Thi Ỷ Ni không để Trình Bách Vũ đưa mình về nhà. Thấy anh bận rộn, cô xuống xe ở cửa công ty tổ chức tiệc cưới, gửi định vị cho tài xế gia đình, sau đó được nhân viên lịch sự bước tới chào đón và dẫn vào bên trong.
Chỉ là một nghi thức đính hôn mà thôi, cô và Trình Bách Vũ đều cảm thấy không cần thiết phải nhờ đến công ty tổ chức tiệc cưới, nhưng các bậc trưởng bối của cả hai gia đình lại rất coi trọng, đặc biệt là ông cụ Thi. Ông cụ đích thân tìm đến công ty tổ chức tiệc cưới cao cấp nhất, chăm chút kỹ lưỡng từng chi tiết như tiệc, lễ phục, địa điểm, và nhiều thứ khác.
Mãi đến khi trời đã chạng vạng tối, Thi Ỷ Ni mới bước ra khỏi công ty tổ chức tiệc cưới. Thấy chiếc xe màu đen dừng bên lề đường, cô bước đến mở cửa sau, ngồi vào bên trong.
Vừa chạm vào ghế da, cô lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.
Hương thơm trầm lạnh của gỗ mun lan tỏa quanh mũi, mạnh mẽ đầy tính xâm lược.
Thi Ỷ Ni nhìn một vòng nội thất xa lạ của chiếc xe, đầu óc bỗng thoáng chấn động, ngỡ ngàng quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Người ngồi bên cạnh cũng đang lặng lẽ quan sát cô.
Người đàn ông đối diện với bóng đêm, gương mặt sắc nét, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đào hoa hơi nhướn lên, ánh nhìn thoáng vẻ lơ đãng.
Đôi chân dài hơi bắt chéo, ngay cả trong không gian rộng rãi của chiếc xe hạng sang, sự hiện diện của anh cũng rất rõ rệt.
Đôi mắt họ chạm nhau trong chốc lát, khóe môi người đàn ông hiện lên một nụ cười như có như không: “Ba chữ Phương?”
Thanh âm trầm ấm, mang chút lười biếng.
Anh hơi nghiêng người về phía trước, gương mặt càng trở nên rõ ràng hơn.
“Đã lâu không gặp.”
Thi Ỷ Ni chậm rãi chớp mắt, ánh nhìn từ bộ vest trang nhã của anh chuyển dần xuống cổ áo hơi mở — chiếc áo sơ mi bung hai nút, chợt nhớ đến chiếc áo đồng phục từng buông lơi trên lưng anh khi xưa.
Hóa ra là Nguyên Dạ.
Mấy ngày trước, Thi Ỷ Ni vừa nghe thấy cái tên này từ Du Chân.
Nguyên văn lời của Du Chân là: “Lúc trước cậu không coi trọng người ta, bây giờ muốn nịnh nọt cũng không được. Ai nha, bất quá nói thật, ai mà ngờ công ty Phong Lợi nhà anh ấy lại phát triển đến mức này chứ!”
Công ty Phong Lợi do Nguyên gia thành lập, chỉ trong chưa đầy mười năm đã từ một văn phòng nhỏ phát triển thành doanh nghiệp internet phục vụ người dùng nhiều nhất trong nước.
Hai năm trước, gia tộc nhà họ Nguyên đã vượt qua Thi Văn Lễ, trở thành người giàu nhất mới, là trụ cột của ngành internet không thể chối cãi.
Cùng thời gian đó, công ty con Phong Lợi Ảnh Thị được thành lập, Nguyên Dạ trở thành chủ tịch kiêm CEO. Hiện nay, phần lớn những bộ phim truyền hình và điện ảnh ăn khách trên thị trường đều do Phong Lợi Ảnh Thị sản xuất và phát hành.
Cộng đồng hâm mộ thường nhắc đến “Lê Gia,” tức là công ty Phong Lợi.
Nguyên Dạ còn được họ gọi là “ông chủ lớn,” “Kim chủ ba ba” đích thực.
Thi Ỷ Ni không ngờ vừa mới trở về nước đã gặp lại anh, mà còn trong tình huống trớ trêu như thế này.
“Xin lỗi.” Cô nghiêng đầu tránh ánh mắt sắc bén của anh, “Tôi tưởng đây là xe của mình…”
Chiếc xe của Thi Ỷ Ni là một chiếc Maybach Exelero, trên thế giới chỉ có hai chiếc, cơ bản không thể nhầm lẫn.
Không ngờ chiếc còn lại lại là của Nguyên Dạ.
Sao lại trùng hợp như vậy chứ.
Người đàn ông khẽ cười, giọng điệu nhàn nhạt: “Không sao.”
