Buổi sáng, Thi Ỷ Ni bị đánh thức bởi một loạt âm báo tin nhắn.
Nhìn thấy tin nhắn của Du Chân gửi đến trên WeChat, cô mới sực nhớ ra hôm nay đã hẹn cùng cô ấy đi tắm suối nước nóng riêng.
Cô ngủ quá say nên không trả lời tin nhắn, khiến cho Du Chân có rất nhiều không gian để tưởng tượng.
Du Chân: 【Không thể nào, còn chưa dậy sao??】
【…Tớ biết rồi! Sau sự việc hôm qua, tình cảm của hai người đã kịch liệt tăng nhiệt! Cuối cùng cũng hoàn thành chuyện lớn rồi đúng không!!】
【Ôi trời! Lần đầu tiên mà cậu đã bất tỉnh nhân sự như thế này! Cái từ đó nói sao nhỉ? À đúng rồi, có phải cậu bị %&¥#@ đến mức giống như một con búp bê rách nát rồi phải không? [mắt liếc cười]】
【Chậc, Nguyên Tổng thật lợi hại!】
Thi Ỷ Ni: “…”
Thi Ỷ Ni: 【Cậu không nên làm diễn viên, nên đi làm biên kịch đi [mỉm cười]】
Du Chân: 【[mắt liếc cười][mắt liếc cười] Mau khai ra trải nghiệm đầu tiên của cậu đi!】
Thi Ỷ Ni: 【Không có! Không có gì xảy ra cả!】
Du Chân: 【Thật sao? Tớ không tin (biểu cảm cười mỉm)】
Thi Ỷ Ni dụi mắt ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ lắng nghe một lúc.
Không có động tĩnh gì.
Lại đi làm sớm rồi sao?
Cô đưa tay chạm vào gò má mềm mại của mình, trả lời trên WeChat:
【Hôm qua chỉ… hôn thôi】
Du Chân: 【?】
【Hai người hôn đến bốn tiếng đồng hồ hay sao? Trực tiếp làm cho cậu thiếu oxy đến ngất xỉu à??】
Thi Ỷ Ni: 【…】
Thi Ỷ Ni: 【Không phải, thực ra hôm qua, vốn dĩ tớ chỉ định hôn một cái thôi】
【Kết quả không ngờ anh ấy trực tiếp giữ chặt tớ,hôn… rất sâu】
Du Chân: 【!】
【Nếu cậu mà nói điều này thì tớ không còn thấy mệt nữa!】
Du Chân — một “lsp” ngầm chưa có kinh nghiệm yêu đương, nụ hôn đầu tiên là do đóng phim mà có. Nhưng theo lời cô ấy, nụ hôn không có cảm xúc thì không tính là hôn, chỉ có thể gọi là “môi chạm môi” mà thôi.
(*)”LSP” là từ viết tắt tiếng Trung của “老色批” (lǎo sè pī), một cụm từ tiếng lóng mang nghĩa “đồ háo sắc” hoặc “người ham mê sắc dục.” Thường dùng với ý tự trào, trêu chọc hài hước.
Nữ minh tinh đối với hoạt động môi chạm môi ‘có cảm tình ~ chiều sâu ~’ càng có hứng thú hơn.
Du Chân: 【Hehe, vậy nụ hôn kiểu Pháp đầu tiên! chiều sâu! Ướt át! Cảm giác thế nào??】
Thi Ỷ Ni chớp mắt, khẽ liếm đường viền môi, chậm rãi gõ từng chữ:
【Tớ cũng không biết phải miêu tả thế nào…】
Du Chân: 【Phụt, tại sao lại có cảm giác cậu một lời khó nói hết vậy, chẳng lẽ kỹ thuật của anh ấy rất tệ sao ha ha ha ha】
Thi Ỷ Ni suy nghĩ một lúc, trả lời:
【Không phải tệ. Anh ấy… hơi hung dữ】
Lúc đầu, cả hai đúng là có chút vụng về. Viên kẹo bạc hà nhanh chóng bị họ cùng nhau ngậm cho tan biến.
Sau đó, người đàn ông này như muốn ăn cô luôn vậy…
Hôn rất dữ dội.
