Editor: Huyn
Pháo hoa tan biến, người quản gia lớn tuổi mặc áo đuôi tôm xuất hiện trước mặt họ.
Nguyên Dạ khoác chiếc áo vest lên vai Thi Ỷ Ni, rồi cùng quản gia bước vào thang máy.
Thi Ỷ Ni kéo chặt cổ áo của người đàn ông, ngồi trở lại ghế treo, rồi tự rót cho mình nửa ly rượu vang đỏ.
“Phương Phương!”
Cô nâng ly quay lại, thấy Du Chân bước ra từ thang máy.
Ngôi sao nữ nở nụ cười tươi rói, khuôn mặt đầy niềm vui, ai không biết còn tưởng cô ấy vừa nhận giải thưởng lớn đi trên thảm đỏ.
“Trời ơi, cậu thật tuyệt vời đấy chị em!” Du Chân ngồi phịch xuống bên cạnh Thi Ỷ Ni, đôi mắt sáng rực.
“Cậu bày trò này — Còn Nguyên Dạ thì sao? Anh ấy cũng chuẩn bị từ lâu rồi à? Hừ, tớ đã bảo mà, hai người đúng là có sự ăn ý!”
— Ăn ý đến mức này, không kết hôn thì thật khó mà kết thúc
“Cậu không biết đâu, lúc nãy có bao nhiêu người hỏi tớ hai người rốt cuộc là thế nào! Cậu phải nói rõ ràng cho tớ biết —” Du Chân ghé sát vào mặt Thi Ỷ Ni, “Cậu và Nguyên Dạ rốt cuộc là như thế nào?”
Thi Ỷ Ni đẩy trán cô bạn ra, giơ tay trái lên — chiếc nhẫn trên ngón áp út lấp lánh ánh sáng.
Du Chân hét lên một tiếng như gà kêu.
Aaaaa mẹ ơi, cặp đôi tôi yêu thích thành thật rồi!
“Hai người thực sự ở bên nhau à! Thực sự đính hôn rồi sao?!”
Thi Ỷ Ni bình thản điềm tĩnh gật đầu.
“Tớ đã nghĩ kỹ rồi.” Cô nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên tay, “Đính hôn và kết hôn với Nguyên Dạ, có lẽ là một lựa chọn không tồi. Hai gia đình môn đăng hộ đối, cũng coi như hiểu rõ về nhau.”
“Hả… hả?”
Du Chân ngẩn người, ánh mắt phấn khích dần lùi lại, “Phương Phương, cậu… cậu nghĩ như vậy sao?”
Hiện tại cô mới nhận ra Thi Ỷ Ni có chút bất thường.
Không có niềm vui sướng sau khi chia tay kẻ tệ bạc, cũng không có sự xúc động của việc đính hôn, cả người rất bình tĩnh.
Bình tĩnh đến lạ thường.
Quay đầu đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Du Chân, Thi Ỷ Ni cười khẽ: “Sao lại nhìn tớ như vậy? Rất lạ sao?”
“Lạ.” Du Chân lập tức gật đầu, “Rất lạ.”
Cô mím môi, không biết nên diễn đạt thế nào: “Từ miệng cậu nói ra loại lời nói như ‘Môn đăng hộ đối, hiểu rõ về nhau’ nghe rất lạ..”
“Vậy tớ nên nói như thế nào?” Thi Ỷ Ni cười nhạt,giống như tự giễu, “Tớ yêu Nguyên Dạ, Nguyên Dạ yêu tớ, hai chúng tớ muốn sống trọn đời cùng nhau, mãi mãi đắm chìm trong tình yêu sao?”
Du Chân nhìn cô chằm chằm, biểu cảm phức tạp: “Nhưng trước đây… cậu không nghĩ không phải sao?”
“Chẳng phải cậu từng nói, cậu sẽ không kết hôn vì gia đình, sẽ không thỏa hiệp, cậu chỉ kết hôn vì tình yêu sao.”
Thi Ỷ Ni chậm rãi rũ xuống hàng mi dài, sau một lúc lâu không nói gì.
