẳm sáng ngời, như thể đang chờ đợi sự khẳng định và khen ngợi.
Thi Ỷ Ni bỗng nhiên cảm thấy một sự dao động trong lòng, ánh mắt của người đàn ông này giống hệt với ánh mắt trong giấc mơ kỳ lạ đêm qua…
Cô đặt điện thoại xuống, giấu chiếc vòng tay vào trong tay áo, dời tầm mắt đi, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là hôm nay đồ tôi mặc hợp với chiếc vòng này thôi…”
Nguyên Dạ nhướn mày: “à.”
Anh đè thấp âm thanh, âm cuối kéo dài đầy ẩn ý: “Thì ra em vì chiếc vòng tôi tặng mà đặc biệt chọn đồ hợp với nó.”
Thi Ỷ Ni: “……”
Nguyên Dạ nhấp một ngụm cà phê, chiếc nhẫn kim loại trên ngón trỏ lộ ra.
Chiếc nhẫn bạc kiểu dáng nam tính, mặt nhẫn có ba hình thoi xếp ngang.
Anh mỉm cười, chậm rãi nói: “Tôi hiểu rồi.”
Thi Ỷ Ni nhắm mắt lại: “Anh hiểu gì chứ?”
Nguyên Dạ cười càng tươi, nụ cười có chút lưu manh: “Lần sau lúc tôi tặng trang sức cho em,sẽ kèm theo cả bộ quần áo, túi xách và giày dép.”
Thi Ỷ Ni: “……”
Thi Ỷ Ni buông chiếc thìa, nhẹ nhàng nói: “Nguyên Dạ.”
Cô nâng cằm lên nhìn anh, đôi mắt cong cong, giọng nói có chút ngọt ngào khác thường: “Hôm nay tôi mới phát hiện, thực ra anh thật sự rất đẹp trai ——”
Ánh mắt Nguyên Dạ sau lớp kính chợt dừng lại một chút.
Thi Ỷ Ni thay đổi ngữ khí: “Đáng tiếc là miệng anh quá rộng!”
Nguyên Dạ hơi giật mình, ngay sau đó khép mi mắt lại, âm thanh trầm thấp có chút buồn cười bật cười khẽ một tiếng.
Anh chậm rãi liếm môi dưới, chiếc nhẫn trên ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên thành ly hai cái: “Vậy em có biết ——”
Anh đột nhiên tiến đến gần cô, một ngón tay thon dài nhẹ nhàng tháo gọng kính ra, giọng nói của anh cũng truyền đến ngược lại rất trầm thấp: “Khi tôi mở miệng, em nghĩ tôi sẽ làm gì đây?”
Mùi hương trầm của gỗ mun lan tỏa, Thi Ỷ Ni không khỏi nín thở.
Khuôn mặt người đàn ông với các đường nét rõ ràng càng gần khiến cô cảm thấy câu “Thật sự rất đẹp trai” vừa rồi của mình không hề trái với lương tâm.
Các đường nét mạnh mẽ và rõ ràng của anh khiến cô cảm nhận được sự cuốn hút mạnh mẽ, đôi mắt đào hoa không có kính che phủ càng thêm sâu thẳm.
Thi Ỷ Ni nhìn xuống.
Đôi môi mỏng của anh rất mềm mại, viền môi rõ ràng mượt mà.
Đôi môi mỏng của anh rất rõ rệt, các đường nét đầy đặn sắc sảo, khóe miệng hơi nhếch lên, như hai cánh hoa tinh xảo.
Trong đầu Thi Ỷ Ni không biết từ đâu nhảy ra một câu nói: Hình dáng môi như vậy, thật sự rất thích hợp để hôn…
Hàng mi dài của Thi Ỷ Ni cũng run rẩy theo cảm xúc, cô nhanh tay nhặt một miếng thức ăn trong đĩa rồi đẩy vào miệng người đàn ông: “Còn có thể ăn!”
Nguyên Dạ bật cười, tiếp nhận miếng thức ăn rồi nhai xuống, yết hầu chuyển động theo từng nhịp nuốt.
“Ba chữ Phương.” Anh đứng dậy, từ từ ngồi thẳng lại, ánh mắt sâu thẳm vẫn không rời khỏi cô: “Để ngừng miệng của một người đàn ông, thực ra còn có cách khác, em có muốn biết không?”
Thi Ỷ Ni: “…………”
Vẫn cứ dây dưa không xong!
Thi Ỷ Ni đột nhiên đứng bật dậy: “Tôi đi trước —— a!”
Cô đứng lên quá vội, va phải người phục vụ đang cầm đĩa từ phía sau.