Thi Ỷ Ni: 【Dù sao thì tối qua,đầu lưỡi tớ đều bị tê rần…】
Cô cầm hộp phấn trên đầu giường, mở ra và soi gương nhỏ xem.
Thi Ỷ Ni: 【Đến bây giờ, môi tớ vẫn còn hơi đau TAT】
Du Chân: 【Aoo!!!】
【Tớ có thể tưởng tượng được hai người… nóng bỏng đến mức nào!!】
Từ “nóng bỏng” này thật sự rất chuẩn.
Du Chân: 【Để tớ nói cho cậu nghe, chị em à! Tuy rằng môi cậu bị sưng lên】
【Nhưng!! Chắc chắn anh ấy đã bị kích thích rồi!】
Thi Ỷ Ni nhìn chằm chằm vào tin nhắn này hai giây, rồi đột nhiên nhận ra ý nghĩa, tim như lỡ mất vài nhịp.
Thi Ỷ Ni: 【Tớ không nói với cậu nữa…】
Du Chân: 【Chắc chắn là như vậy! Trừ khi anh ấy không phải đàn ông!】
【Chẳng lẽ cậu không cảm nhận được gì sao!】
Thi Ỷ Ni: 【Không có… lúc đó tớ chỉ có cảm giác lo lắng】
【Lúc anh ấy buông tớ ra, tớ gần như phải bám vào người anh ấy qwq】
Du Chân: 【Trời ơi aaaa! Thì ra cái kiểu “hôn đến mềm nhũn cả chân” trong tiểu thuyết là có thật!!】
【Vậy mấy cái kiểu trong phòng đầy tiếng nước chậc chậc, kéo sợi gì gì đó không phải cũng là thật sao ha ha ha!】
Thi Ỷ Ni: “…”
Thi Ỷ Ni ném điện thoại lên đầu giường, đứng dậy bước vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong, cô cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.
Trần nhà cao, sáng sủa và sạch sẽ, không có một bóng người. Lò nướng âm tủ trong bếp tỏa ra ánh sáng ấm áp.
“Dì Lục, dì đang nướng gì vậy?” Thi Ỷ Ni lớn tiếng hỏi về phía sảnh,thoải mái ngồi xuống cạnh bàn bếp.
Du Chân lại gửi đến hàng loạt tin nhắn trên WeChat, có cả tin nhắn văn bản lẫn tin nhắn thoại, qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự phấn khích và nhộn nhạo của cô ấy:
【Nguyên Tổng nhà cậu đúng là cao thủ tự kiềm chế! Nghĩ mà xem, cậu là một đại mỹ nhân nằm gọn trong lòng anh ấy, hôn đến mức sưng cả môi, mềm nhũn cả chân, vậy mà anh ấy vẫn có thể kìm chế, không cởi đồ cậu ra sao??】
【Phương Phương cậu cẩn thận đấy, anh ấy nhịn lâu như vậy, có khả năng sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào, đến lúc bùng nổ sẽ rất điên cuồng ~ Đến lúc đó cậu.. Hắc hắc hắc [mắt liếc cười]】
…
Thi Ỷ Ni trả lời bằng một sticker “dùng lồng bắt gà để bắt ngươi”, rồi mở tin nhắn thoại cuối cùng.
Giọng nói bất ngờ vang lên rất to:
“Không nói nữa không nói nữa, tớ đi chạy show đây! Haizz, chẳng còn cách nào, tớ cũng không giống cậu, không có người chồng lợi hại như vậy, ban ngày là máy in tiền, buổi tối là máy đóng cọc! A ha ha ha…”
Thi Ỷ Ni giật mình, vội vàng tắt màn hình điện thoại.
Căn phòng trở lại yên tĩnh, cô ấn tay lên chiếc điện thoại đang úp trên bàn, tim đập rất nhanh.
Đợi một lúc không nghe thấy động tĩnh gì, Thi Ỷ Ni mới thở phào nhẹ nhõm.
Lò nướng vang lên tiếng “ding” báo hiệu đã xong, Thi Ỷ Ni bước xuống khỏi ghế cao. Đi qua nhìn thấy rõ món ăn trong lò nướng, cô khẽ oa ra một tiếng.
“Đó là bánh Basque.”