Cô lắc nhẹ ly rượu trong tay, nâng ly uống một ngụm lớn, giọng nói nhẹ nhàng: “Hiện tại tớ cảm thấy, tình yêu giống như một bóng ma —”
“Mọi người đều nghe nói đến, nhưng rất ít người thực sự gặp được.”
Cô từng nghĩ mình đã gặp được, nhưng hiện thực đã cho cô một cú đánh ngay tim.
— Đánh cho không chỉ cô bị tổn thương không còn là chính mình, mà gia đình cô cũng bị liên lụy.
“Ông bà của tớ… họ luôn nghĩ cho tớ. Bây giờ họ đã lớn tuổi, tớ cũng nên biết suy nghĩ, lo cho họ một chút.”
Thi Ỷ Ni từ từ thở ra một hơi, rồi nhún vai: “Ở bên Nguyên Dạ, ít nhất sẽ không như khi ở bên Trình Bách Vũ khiến người ta chú ý đến gia đình tớ.”
Du Chân nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô bạn thân, đáy lòng ngũ vị tạp trần.
Trong mắt cô, Thi Ỷ Ni như một nàng công chúa sống trong tòa tháp ngà, có một trái tim trong sáng như pha lê.
Cô ấy nên luôn như thế, vĩnh viễn không nhiễm một hạt bụi, tin vào mọi điều tốt đẹp cùng những câu chuyện cổ tích trên thế gian.
Nhưng hiện tại, công chúa tự tay đập vỡ trái tim pha lê của mình, tuyên bố từ nay không còn tin vào cổ tích nữa.
— Điều này còn đau lòng hơn cả việc Trình Bách Vũ phản bội cô, đau lòng đáng thương hơn rất nhiều…
Du Chân quay đầu, cố gắng chớp mắt để ngăn lại đôi mắt đỏ hoe.
Thi ỶNi thấy vậy, khẽ cười: “Cậu làm gì thế?”
“Phương Phương…” Du Chân khịt mũi, tựa đầu vào vai cô, giọng nói trầm trầm, “Chỉ là trong lòng tớ thấy hơi khó chịu, cảm thấy cậu… chịu thiệt thòi…”
Thi Ỷ Ni đưa tay véo má cô bạn, cúi đầu im lặng một lúc.
“Thực ra lấy Nguyên Dạ, đối với tớ cũng không phải là chịu thiệt.”
Cô ngẩng lên, nhìn ra tòa lâu đài Thiên Nga từ tầm nhìn tuyệt đẹp trên tầng cao nhất.
“Nói thật, thời gian qua, anh ấy đối xử với tớ cũng rất tốt.”
Nếu là trước đây, Nguyên Dạ đối xử với cô như vậy, có lẽ cô thật sự sẽ thích người đàn ông này.
Nhưng hiện tại, cô chỉ do dự: Một người đàn ông như Nguyên Dạ, đứng trên đỉnh cao, sự kiên nhẫn với tình cảm sẽ tồn tại được bao lâu?
Phong Lợi Ảnh Nghiệp trong vòng hai ba năm đã phát triển đến quy mô như ngày nay, đủ để chứng tỏ anh có năng lực, có tham vọng và cả khát vọng lớn.
So với tình cảm, người đàn ông như thế này có lẽ sẽ thích trò chơi quyền lực hơn?
Thi Ỷ Ni vuốt ve chiếc nhẫn đôi trên tay, giọng nói rất khẽ: “Tớ không mong anh ấy yêu tớ, anh ấy cũng không giống một người yêu sâu đậm một ai. Chỉ cần… giữa chúng tớ không có người thứ ba, anh ấy không làm tổn hại gia đình tớ, tớ sẽ cứ thế mà mơ hồ sống cùng anh ấy thôi.”
“Nếu một ngày nào đó anh ấy không muốn tiếp tục nữa, thì chúng tớ sẽ chia tay trong hòa bình.”
Cơn gió đêm thổi qua, làm cánh hoa hồng trắng trang trí trên xe đồ ăn rơi xuống dưới chân cô.
