Trên màn hình, Lục học tỷ giải thích rằng, dưới sự hợp tác của các lãnh đạo mới của trường, cảnh sát, bác sĩ tâm lý và phụ huynh, tình trạng bạo lực học đường trong trường học hiện nay đã được giải quyết. Cuối cùng, cô ấy kết thúc bài phát biểu bằng lời kêu gọi chống lại bạo lực học đường, rồi đứng dậy tạm biệt hai học đệ.
Thi Ỷ Ni đặt điện thoại xuống, gương mặt đầy nước mắt vùi vào đầu gối, đôi mắt nhắm chặt lại.
Du Chân nhìn bạn mình thu mình lại, lòng cô cảm thấy vô cùng xót xa.
Không nói gì đến Phương Phương khóc, ngay cả cô cũng muốn rơi nước mắt.
—— Đúng là một tình yêu tuyệt đẹp!!
Du Chân lấy khăn giấy ra định đưa cho Thi Ỷ Ni, nhưng lại thấy cô ấy vội vàng lau nước mắt, đứng dậy đi thẳng về phía cửa.
Cô kéo cửa ra, rồi đột ngột đứng sững lại.
Người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa, một tay cứng đờ giữa không trung, như thể anh đang định mở cửa.
Khi nhìn thấy cô, Nguyên Dạ đôi mắt hơi động, hàng mi dài tạo thành bóng râm dưới đôi mắt như hoa đào, toát ra ánh nhìn chăm chú cùng thâm tình sâu sắc.
—— Đôi mắt đó giống hệt với ánh mắt mà anh đã dùng khi nói về “Tình yêu dang dở với bạch nguyệt quang”.
Lúc này, Du Chân cũng đi đến cửa: “Vậy, tớ đi trước nhé!”
Cô diễn viên nữ cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình, rón rén lách qua cửa.
Nguyên Dạ và cô ấy đi qua nhau, anh dùng một tay đóng cửa lại, “cạch” một tiếng, khóa cửa.
Căn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối, hai người đứng đối diện nhau, không ai nói gì.
Nguyên Dạ chăm chú nhìn Thi Ỷ Ni một lúc lâu, rồi từ từ đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm của cô.
“Vẫn còn giận sao?” Giọng anh nhẹ nhàng, âm cuối trầm thấp như thể đang cố kìm nén.
Thi Ỷ Ni mấp máy môi, đôi mắt vừa khô lại ngay lập tức tràn đầy nước mắt, vành mắt cùng đầu mũi đều đỏ lên.
Nguyên Dạ ôm chặt cô vào lòng, đau lòng thấp giọng nói:“Là lỗi của anh.”
Anh cúi đầu hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cô: “Đừng khóc nữa, có được không?”
Nhưng Thi Ỷ Ni lại càng khóc nhiều hơn, cô vùi mặt cô vùi mặt vào ngực Nguyên Dạ, nghẹn ngào nức nở: “Sao anh không nói sớm cho em…”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nước mắt nhìn anh, một tay đánh mạnh vào vai anh: “Còn lừa em! Thấy em tức giận chơi vui lắm đúng không!”
Người đàn ông chôn mặt vào vai cô, không nhúc nhích để mặc cô đánh. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nói: “Không phải.”
Nguyên Dạ ôm cô chặt hơn: “Anh chỉ muốn xác nhận một chuyện.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thi Ỷ Ni hoàn toàn bị anh khóa chặt trong vòng tay, giọng nói cũng nghẹn lại: “Xác nhận chuyện gì?”
Nguyên Dạ hơi nới lỏng vòng tay, liếc nhìn cô: “Muốn xác nhận, có phải em đang ghen không?”
Đôi mắt đào hoa của anh sáng ngời mà tĩnh mịch: “Muốn biết, em có thích anh không?”
Thi Ỷ Ni hơi sững sờ, đôi mắt phiếm hồng lại hiện lên một chút ngạc nhiên. Cô cúi mi mắt một lúc không nói gì, trán chậm rãi tựa vào ngực người đàn ônh, nhỏ giọng oán trách: “Anh hỏi câu này không phải là đang nói nhảm sao?”
Nguyên Dạ bất ngờ, ánh mắt kịch liệt rung động, hầu kết nặng nề chìm xuống. Khoé môi anh từ từ nhếch lên, cúi đầu hôn nhẹ lên mũi cô.