Cô cầm miếng lót cách nhiệt trên bàn, tay vừa chạm vào tay cầm của lò nướng thì bất ngờ một bàn tay với các khớp xương rõ ràng vươn tới bên cạnh.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn vang lên: “Nóng, để anh làm.”
Thi Ỷ Ni quay đầu, đối diện ngay với sống mũi cao của người đàn ông.
Người đàn ông này, tại sao đi lại cũng không có chút tiếng động nào vậy??
Ngay sau đó, tim cô lại ngừng một nhịp.
…Anh ấy vừa rồi không nghe thấy mấy câu nói đầy ẩn ý như hổ lang của Du Chân đấy chứ?!
Vẻ mặt người đàn ông vẻ mặt vẫn bình thản như thường, anh nhẹ nhàng lấy miếng lót cách nhiệt trong tay cô, cánh tay chắn nhẹ một chút, ra hiệu bảo cô lùi lại.
Thấy vậy, Thi Ỷ Ni âm thầm thở phào, ngồi lại cạnh bàn bếp.
Bánh ra lò, gỡ khuôn xong, người đàn ông đặt một đĩa thức ăn trước mặt cô, trong đó là măng tây nướng cô yêu thích, ăn kèm với yến mạch chiên giòn.
Yến mạch giòn rụm, thơm mùi tỏi, măng tây quyện với muối biển và hạt tiêu đen tạo nên một hương vị độc đáo.
Thi Ỷ Ni nhìn bữa sáng trước mặt rồi nhìn sang những động tác thành thạo của người đàn ông: “Sao lại là anh làm bữa sáng vậy?”
Cô có chút không tin nổi: “Anh còn biết nấu ăn sao?”
Nguyên Dạ liếc nhìn cô một cái thật sâu, rót cho mình một ly cà phê rồi ngồi xuống đối diện, giọng điệu lười nhác: “Anh cũng không phải vừa sinh ra đã có tiền.”
Anh nhấp một ngụm cà phê, chiếc nhẫn trên ngón áp út chạm vào miệng cốc, thực nhẹ mà vang lên một chút.
“Bố anh luôn nói rằng, đàn ông không biết nấu ăn thì không cưới được vợ.”
Thi Ỷ Ni khẽ cười, nhận ra một điều.
Mọi người đều nghĩ cô và Nguyên Dạ xuất thân gia thế tương xứng, nhưng thực tế, họ vẫn có vài điểm khác biệt.
Khi cô sinh ra, Thi gia đã đứng đầu trong danh sách những gia đình giàu có.
Còn Nguyên Dạ, giống như anh đã nói, anh không phải vừa sinh ra đã có tiền.
Thi Ỷ Ni bất giác nhớ đến một chuyện khác: Trước đây ông bà nội không muốn cô liên hôn, không chỉ vì thương cô, mà còn vì một lý do khác: những người giàu có tự lập từ hai bàn tay trắng thường không ưa các công tử con nhà danh gia vọng tộc, cho rằng đa số họ là những kẻ ăn chơi lêu lổng.
Thi Ỷ Ni khẽ liếc nhìn người đàn ông đối diện.
Sự chú ý của anh dồn vào chiếc máy tính bảng bên cạnh ly cà phê, đôi mắt đào hoa thường ngày lơ đãng hiện tại rất tập trung, ánh mắt cực kỳ chăm chú.
Lúc anh nghiêm túc, gương mặt góc cạnh rõ nét của anh dường như càng cuốn hút hơn.
Tim Thi Ỷ Ni bỗng rung động.
Nguyên Dạ không phải là công tử nhà danh giá.
Anh không giống những người đó.
Anh có năng lực, có dũng khí, lại rất thông minh.
Còn biết nấu ăn nữa~
Thi Ỷ Ni khẽ cong khóe môi, cắt một miếng bánh đưa vào miệng, ánh mắt vô tình lướt qua bên kia bàn bếp, cô lại ngẩn người.
“Anh đã mua một cái bánh rồi sao?” Cô chỉ vào chiếc bánh Basque trong hộp và hỏi người đàn ông, “Vậy sao lại còn làm thêm một cái nữa?”