Thi Ỷ Ni ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài kéo căng, để mặc những sợi tóc trước trán bị gió thổi tung,cũng để làn da ửng đỏ vì rượu dịu đi.
“Không có anh ấy, tớ cũng sẽ không sống dở chết dở.”
Cô từ từ mở mắt, ánh nhìn xa xăm đạm mạc: “Bởi vì tớ sẽ không yêu anh ấy.”
Không yêu, thì sẽ không trao quyền để cho đối phương làm tổn thương mình…
Du Chân không nói gì, sau vài giây, cô đưa tay ôm lấy vai Thi Ỷ Ni.
Cả hai im lặng tựa vào nhau, bỗng nghe thấy tiếng “ding” nhẹ nhàng từ thang máy phía sau.
Người trở về không phải Nguyên Dạ, mà là một người phụ nữ xa lạ.
Cô rất đẹp, gương mặt sắc sảo, từng bước đi tự tin và tao nhã, chiếc váy dạ hội dài mặc trên người như toát lên khí chất của bộ đồng phục. Đôi mắt cô ấy đặc biệt sáng, ánh lên vẻ mạnh mẽ, sắc bén như đang đánh giá.
Du Chân kinh ngạc kêu lên: “Chị Dư Dao!”
Thi Ỷ Ni hơi ngạc nhiên.
Dư Dao?
Là người quản lý nổi tiếng của Du Chân sao?
Sao chị ấy lại ở đây?
Dư Dao thân mật chào hỏi Du Chân, rồi bước tới trước mặt Thi Ỷ Ni, mỉm cười mở lời: “Thi Ỷ Ni?”
Thi Ỷ Ni đứng dậy, cúi đầu chào lễ phép, còn chưa kịp nói gì thì Dư Dao đã nhìn cô từ đầu đến chân, tấm tắc khen ngợi: “Nếu em vào làng giải trí, chị sẽ giành giật để ký hợp đồng với em!”
“Vậy thì cô phải cướp từ tay tôi trước.”
Cả hai quay lại, nhìn thấy Nguyên Dạ bước ra từ thang máy, sải bước đi tới.
Cổ áo của anh đã nới lỏng hoàn toàn, cà vạt đã tháo ra khỏi cổ, quấn hờ hững trên cổ tay trắng ngần.
Anh bước đến, tự nhiên giúp Thi Ỷ Ni chỉnh lại áo khoác, rồi lạnh lùng liếc nữ quản lý: “Muốn kiếm tiền thì tìm người khác, đừng có động đến vợ chưa cưới của tôi.”
Dư Dao lắc đầu, biểu cảm khó tả: “‘Vợ chưa cưới tôi, vợ chưa cưới tôi’… Thôi được rồi! Cả thế giới đều biết anh có vợ rồi!”
Cô quay sang Thi Ỷ Ni, cười dịu dàng: “Người đẹp, nếu em bị anh ấy bắt cóc, thì nháy mắt một cái đi?”
Thi Ỷ Ni: “…”
Giọng điệu này quá thân thuộc.
Thi Ỷ Ni nghiêng đầu nhìn Nguyên Dạ, ánh mắt dò hỏi.
Người đàn ông khẽ đẩy lưỡi vào má, có vẻ hơi miễn cưỡng: “Để anh giới thiệu một chút—”
Anh chỉ Dư Dao: “Dư Dao, Dư tổng,quản lý của công ty quản lý Thịnh Thị.”
Nguyên Dạ ngừng lại,nhắm mắt đầy bất đắc dĩ: “Cũng là em gái của ba anh.”
“!!”
Thi Ỷ Ni và Du Chân đều tròn mắt.
Dư Dao thật sự là người của Nguyên gia sao?!
Nhưng chẳng phải chị ấy mang họ Dư sao?
Dư Dao nhìn ra vẻ thắc mắc của hai người, chủ động giải thích: “Chị và anh trai mình, một người theo họ bố, một người theo họ mẹ.”