“Nhận nhầm xe thì không vấn đề gì,” giọng điệu của anh trầm xuống, “Nhưng nhìn người không ra thì rất phiền phức.”
Thi Y Ni nhạy bến khẽ nhăn mũi.
Ý gì chứ?
Người này tại sao vẫn đáng ghét như vậy chứ!
Cô lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Dạ một cái: “Cảm ơn Nguyên tổng đã nhắc nhở.”
Ăn ngay một cái nhìn sắc lẻm, nhưng người đàn ông lại bật cười khẽ, đôi mắt đào hoa ánh lên chút lấp lánh.
“Khách sáo làm gì.”
Anh lại ngẩng chiếc cằm sắc nét lên nhìn về phía cô: “Cần tôi đưa về không?”
“Không cần.” Thi Ỷ Ni trả lời dứt khoát, đẩy cửa xe bước xuống, “Tài xế của tôi sắp đến rồi.”
Thật lòng mà nói, cô không muốn có chút liên hệ nào với Nguyên Dạ. Từ thời trung học, cô đã không có cảm tình với anh.
Nguyên Dạ là học sinh chuyển trường vào lớp 11, học sinh trường quốc tế phần lớn đều xuất thân giàu có, khi đó công ty Phong Lợi nhỏ bé của gia đình anh không có gì nổi bật. Nhưng bản thân Nguyên Dạ thì rất gây chú ý, đặc biệt là đối với các cô gái.
Con người vốn có tính thiên vị, các chàng trai khác lạnh lùng thì bị cho là ra vẻ, nhưng sự lạnh lùng và kiêu ngạo của Nguyên Dạ lại được gọi là “soái khí”. Lý do đơn giản là “Anh ấy lớn lên rất đẹp trai!”
Không những thế, thành tích của anh ta cũng rất tốt, dù không làm bài tập, người ta vẫn khen đó là “Kiêu ngạo khó thuần,” “Tuổi trẻ ngông cuồng”…
Cậu thiếu niên ấy thường xuyên một tay đút túi, chậm rãi bước tới bàn của Thi Ỷ Ni, nhướng đôi mắt đào hoa lên cười nhếch mép: “Ba chữ Phương, cho tôi mượn bài tập chép một chút?”
Ngoại trừ cái này, sự ác cảm của Thi Ỷ Ni đối với Nguyên Dạ chủ yếu lại là vì Trình Bách Vũ.
Ngày đó lúc đang đi dọc hành lang, bỗng nghe có người hét to, nói Trình Bách Vũ lớp bên cạnh đang đánh nhau.
Thi Ỷ Ni rất ngạc nhiên. Trình Bách Vũ vốn là người ôn hòa, lịch sự, sao lại có thể đánh nhau?
Hơn nữa, nhìn thì nhã nhặn, nhưng anh ấy thực ra rất giỏi karate, gây sự với anh chẳng phải là tự chuốc lấy rắc rối sao?
Cô chạy ra ngoài, lập tức nhìn thấy Nguyên Dạ đang nắm cổ áo của Trình Bách Vũ, lôi anh ấy ra khỏi lớp như lôi một con chó chết!
Khuôn mặt cậu thiếu niên lúc ấy không còn vẻ lạnh nhạt thường ngày, thay vào đó là sự tàn nhẫn và hung hãn. Mỗi cú đấm, cú đá đều giáng mạnh vào Trình Bách Vũ, như thể muốn đem người đánh đến chết.
Trình Bách Vũ bị đánh đến không còn sức động đậy, xung quanh cũng chẳng ai dám vào can ngăn.
Sau đó, Nguyên Dạ bị kỷ luật,đến đầu năm lớp 12 anh cũng không quay lại trường nữa, nghe nói là đã đi Mỹ.
Không ai biết rõ lý do, nhưng vì Trình Bách Vũ luôn hòa nhã, tốt tính, ai cũng ngầm mặc định rằng là do Nguyên Dạ phát điên…
Đối diện với một người từng đánh đập vị hôn phu của mình như thế, Thi Ỷ Ni chỉ muốn nhanh chóng tránh xa.
Cô vừa xuống xe, cửa kính xe sau lưng cũng từ từ hạ xuống.
Nguyên Dạ thò tay ra ngoài, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn kim loại gõ nhẹ lên khung cửa, dáng vẻ thảnh thơi lãng tử, lại có sức hấp dẫn kỳ lạ.
Anh ngước mắt nhìn Thi Ỷ Ni, đôi mắt sâu thẳm hướng về phía công ty tổ chức tiệc cưới bên kia, hơi nheo lại.
“Còn chưa kịp nói chúc mừng em—” Giọng người đàn ông trầm thấp, đột nhiên ngừng lại, đôi mắt đen sâu nhìn thẳng, “Đính hôn.”