Nụ hôn không mang theo bất kỳ dục vọng nào, mà là một nụ hôn tràn đầy sự dịu dàng trân quý và yêu thương.
Khi môi anh chạm vào cô, Thi Ỷ Ni chầm chậm nhắm mắt lại: “Vậy còn anh…”
Cô một lần nữa mở mắt ra, yếu ớt nhìn anh: “Có thích em không?”
Nguyên Dạ cười nhẹ, nâng mày, chạm vào khóe môi cô: “Em hỏi câu này không phải là đang nói nhảm sao?”
Thi Ỷ Ni véo nhẹ vào hông anh, bĩu môi nói nhỏ: “Em chỉ muốn nghe anh nói …”
Nguyên Dạ từ từ liếm môi, giọng nói trầm thấp chậm rãi: “Không phải thích.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen sâu thẳm chứa đầy cảm xúc mãnh liệt.
“Mỗi bước anh đi, đều là bởi vì để yêu em.”
Thi Ỷ Ni thấy vành mắt lại đỏ lên. Cô ôm chặt lấy eo anh, mặt vùi vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim đập của anh, những giọt nước mắt nhỏ rơi xuống.
“Em cũng yêu anh.”
Cô nhón chân, tay kéo chiếc cà vạt của anh xuống để anh cúi đầu, đôi môi mềm mại hôn nhẹ lên xương lông mày cao của anh.
Giống như cô bảy năm trước, dịu dàng và cẩn thận chữa lành vết thương của chàng trai.
“Nguyên Dạ, em chỉ yêu mình anh.”
*******
Trong căn phòng tối tăm, một tiếng “rầm” vang lên, hai thân hình cuốn chặt vào nhau đột ngột phá cửa xông vào.
Cửa không phải bị đẩy, mà là bị đâm bật ra.
Nguyên Dạ đá mạnh vào cửa, siết chặt vòng eo nhỏ của người phụ nữ, một tay giữ lấy sau gáy cô, ôm chặt không rời,nụ hôn cuồng nhiệt triền miên không dứt.
Thi Ỷ Ni bị lồng ngực rắn chắc của người đàn ông áp chế, lưng va mạnh vào tường, nhưng Nguyên Dạ kịp thời che chắn sau đầu cô.
Một tiếng “phịch” vang lên, ngón tay của anh đặt lên sau gáy cô, bật công tắc đèn trong phòng.
Ánh sáng chiếu xuống từ trên đầu họ, chiếu lên chiếc áo sơ mi xốc xếch của anh và lớp son môi bị loang lổ của cô.
Thi Ỷ Ni cảm thấy đầu lưỡi tê dại, áp mặt vào ngực anh thở dốc một lúc lâu mới lấy lại được sức.
Cô ngước mắt nhìn xung quanh, mơ màng hỏi: “Đây là đâu vậy…”
Hơi thở ấm áp của anh khẽ lướt qua vành tai cô, giọng nói trầm thấp đè nén: “Ở đây không có máy quay.”
Câu trả lời không liên quan đến câu hỏi.
Nhưng ý đồ thì không cần phải nói cũng hiểu.
Thi Ỷ Ni liếc nhìn anh một cái, vành tai nóng bừng: “Vẫn còn ở ngoài kia.”
Cô khẽ mím đôi môi hơi sưng: “Chờ về nhà…”
“Không đợi.” Người đàn ông vuốt ve gương mặt cô, giọng anh khàn đặc, gần như nghẹn lại: “Anh đã đợi bảy năm rồi…”
Chỉ đến lúc này, anh mới chắc chắn rằng trái tim cô đã thật sự rơi vào tay anh.
Từ giờ trở đi, anh mới thực sự có được cô.
Một cô gái toàn tâm toàn ý. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hầu kết Nguyên Dạ không ngừng lăn lộn, giọng nói trầm thấp: “Anh muốn em hoàn chỉnh ngay bây giờ.”
Thi Ỷ Ni đôi mắt hơi động,ánh mắt sáng rực nhìn người đàn ông một lúc lâu, sau đó vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động đặt một nụ hôn ngọt ngào lên môi anh.
Nguyên Dạ nồng nhiệt đáp lại, một tay quấn lấy eo cô, cánh tay rắn chắc chỉ cần một chút lực là có thể đưa cô đặt lên chiếc tủ.