(*)Editor:Nói về việc tại sao Dạ ca không xưng là cháu, bởi vì Dư Dao theo vai vế trong gia đình là cô nhỏ, nhưng xét về tuổi tác thì còn rất trẻ,độ tuổi cũng không lớn hơn Dạ ca bao nhiêu cả.Giống như kiểu sinh con mọn ở VN í.
Cô quay lại nhìn Thi Ỷ Ni, cười tủm tỉm nói: “Vừa rồi chị đã gặp ông bà của em dưới lầu! Anh trai và chị dâu chị hiện đang ở nước ngoài, đợi khi họ về, chúng ta sẽ chính thức đến nhà em thăm hỏi.”
Thi Ỷ Ni vội lắc đầu: “Không cần đâu ạ, là em thất lễ, đính hôn thế này quả thật rất đột ngột—”
Nguyên Dạ lập tức nói: “Là tôi muốn đính hôn sớm.”
Dư Dao cười châm chọc: “Tất nhiên là cậu nôn nóng rồi. Đến sáng mai, người ta có khi lại hối hận.”
Nói rồi cô phớt lờ ánh mắt tức giận thoáng qua của Nguyên Dạ, kéo tay Thi Ỷ Ni lại, thân thiết nói: “Nào, để chị thêm WeChat của em! Sau này nếu Nguyên Dạ dám ức hiếp em, nhất định phải nói với cô nhỏ—”
Cô quay đầu, lườm anh một cái: “Để xem chị có đến mà đánh nát đầu chó của nó không!”
Nguyên Dạ nhếch mép cười lạnh: “Chị lại nói linh tinh cái gì vậy.”
“Đừng để ý đến chị ấy.” Anh ôm lấy Thi Ỷ Ni, cánh môi ghé sát lên trán cô, giọng nói trầm ấm trêu đùa: “Sau này, chỉ có em mới có thể bắt nạt anh thôi.”
Thi Ỷ Ni: “…”
Thấy ánh mắt trêu chọc của Du Chân và Dư Dao, bàn tay dưới áo khoác của cô đẩy nhẹ vào lưng anh.
“Dư Dao, chị nhanh đi đi có được không?” Nguyên Dạ bình thản đáp lại, tay vẫn khoác vai Thi Ỷ Ni, “Đừng ở đây châm ngòi ly gián nữa.”
Dư Dao trừng mắt cau mày: “Cậu gọi tôi một tiếng cô nhỏ sẽ chết sao!”
Nguyên Dạ cười khẽ, đôi mắt đào hoa lười biếng: “Ở chỗ này của tôi không có cô nhỏ, chỉ có cô gái nhỏ thôi.”
Anh đưa tay xoa nhẹ lên đầu Thi Ỷ Ni: “Đi thôi, cô gái nhỏ.”
“Chúng ta về nhà.”
**
Ngồi vào ghế sau xe của Nguyên Dạ, Thời Ỷ Ni tâm tình hoảng hốt chớp mắt một cái.
Lần gần nhất cô ngồi trên chiếc xe này là khi cô lên nhầm xe anh.
Rõ ràng không phải đã quá lâu, vậy mà dường như mọi thứ đều đã khác…
Suy nghĩ trôi dạt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cảnh đêm lùi dần về phía sau.
Trong xe im lặng hồi lâu.
Người bên cạnh đột nhiên không rõ ý tứ cười khẽ một tiếng.
Thi Ỷ Ni quay đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Nguyên Dạ từ tốn đáp. Anh nghiêng người tựa vào ghế da, dáng vẻ lười biếng nhưng lại phảng phất sự thỏa mãn, cổ áo nới lỏng làm lộ rõ yết hầu nhô cao.
“Chỉ là bỗng dưng nghĩ đến—” Nguyên Dạ khẽ hé mắt đào hoa, nhìn sâu vào cô, “Có phải anh là người đàn ông duy nhất trên thế giới đã đính hôn mà vẫn chưa kết bạn WeChat với vợ chưa cưới không?”