“Cảm ơn.” Thi Ỷ Ni không quay đầu lại, nhạt nhẽo đáp, “Nguyên tổng bận rộn như vậy, lễ đính hôn của tôi cũng không mời anh.”
“Không sao.” Người đàn ông sau lưng cười khẽ, “Lần sau tôi tham dự cũng được.”
Thi Ỷ Ni: “?”
Thi Ỷ Ni quay phắt lại, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đằng sau cửa kính đang dần nâng lên, lóe lên sự đùa cợt.
Chiếc Maybach đen tăng tốc rời đi, Thi Ỷ Ni nhìn biển số xe đồng nhất mà hít mạnh một hơi.
A a a a!
Tên đàn ông này có bệnh sao!!
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe đen bóng khác cùng kiểu dáng dừng bên đường.
Tài xế đến muộn rụt rè mở cửa, Thi Ỷ Ni ngồi vào trong, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng, lưng thẳng tắp, giống hệt một con công kiêu hãnh đang giận dỗi.
Tài xế kín đáo liếc nhìn qua gương chiếu hậu, không dám thở mạnh.
Một lúc sau, cô gái ngồi ở ghế sau bỗng “hừ” mạnh một cái,dứt khoát đập tay xuống ghế.
Lúc nãy cô nên đáp trả anh ta mới phải.
——” Nguyên tổng, anh vẫn nên lo lắng xem mình có kết hôn được hay không thì tốt hơn…”
“Cũng không biết sau này có cô gái nào mắt mù mới thích anh!”
“Đúng là không biết nhìn người mới đi thích anh”.
“Người phụ nữ bị anh để ý cũng thật xui xẻo!”
…
Thi Ỷ Ni nhắm mắt, giơ bàn tay mảnh khảnh trắng nõn lên che trán, hít một hơi dài.
Tức giận!
Cái cảm giác khi cãi nhau mà lại không thể nói lại người ta còn bực bội hơn cả việc cãi nhau.
Thậm chí cô còn mong gặp lại Nguyên Dạ sớm nhất có thể.
Lần sau, nhất định cô sẽ đáp trả thật tốt!
**
Hậu quả của việc cãi nhau mà không phát huy tốt, chính là đến kỳ kinh nguyệt cũng vì tức giận mà không còn thấy đau nữa.
Nằm trên giường bực bội đến gần mười một giờ đêm, Thi Ỷ Ni mới nhận ra Trình Bách Vũ vẫn chưa liên lạc với cô.
Cô nhìn vào trang tin nhắn trống trơn, lật người nằm trên chiếc gối mềm mại.
Vừa định gửi một tin nhắn WeChat, màn hình bỗng hiện thông báo tin nhắn.
Đó là một tin nhắn SMS: [hình ảnh].
Thi Ỷ Ni ngạc nhiên nhướng mày.
Bây giờ hiếm ai dùng tin nhắn SMS để gửi ảnh nhỉ?
Cô mở ảnh từ người gửi không tên đó, lập tức cảm giác như có tiếng nổ vang thật lớn trong đầu, hơi thở nhất thời ngưng đọng.
Ánh sáng trong bức ảnh khá tối, nhưng có thể thấy rõ người đàn ông ôm một cô gái nhỏ bé bên cạnh bước vào cửa khách sạn, hai người họ dựa sát nhau, thân mật như một đôi tình nhân.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng Thi Ỷ Ni biết ngay người đàn ông trong ảnh là ai.
Cánh tay đó, bàn tay đó, con người đó, chính là người đã nắm tay và ôm cô hôm nay.
Chiếc cà vạt màu nhạt trên ngực anh ta chính là chiếc mà anh đã đeo khi gặp cô hôm nay, cũng là món quà Giáng sinh năm ngoái cô đã tặng anh.
Thi Ỷ Ni nắm chặt điện thoại bước xuống giường, đến khi hoàn hồn lại thì người đã đến gara xe.
Không gọi tài xế, cô chọn một chiếc xe không nổi bật tự mình lái đi.
Nhập tên khách sạn trong bức ảnh vào GPS, Thi Ỷ Ni nhận ra đây chính là khu nghỉ dưỡng mới mở ở phía Nam mà Trình Bách Vũ đã nhắc đến vào chiều nay.
Buổi tối đường sá thông thoáng, cô lái xe rất ổn định và nhanh chóng.
Cô nghĩ mình rất bình tĩnh, cho đến khi nhân viên lễ tân nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, thận trọng hỏi xem cô có cần giúp gì không, lúc này cô mới nhận ra mình không thể nói nên lời.
Cô mở miệng một cách yếu ớt, chỉ nhẹ nhàng bảo rằng cô sẽ ngồi ở đây một lát, rồi yêu cầu lễ tân kéo màn chắn quanh chỗ ngồi của mình.