Một loạt tiếng vải sột soạt vang lên, chiếc vest của anh và lớp ren trắng của cô rơi xuống đất.
Anh nhanh chóng lấy ví ra, mở ví nhưng bàn tay đầy vội vàng của anh bỗng chững lại, thở dài trầm thấp mắng một tiếng.
Thi Ỷ Ni khẽ rên rỉ một tiếng: “Sao vậy? Sao vậy?”
Nguyên Dạ dùng hai ngón tay mở ví ra cho cô xem: “Hết rồi.”
Thi Ỷ Ni cũng ngẩn người, giọng nói nhỏ đi: “Anh tại sao lại quên rồi…”
Kể từ lần trước ở văn phòng…
Trong ví của anh luôn có một hộp.
Nguyên Dạ cười nhẹ: “Là em quên.”
Anh mập mờ cắn vành tai cô, giọng điệu trêu đùa: “Hôm trước là ai tắm còn gọi anh vào?”
Thi Ỷ Ni nâng chân lên đẩy anh: “Em đâu có gọi anh…”
Bây giờ cô mới hiểu, cô liếc mắt nhìn anh một cái cũng coi như câu dẫn,chỉ cần chạm vào anh một chút cũng có thể làm anh mất kiểm soát.
Cho nên một hộp đều dùng hết còn chưa đủ, cả ví dự phòng cũng không tha…
Nguyên Dạ bất đắc dĩ than nhẹ, lại cúi đầu không cam lòng mà cắn nhẹ vào nốt ruồi đỏ trên cổ cô.
“Chờ về nhà lại tính sổ với em.”
Anh vuốt lại mái tóc dài rối bời của cô, rồi kéo lại cổ áo của cô, cẩn thận bao bọc lấy làn da mềm mại.
Thi Ỷ Ni bất ngờ nắm lấy tay anh, nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Nguyên Dạ không nghe rõ: “Hửm?”
“Em nói…” Cô ngượng ngùng liếc nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu xuống, giọng vẫn rất nhỏ: “Không đeo… cũng không sao.”
Đôi mắt đen của Nguyên Dạ lhơi mở to, ngẩn ra mấy giây. Sau đó, anh cười nhẹ, khẽ hôn lên trán cô: “Ngốc.”
Giọng điệu người đàn ông giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, vừa cưng chiều vừa dịu dàng, một tay lại vỗ lên chiếc bụng phẳng của cô: “Nếu mang thai thì phải làm sao?”
Thi Ỷ Ni khẽ rùng mình, đôi mi dài run lên, mềm mại tựa như không xương dựa vào lồng ngực anh: “Vậy em sẽ… sinh cho anh một em bé nhé.”
Nguyên Dạ sững lại, nhìn cô gái nhỏ nũng nịu trong lòng, thanh âm trầm xuống: “Bảo bối,em có biết mình đang nói gì không?”
“Sinh con rất đau.” Anh dịu dàng nói, một tay vuốt nhẹ bên tóc mai của cô, môi khẽ cong lên đầy ý trêu đùa: “Bình thường anh dùng sức một chút là em đã khóc, giờ lại không sợ đau sao?”
Thi Ỷ Ni mím môi không nói, thầm nghĩ lúc đó cô khóc cũng không phải bởi vì đau…
Cô thu mình lại trong lòng anh, đầu vùi vào ngực anh, giọng điệu mềm mại nhỏ nhẹ nói: “Chỉ cần có chồng ở đây, em không sợ gì hết…”
Nguyên Dạ hô hấp trì trệ, bàn tay ôm chặt eo cô vô thức siết lại, trên mu bàn tay nổi rõ những đường gân xanh.
Giọng anh khàn đi: “Em gọi anh là gì?”
Thi Ỷ Ni không ngờ phản ứng của người đàn ông lại lớn đến vậy.
Cô nhận ra mình đã lâu rồi không gọi anh bằng cách xưng hô này…
Thi Ỷ Ni vòng tay ôm cổ người đàn ông, đôi chân vòng chặt lấy eo anh, cả người lập tức bay lên, giống như một con gấu túi, treo trên người anh.
Lòng bàn tay cô bị tóc ở cổ anh ma sát đến tê dại, trái tim cũng mềm nhũn theo: “Phương Phương muốn…”
Cô ngước mắt nhìn anh, rồi khẽ thì thầm vào tai anh: “Chồng không muốn sao?”