Mắt thấy cô suýt bị văng cả chén súp lên người,đột nhiên cánh tay bị một lực kéo mạnh về phía sau.
Cơ thể cô nghiêng sang một bên, mặt va vào một lồng ngực mạnh mẽ nhưng mềm mại.
“Bỏng rồi sao?” Giọng đàn ông từ đỉnh đầu cô vang lên, tiếng nói trầm thấp như thể đang vang dội trong lồng ngực, khiến vành tai cô hơi tê dại.
Thi Ỷ Ni lắc đầu, cảm nhận rõ hơn sự mềm mại của vải áo sơ mi và hơi ấm từ cơ thể dưới lớp vải, cùng với cảm giác da thịt săn chắc.
Khoảng cách gần gũi, ngoài mùi gỗ ấm áp từ cơ thể anh, cô còn ngửi thấy mùi hormone mạnh mẽ của anh, mãnh liệt, trực tiếp, bao trùm lấy cô, cuốn lấy cô…
Cổ cô chợt tê dại, bản năng khiến cô muốn kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Vừa mới động đậy, tóc cô bị kéo căng đến mức đau nhói, Thi Ỷ Ni khẽ kêu lên: “Làm sao vậy—”
“Đừng cử động.” Nguyên Dạ ở trên đầu cô thấp giọng nói, anh thấp giọng cười khẽ: “Tóc em bị cuốn vào khuy áo của tôi rồi.”
Thi Ỷ Ni: “……”
Nếu cô có tội, thì vừa rồi cứ để cho canh nóng làm bỏng cô đi, có phải tiện hơn không.
Thi Ỷ Ni cau mày không kiên nhẫn, đưa tay ra chạm vào mái tóc bị kẹp lại,nhưng lại chạm phải mu bàn tay của người đàn ông, các ngón tay của anh rất rõ ràng.
“Còn cử động?” Giọng Nguyên Dạ trầm xuống, nhắc nhở, “Hửm? Còn tiếp tục lộn xộn không ngừng,đầu sẽ hói đấy.”
Thi Ỷ Ni lập tức ngừng lại.
Khó chịu.
Bàn tay của người đàn ông vẫn đặt bên cạnh mặt cô, đầu ngón tay thỉnh thoảng vuốt qua làn da cô, lòng bàn tay thỉnh thoảng chạm vào đầu mi mắt dài cong, hơi thở nóng rực phả lên trán cô.
Thi Ỷ Ni cảm thấy cả người mình như sắp tê liệt.
Cô tựa vào người anh, cằm dựa lên ngực anh: “Vẫn chưa tháo xong sao? Cổ tôi sắp không còn cảm giác rồi…”
“Không cảm giác?” Nguyên Dạ hỏi lại, giọng nói trầm thấp, rồi đột nhiên chuyển sang âm điệu ái muội, “Vậy em có thể cảm giác được tôi thường xuyên tập thể hình không?”
Thi Ỷ Ni: “……”
Có thể…
Cảm nhận được độ cứng rắn dưới lớp áo sơ mi của anh, trong đầu cô tự nhiên hiện lên những đường nét cơ bắp vạm vỡ…
Thi Ỷ Ni: “!”
Thi Ỷ Ni nhắm mắt lại, không vui nói: “Anh nhanh lên!”
Lọn tóc đen của cô quấn chặt vào chiếc cúc bạc, không có dấu hiệu nào là sẽ rời ra.
Nguyên Dạ buông tay, rồi đột nhiên vòng một tay qua eo cô.
Chỉ vừa mới vòng tay, anh liền dừng lại, bàn tay cứng đờ.
Nhỏ quá.
Một bàn tay của anh có thể che kín sau eo cô, lòng bàn tay chỉ cần dùng chút lực là có thể dễ dàng nắm lấy…
Nguyên Dạ chớp mắt, dằn xuống sự rối loạn trong lòng.
Một tay anh dùng sức bế cô lên, bước một bước về phía trước, một tay cầm lấy chiếc kéo ở gần bàn.
Thi Ỷ Ni ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy bàn tay thon dài của anh cầm lấy kéo,ngay lập tức cảm thấy lạnh buốt ở bên tai.
Cô hoảng hốt vội vàng lên tiếng: “Đừng cắt ——”
“Rắc” một tiếng sắc nhọn.
Thi Ỷ Ni trong lòng lạnh toát.
Xong rồi.
Cô sẽ trở nên xấu xí mất.
Lại còn sắp tới lễ đính hôn, làm sao có thể xinh đẹp mà xé bỏ nát mặt tên đàn ông xấu xa đó chứ!