Lễ tân làm theo, còn mang đến một tách trà nóng đặt lên bàn.
Thi Ỷ Ni nắm chặt ly trà, nhưng cả cơ thể lẫn tâm trí đều lạnh ngắt.
Cô ngồi không yên, cầm điện thoại lên lướt lại đoạn tin nhắn, cuối cùng xóa đi rồi viết lại, gửi một tin nhắn WeChat cho Trình Bách Vũ: “Xong việc chưa?”
Anh không trả lời, cô lại tiếp tục mặc cả trong lòng:
Nếu bây giờ anh trả lời có phải có nghĩa là anh không làm gì sai không?
Nếu trong vòng mười phút mà anh ra ngoài, có lẽ cũng có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra đúng không?
Liệu anh có thể giải thích gì cho bức ảnh kỳ lạ này không?
Chỉ là một bức ảnh chụp, cũng không nói lên được điều gì mà, đúng không?
Du Chân cũng từng gặp chuyện tương tự, bị paparazzi chụp từ góc độ kỳ lạ, nhìn qua giống như đang hôn đắm đuối…
Cho đến khi tách trà nguội lạnh, Thi Ỷ Ni cuối cùng cũng thấy người bước ra.
Trình Bách Vũ đi phía trước, quần áo trên người không đổi, nhưng chiếc cà vạt đã biến mất.
Trên mặt anh là nụ cười thoải mái, hàng chân mày và ánh mắt đều toát lên vẻ thỏa mãn và thư thái không thể nói thành lời.
Rất khác với vẻ ngoài anh thường cho cô thấy.
Nhìn thấy những người phía sau anh, bàn tay đang nắm chặt của Thi Ỷ Ni bỗng thả lỏng.
Cô như người sắp chết đuối tìm được cọng cỏ cứu mạng, vừa mừng rỡ vừa phấn khích.
Người phụ nữ trong bức ảnh vừa nãy không hề xuất hiện.
Những người đi cùng Trình Bách Vũ đều là bạn bè anh thường giao thiệp.
Những người này hầu hết cô đều đã gặp qua,mỗi lần gặp, họ đều lịch sự gọi cô là “chị dâu.”
Thi Ỷ Ni đứng dậy định tiến đến, nhưng họ đã đến sau tấm bình phong, lời trò chuyện và tiếng cười rõ ràng truyền đến tai cô:
“Vũ ca còn không mau về đi, người ta còn đang chờ anh đấy!”
“Đúng đấy, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.”
“Hôm nay chị dâu về nước mà anh lại không ở bên người ta, cứ quyến luyến người ở trên lầu thế sao?”
Thi Ỷ Ni ngơ ngác ngồi trên ghế, đầu óc trống rỗng, sau đó là tiếng ù tai nhức nhối.
Giọng cười đùa trêu chọc của mấy người đàn ông vẫn tiếp tục:
“Chắc chắn là luyến tiếc rồi! Đợi thêm thời gian nữa là anh Vũ sắp phải đính hôn rồi.”
“Luyến tiếc cũng phải đính hôn, đó là con gái Thi gia đấy, gia thế, dung mạo, khí chất đều miễn chê!”
“Người ta là đại tiểu thư thì tính khí cũng lớn lắm, không dễ chiều mà cũng khó dỗ.”
“Tính khí cô ấy cũng không lớn đâu.” Cuối cùng giọng nói của Trình Bách Vũ cũng vang lên, giọng điệu khoan thai, mang theo chút tự đắc, “Rất dễ dỗ dành, chỉ là…”
Anh dừng lại một chút, cười khẽ: “Không cho chạm vào.”
Có người không chút che giấu nào mà cười to: “Gấp cái gì a, về sau không phải đều là của anh sao!”
“Đúng thế! Này, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? Ông già nhà họ Thi chỉ có mỗi một đứa cháu gái, cưng chiều như ngọc ngà, ai mà chiếm được Thi Ỷ Ni thì sớm muộn nhà họ Thi cũng là của người đó!”
“Có nghĩ cũng vô ích thôi! Cái mặt này của cậu đại tiểu thư người ta có thể để mắt đến chắc!”
“Vậy nên nói đấy,Vũ ca là giỏi nhất!”
“Vũ ca, đó là người nhà Thi gia đấy, cố nhịn đi!”
Thi Ỷ Ni cắn môi, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, các đốt ngón tay trắng bệch nắm chặt lấy chiếc ly trà.
Trong lòng cô gào lên:
Phản bác lại họ đi.
Anh lập tức phản bác họ cho em đi!
Ngay sau đó, cô nghe thấy Trình Bách Vũ cười khẽ:
“Ừm, tôi sẽ cố nhịn thêm chút nữa vậy.”