Thi Ỷ Ni: “…”
Giọng điệu còn rất châm chọc.
Thi Ỷ Ni lấy điện thoại ra, mở khóa, lười nhấn vào WeChat mà ném thẳng điện thoại lên ngực anh.
Nguyên Dạ mỉm cười, quét mã QR của cô rồi trả lại điện thoại về lại trên đùi cô.
Thi Ỷ Ni cầm lên, mở khóa màn hình bắt đầu sắp xếp lại danh sách bạn bè.
Trước tiên, cô xóa Trình Bách Vũ và Giang Vân Niệm, rồi xóa luôn những người mà cô quen biết thông qua mối quan hệ với Trình Bách Vũ. Cuối cùng, cô thêm ghi chú cho những người mới kết bạn hôm nay.
Đến hai số liên lạc mới, ngón tay cô chợt khựng lại.
Hai số vừa thêm, một người có tên là “YY”, người còn lại là “Y.Y.”
Nguyên Dạ.
Và Dư Dao??
…Hai cô cháu này không chỉ có tên viết tắt giống nhau, mà ngay cả ảnh đại diện và phong cách trên WeChat cũng giống nhau đến kỳ lạ — đều là những bức tranh sơn dầu với gam màu lạnh.
Thi Ỷ Ni nghĩ một lúc rồi sắp xếp lại, thêm chú thích cho tài khoản phía trên là “○”, ở dưới là “Cô nhỏ.”
Nhấn xác nhận xong, nhìn hai chữ “Cô nhỏ,” trong lòng cô lại có chút cảm giác lạ lùng.
Ba mẹ cô đều là con một, sau khi họ qua đời, ngoài ông bà nội ra, cô không còn ai là người thân nữa.
Tình thân, gia đình, những khái niệm đó với cô luôn rất hạn hẹp.
Hiện tại cô đã đính hôn.
Với Nguyên Dạ… dù có lẽ không thể yêu đến trời long đất lở, nhưng nếu sống bên nhau, chắc cũng sẽ nảy sinh một chút… tình cảm đúng không?
Thi Ỷ Ni nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Người đàn ông đã nhắm mắt, hàng mi dài rủ bóng mờ nơi khóe mắt.
Ánh đèn ngoài cửa sổ lướt qua gương mặt anh, chiếu lên làn da trắng lạnh của anh những bóng tối lung linh, vừa phóng khoáng lại vừa quyến rũ.
Thi Ỷ Ni nhìn chằm chằm vào gương mặt sắc sảo của anh rất lâu, rồi từ từ chớp mắt.
Cô đã quen biết người đàn ông này năm sáu năm, còn từng là bạn học một năm.
Nhưng hiện tại cô mới phát hiện, dường như cô chẳng hiểu gì về anh cả.
Sở thích của anh, quá khứ, gia đình, sự nghiệp, cô hoàn toàn không biết gì cả…
Thi Ỷ Ni lại cầm điện thoại lên, mở WeChat của Dư Dao, gửi một tin nhắn: “Cô nhỏ~”
Cô mím môi suy nghĩ vài giây, rồi do dự gửi thêm một câu:
【Nguyên Dạ trước đây… đã từng có bạn gái chưa?】
Tin nhắn vừa được gửi đi, người đàn ông bên cạnh đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Anh cầm điện thoại, liếc sang nhìn cô, biểu cảm vừa phức tạp vừa thú vị.
Thi Ỷ Ni thắc mắc: “Sao vậy?”
Anh nhìn cô thêm hai giây rồi mỉm cười: “Không có gì.”
Cô thu lại ánh mắt,ngay sau đó tin nhắn hồi đáp hiện lên:
【Chưa có.】
【Cậu ấy vì em mà thủ thân như ngọc.】
Thi Ỷ Ni: “…………”
Cách nói chuyện của cô nhỏ…
Tại sao lại có chút giống Nguyên Dạ đến vậy.
Cô đang ngơ ngác nhìn vào con trỏ nhấp nháy trên màn hình, chưa biết phải trả lời thế nào thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên trầm giọng nói: “Đến nơi rồi.”