Trang phục xộc xệch, môi đỏ thẫm, làn da trắng mịn, cô gái nhỏ giống như một tiểu yêu tinh câu dẫn người.
Không khí ái muội trong phòng cùng nhiệt độ cơ thể ngày càng tăng cao.
Thậm chí có thể nghe thấy âm thanh huyết quả của người đàn ông không ngừng sôi sục.
“Muốn cái gì, hửm?” Nguyên Dạ đối diện với vành tai trắng nõn phía sau tai cô khẽ nói, hơi thở gần như thiêu đốt cô.
“Nói rõ đi.”
—— Biết rõ còn cố hỏi, mang theo sự nghiền ngẫm lại bày ra giọng điệu cường thế ra lệnh.
Nhưng khi kết hợp với giọng nói trầm thấp từ tính và đường viền hàm sắc nét của anh, lại gợi cảm vô cùng.
Thi Ỷ Ni đột nhiên nhớ lại lần trước khi anh ôm cô nói chuyện trên ban công, kết quả bị một con gấu bông giám sát bí mật, khiến tình huống đó trở thành thảm họa.
Chỉ là những lời thì thầm giữa hai người, không ngờ lại bị phát sóng toàn mạng, lại còn bị tắt âm và che đen màn hình…
Thi Ỷ Ni ôm chặt cổ Nguyên Dạ, giọng dịu dàng như mê hoặc: “Phương Phương lại muốn—”
Hai chữ cuối, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, nhưng không có âm thanh, chỉ có khẩu hình miệng.
Cô tự tắt tiếng cho mình.
Im lặng nhưng lại như có âm thanh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Huyệt thái dương của Nguyên Dạ kịch liệt rung động, gân xanh nổi lên trên trán.
“Bảo bối.” Anh thấp giọng gọi cô, một tay siết chặt vòng eo cô, như thể muốn bẻ gãy vòng eo mảnh mai của cô..
“Anh nghĩ em không phải muốn bị X”
Người đàn ông nghiến răng, thanh âm trầm đục: “Là muốn anh X em khóc đúng không?”
…
Thi Ỷ Ni co rúm lại trên ghế sofa, run rẩy như bị cảm lạnh.
Trang phục của cô đều xộc xệch, bẩn thỉu, chỉ có thể tạm khoác chiếc áo khoác của người đàn ông. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhưng lại mềm mại mịn màng như da em bé.
Son môi, lớp trang điểm trên mặt đã bị anh “ăn” mất, lại bị nước mắt không ngừng rơi xuống cọ rửa, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào.
Nguyên Dạ tiến lại gần, cô bất mãn đẩy bàn tay cầm khăn ướt của anh ra, lại liếc nhìn anh một cái, khóe mắt còn mang một chiếc móc câu nhỏ.
Cô cảm thấy người đàn ông này không phải muốn làm cô khóc.
Mà là muốn cô chết…
Nguyên Dạ quẳng điện thoại đi, hôn lên trán đầy mồ hôi của cô: “Anh đã nói xong rồi, em nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa sẽ có người mang quần áo đến.”
Anh nhíu mày, cảm nhận được mùi vị khó nói trong phòng, hỏi cô: “Muốn đổi chỗ không?”
Thi Ỷ Ni lắc đầu, khẽ nói: “Muốn tắm…”
Người đàn ông vuốt lại mấy lọn tóc rối bên mặt cô, làm như định bế cô lên: “Giúp em nhé?”
Thi Ỷ Ni lập tức từ chối.
Cô chưa quên cách người đàn ông kia đã dùng thứ trong ví mình như thế nào.
Thi Ỷ Ni quấn chặt áo khoác quanh mình, ôm bụng run rẩy đứng lên. Vừa đi được hai bước, cô lại đột nhiên dừng lại, cúi xuống nhìn đôi chân vẫn đang khẽ run rẩy của mình.
Như thể có thứ gì đó đang từ từ chảy ra theo động tác của cô…?
Ở tại chỗ sững người trong giây lát, Thi Ỷ Ni đột nhiên bừng tỉnh, mặt đỏ bừng đến tận cổ vì xấu hổ.
Nguyên Dạ bước tới, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, khẽ nói: “Không phải muốn sinh em bé cho anh sao?”
Giọng người đàn ông đầy ám muội: “Đều cho em”.