Chuyện này nghiêm trọng hơn chuyện Trình Bạch Vũ phản bội cô nhiều, ôi ôi ôi…
“Xong rồi.” Nguyên Dạ buông cô ra.
Thi Ỷ Ni nhăn mũi, đưa tay chạm vào mái tóc, ngón tay vô tình chạm phải một mảnh vải nhỏ và một vật tròn tròn.
Cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn đối diện.
Lớp áo vest của người đàn ông dính đầy canh nóng vừa mới vẩy lên người cô, chất liệu vải quý giá bị làm ướt, màu sắc trở nên tối đi.
Ánh mắt cô di chuyển lên, nhìn thấy chiếc áo sơ mi của anh bị cô cọ đến nhăn nhúm.
Dưới cổ áo sơ mi là một lổ thủng bị cắt ra.
**
Thi Ỷ Ni đặt nút áo lên bàn trước mặt người đàn ông, rồi lại vuốt lại mái tóc bên cạnh, trong lòng có chút xao động.
Áo sơ mi của Nguyên Dạ rộng thùng thình, mở tung, lộ ra một vùng ngực trắng nõn, những đường cơ săn chắc bị che khuất dưới cổ áo sâu.
Thi Ỷ Ni nhìn Nguyên Dạ đặt điện thoại xuống sau khi gửi tin nhắn, nhẹ giọng mở lời: “Áo của anh… tôi đền cho anh bộ mới được không?”
Cô nhận ra áo vest của anh đều là hàng cao cấp, cho dù có đền, cũng không thể làm ngay được…
Nguyên Dạ lắc đầu, cởi bỏ chiếc áo bẩn, rồi vứt sang một bên ghế.
“Tài xế sẽ mang áo đến ngay. Lát nữa tôi còn một cuộc họp.”
Thi Ỷ Ni “À” một tiếng, rồi nhỏ giọng nói: “Anh còn rất bận nhỉ.”
Cứ tưởng rằng ông chủ mới này lúc nào cũng rảnh rỗi, ngày nào cũng gặp anh…
Người đàn ông nhướng mày nhìn cô: “Nếu không thì sao?”
Anh khẽ cong môi, cười có chút phóng túng: “Nếu không làm nhiều việc để kiếm tiền, sau này làm sao có thể tặng em kim cương hồng để phối đồ?”
Thi Ỷ Ni: “……”
Thi Ỷ Ni không đáp lại, quay người đi ra ngoài.
Vừa bước đi, cô lại nhớ ra gì đó, quay lại hỏi: “Hôm nay anh tìm tôi có việc gì không?”
Nguyên Dạ dừng lại động tác chỉnh tay áo, nhìn cô vài giây rồi mới hỏi: “Em vẫn định đính hôn với Trình Bách Vũ sao?”
Thi Ỷ Ni cụp mắt trầm mặc một lúc, rồi nói: “Lễ đính hôn sẽ được tổ chức, nhưng tôi sẽ không thực sự đính hôn với anh ta.”
Nguyên Dạ khẽ nhướng mày, như đang hứng thú nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này.
Một lát sau, anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Tôi có thể giúp em.”
“Không cần.” Thi Ỷ Ni lắc đầu, lại im lặng một lúc, rồi nói: “Anh đừng can thiệp vào chuyện của nhà họ Trình nữa.”
Nói xong, cô xoay người tiếp tục bước về phía trước.
Đi thêm một đoạn nữa, khi rẽ vào góc hành lang, Thi Ỷ Ni đột ngột dừng bước.
Trình Bách Vũ đang đứng ở cửa thang máy, nhìn cô chằm chằm, trong tay ôm một bó hoa hồng lớn.
Thi Ỷ Ni ngẩn người, cứng nhắc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Trình Bách Vũ bước lên hai bước: “Anh vừa từ nhà em tới, dì Lục nói em đang ở đây.”
Trên gương mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt đăm đăm hướng về phía sau cô — phía của Nguyên Dạ.
Thi Ỷ Ni cảm thấy tim mình như ngừng đập một nhịp.
Cô mím môi, đang tự hỏi không biết Trình Bách Vũ đã đứng đây bao lâu, nhìn thấy và nghe thấy những gì, thì anh lại nói: “Ỷ Ni, vừa rồi anh đã thấy em ở cùng Nguyên Dạ.”
Thi Ỷ Ni cứng đờ ngẩng đầu lên.
Trình Bách Vũ nhìn thẳng vào cô, trong mắt anh là những cảm xúc phức tạp đang xáo trộn.
“Những lời em vừa nói, anh cũng đã nghe thấy.”