Thi Ỷ Ni cất điện thoại bước xuống xe.
Nguyên Dạ chắc chắn không chỉ có một nơi ở, nhưng vì thuận tiện cho công việc, anh thường sống ở khu CBD đắt đỏ.
Căn hộ này nằm trong tòa nhà cao nhất cả nước, một tòa nhà trăm tầng, cao hơn 400 mét — đúng nghĩa là một thành phố trên trời.
Thang máy chỉ mất 40 giây để lên đến tầng cao nhất, khi mở cửa bước vào, đập vào mắt là toàn bộ bức tường kính sát đất rộng lớn.
Đèn cảm ứng tự động bật sáng, rèm cửa điện tử từ từ kéo ra, hiện lên trước mắt là cảnh tượng các tòa nhà cao tầng sừng sững, biểu tượng song tháp hùng vĩ, còn có dòng sông uốn lượn chảy xiết dưới chân.
Ở nơi này, tựa như đứng giữa mây trời.
Hệ thống khóa thông minh phát ra tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, trong lòng Thi Ỷ Ni cũng chợt dâng lên cảm giác xao động,tim thấp thỏm hồi hộp đập loạn.
Cô không còn tâm trí ngắm nhìn cảnh đêm nữa, bước từng bước lên tấm thảm mềm mại, như một con thú nhỏ vô tình lạc bước vào một nơi xa lạ.
Nhìn xung quanh một lượt, Thi Ỷ Ni xác định được hai điều:
Cô nhỏ nói rất đúng.
Trong căn hộ này, không có bất kỳ dấu vết nào của phụ nữ;
Có ba phòng: một phòng được anh dùng làm thư phòng, một phòng có vẻ là phòng khách.
Cho nên, ở đây chỉ có một phòng ngủ…
“Anh đã gọi cho dì Lục nhà em,” giọng anh vang lên từ căn phòng duy nhất mà cô chưa bước vào, “Một lát nữa tài xế sẽ mang đồ của em đến.”
Thi Ỷ Ni khẽ nuốt khan, đáp lại khô khốc: “ừm.”
“Em còn thiếu thứ gì không?” Nguyên Dạ hỏi lại, “Anh sẽ cho người đi mua”.
Thi Ỷ Ni nhẹ giọng đáp: “Không cần.”
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
“Người đâu rồi?” Giọng anh lười biếng vang lên, “Còn chưa qua tới sao?”
Thi Ỷ Ni cúi đầu nhìn tấm thảm, thở dài một hơi rồi bước vào phòng ngủ.
Đến cửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tim cô lại lỡ mất một nhịp.
Ôi, chiếc giường này… lớn quá.
Trên giường có chút lộn xộn, ga trải giường trắng có vương hai dây đai áo của anh, chiếc áo gile họa tiết chìm gắn với dây đồng hồ, và một bộ đồ ngủ màu xanh khói.
Người đàn ông bên cạnh giường quay người lại.
Chiếc áo sơ mi trên người anh đã cởi gần hết cúc, để lộ đường nét cơ ngực rắn chắc, phần cơ bụng trên xếp đều đặn ngay viền cổ áo, thấp thoáng lộ ra.
Thi Ỷ Ni bất giác cứng người.
Nguyên Dạ cứ để ngực trần như thế hờ hững bước tới gần, phô bày trước mắt cô cả cơ ngực và cơ bụng vô cùng rõ rệt.
Ánh mắt Thi Ỷ Ni lập tức trở nên lúng túng, không biết phải nhìn vào đâu.
Người đàn ông ở trên đỉnh đầu cô phát ra một tiếng cười khẽ. Cằm anh khẽ động, trong miệng phát ra tiếng “cạch cạch” như thể đang nhai thứ gì đó.
Anh cúi người sát vào, mùi bạc hà mát lạnh hòa cùng mùi hương nam tính nồng đậm tỏa ra, phả vào vành tai cô:
“Mau đi tắm đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ni Ni: …..Tôi muốn tắm rửa một năm