Nguyên Dạ chậm rãi ngẩng lên nhìn cô: “Bởi vì dì Lục nói với anh rằng, có người chỉ cần ăn một miếng là có thể nhận ra ngay loại kem phô mai trong bánh, xem có phải là loại cô ấy thích hay không.”
Ánh mắt Thi Ỷ Ni lóe lên, theo bản năng nhìn sang phía bên cạnh tủ lạnh, nơi đó còn một ít phô mai kem mà cô thích, trên bao bì có chữ “kiri” – đúng là thương hiệu cô yêu thích.
“Không còn cách nào.” Nguyên Dạ nhướng mày, ánh mắt đen sâu thẳm thoáng qua vẻ nghiền ngẫm trêu chọc, “Đại tiểu thư nhà chúng ta yêu cầu rất cao, anh phải làm riêng một cái cho cô ấy.”
Nói xong, anh đứng dậy, nắm lấy cổ tay cô, ăn luôn miếng bánh còn lại trên nĩa của cô, sau đó cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế.
“Anh đi đây.”
Thi Ỷ Ni vẫn cầm chiếc nĩa, cúi đầu nhìn lớp kem trên đầu nũa nơi người đàn ông vừa ăn qua, hỏi: “Anh muốn đến công ty sao?”
Nguyên Dạ khẽ “Ừm” một tiếng, lúc đi ngang qua phía sau cô, bước chân anh lại ngừng lại.
“Chồng em phải đi làm máy in tiền.”
Thi Ỷ Ni: “!”
Tay cô run nhẹ, suýt nữa làm rơi chiếc nĩa xuống đất.
Người đàn ông ở trên đỉnh đầu cô cười khẽ một tiếng, tiếng cười trầm thấp, có chút mờ ám lại lưu manh.
Anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô: “Tối gặp nhé.”
**
Bữa sáng vừa phong phú vừa… kích thích. Đến trưa, Thi Ỷ Ni không còn hứng ăn uống nữa.
Chiều đến, tài xế đưa cô đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng của Thi gia. Du Chân gặp sự cố ở phim trường nên đành lỗi hẹn với cô.
Thi Ỷ Ni một mình ở khu tắm suối riêng cả buổi chiều, tranh thủ làm liệu trình spa và chăm sóc da mà mấy hôm nay cô không có tâm trạng làm.
Trong lúc ngâm mình thì không cảm thấy gì, nhưng khi bước ra, cô lại thấy bụng đói cồn cào.
Uống liền hai tách trà sâm xong, cô lấy điện thoại xem giờ, rồi mở WeChat, tìm kiếm một ảnh đại diện trong danh sách tin nhắn.
Có người nào đó, hừ, cứ nhất quyết đòi thêm Wechat với cô.
Nhưng thêm vào rồi lại không nói một lời.
Kéo xuống tận phần giữa danh sách, cuối cùng cô cũng tìm thấy tài khoản có tên lưu là “○”.
Thi Ỷ Ni mở trang tin nhắn trống trơn của anh, một tay chống nhẹ lên cằm.
Nên nhắn cái gì đây?
— Anh xong việc chưa?
Không được. Câu đó giống như thể cô đang háo hức chờ đợi anh vậy.
Cô đã chủ động nhắn tin cho anh rồi, không thể tỏ ra quá nhiệt tình được!
Lưỡng lự nhìn màn hình hồi lâu, cuối cùng Thi Ỷ Ni gửi đi hai dòng chữ:
【Em vừa hay đang ở gần Phong Lợi】
【Cùng ăn tối nhé?】
Một lúc sau, người đàn ông mới trả lời, tin nhắn ào ào tới vài dòng liền:
【Không được rồi, hôm nay bận quá~】
【Tối nay chắc phải làm thâu đêm】
【Khi nào rảnh sẽ đến tìm em nhé~】
【(biểu tượng trái tim tình yêu bắn ra)】
Thi Ỷ Ni: “???”
Cô nhìn màn hình đầy những dấu sóng uốn lượn và biểu tượng trái tim “piu piu”, lâm vào trầm tư.
Người ta thường nói rằng trò chuyện trên mạng có thể thể hiện tính cách thật của một người tốt hơn so với đối thoại ngoài đời…
Hóa ra, Nguyên Dạ là người như vậy sao?