“Cũng coi như thế.” Hoa Thanh Nguyệt mơ hồ đáp.
“À…… Là búp bê mà lại mặc quần áo đôi với em à?” Hoa Tê Vân nói lời đầy ẩn ý.
Sức quan sát của anh đúng là kinh người nên đã sớm nhìn ra đây là người sống, hơn nữa mảnh vải quấn trên người kẻ kia là ống quần của em gái anh.
Hoa Thanh Nguyệt gian nan gật đầu: “Đúng, em vừa mới làm.”
Cô không nói thật với anh trai mình là có tính toán riêng.
Đầu tiên, anh trai cô thực sự có khả năng chính là kẻ “Gây án”.
Anh cô cũng được coi là nửa ‘thầy cúng’, chú và phù gia truyền trong nhà, bất kể có tác dụng hay không anh ấy đều có thể dùng.
Tuy anh ấy không có bản lĩnh giải chú nhưng bản lĩnh hạ chú thì có thừa.
Thứ hai anh cô cũng có động cơ “Gây án”.
Bởi vì anh ấy từng nhiều lần đề nghị được gặp tên đàn ông ‘không muốn sống’ dám theo đuổi em gái mình.
Lời trong lời ngoài Hoa Tê Vân đều để lộ lo lắng và bất mãn khi thấy cô yêu đương.
Hoa Tê Vân hiểu rõ bởi vậy anh chắc chắn đã có thể đoán cái tên ‘xác ướp’ bị bọc kín mít này là ai.
Đây ắt hẳn chính là cái tên Diệp Nhượng, chuyên gia mà viện nghiên cứu mời về thờ phụng như tổ tông nhưng lại dám theo đuổi em gái anh nửa năm nay.
A, thằng nhóc khờ khạo này đúng là xui xẻo, hẳn con chó con kia cũng là cậu ta rồi.
Nhưng cái tên ngốc này mới theo đuổi Hoa Thanh Nguyệt có nửa năm mà đã có thể khiến cô không tin cả anh trai ruột và không chịu nói lời thật cơ đấy…… Hoa Tê Vân cực kỳ khó chịu, đồng thời ghi món nợ này lên đầu Diệp ngốc nghếch.
Lúc Hoa Tê Vân trộm đánh giá Diệp Nhượng thì anh cũng đang nhìn người này.
Anh trai Hoa Thanh Nguyệt…… Đàn ông của Thương tộc.
Thương tộc là một thị tộc mẫu hệ, là dân tộc thần kỳ trong Miêu Cương vốn đã thần kỳ này.
Mà điều thần kỳ nhất chính là đàn ông của Thương tộc.
Chỉ cần là người chưa nhập ngũ thì sẽ để tóc dài, mà mái tóc ai cũng vừa dày vừa đen nhánh, mang theo khí chất nghệ sĩ.
Nhìn anh trai Hoa Thanh Nguyệt đi, rõ ràng cũng là nhà khoa học làm công việc nghiên cứu, cũng phải thức đêm tăng ca đuổi theo tiến độ nhưng tóc kia vẫn bừng bừng sức sống.
Mái tóc anh vừa đen vừa dày, người nào không biết còn tưởng anh là nghệ thuật gia.
Thật không thể trông mặt mà bắt hình dong được, chỉ số thông minh cũng không thể vừa nhìn đã thấy.
Lúc trước Hoa Thanh Nguyệt từng phổ cập kiến thức phổ thông cho Diệp Nhượng về phong thổ ở quê hương cô.
Cô nói rằng thông qua các kiểu tóc của đàn ông Thương tộc có thể nhìn ra tình trạng hôn nhân của người đó như thế nào.
Cẩn thận chải lên búi lại là đã có chủ.
Tóc búi mang theo dây đỏ là mới cưới.
Không búi hoặc để xõa trên vai là chưa lập gia đình.
Còn cái loại tùy tiện cào cào mấy cái hoặc muốn buộc kiểu gì thì buộc rồi ra ngoài mỗi ngày như Hoa Tê Vân thì…… chính là tên ngốc đã từ bỏ chuyện quản lý hình tượng của mình, cũng chưa có người theo đuổi.
Hoa Tê Vân nhận ra ánh mắt tò mò của Diệp Nhượng thì cảm thấy hứng thú mà đề nghị: “Nguyệt Đoàn Tử có mệt mỏi không? Để anh cõng em nhé.”
Ánh mắt Diệp Nhượng biến thành tia phóng xạ mang theo chết chóc.
Anh trai cô quả nhiên là tên ngốc, thời nào rồi còn chơi một chiêu này, đúng là ấu trĩ!
Hoa Thanh Nguyệt: “Không cần.”
Diệp Nhượng kiêu ngạo ưỡn ngực.
Nghe thấy không! A Nguyệt cự tuyệt kìa!
Hoa Thanh Nguyệt: “Tối qua anh tăng ca, hôm nay còn phải đi tìm em.
Đợi lát nữa về trại anh còn phải ứng phó với tộc nhân nên không thể quá mệt nhọc được.”
Hoa Tê Vân: “Ừ, Nguyệt Đoàn Tử đang quan tâm anh đây mà.”
Diệp Nhượng: “……”
Diệp Nhượng chửi thầm: “Tôi nghe hiểu rồi, không cần anh dịch lại đâu!”
Hoa Thanh Nguyệt ngây người nói: “Tuy là quan tâm thật nhưng anh nói ra như thế này thật là kỳ quái.”
Hoa Tê Vân trợn đôi mắt đen nhánh và nhấn mạnh: “Anh không cường điệu thì sợ là có người lại không nghe thấy.”
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Hiểu rồi, anh cô đã phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Nhượng.
Hoa Thanh Nguyệt theo bản năng ôm Diệp Nhượng vào lòng, hai tay bao bọc để cắt đứt tầm mắt hai người.
Phía trước dần dần có ánh sáng cùng tiếng mưa rơi, ngẫu nhiên sẽ có nước mưa xuyên qua tầng tầng lá cây nhỏ xuống dưới.
“Nguyệt Đoàn Tử còn nhớ rõ chỗ này không?” Hoa Tê Vân cầm ô và dừng chân chỉ vào rừng rậm đen sì ở phía bắc rồi hỏi.
“Đương nhiên là em nhớ rõ.” Hoa Thanh Nguyệt cười tủm tỉm nói.
Hoa Tê Vân vẫn mang bộ mặt không biểu tình nhưng giọng lại mềm mại hơn nhiều: “A ba nói em đi lạc ở đây, còn đạp trúng ổ rắn……”
Thân thể Diệp Nhượng ở trong tay Hoa Thanh Nguyệt chợt cứng đờ sau đó anh giãy giụa nhìn qua khe hở ngón tay cô để thấy cảnh vật bên ngoài.
Chỗ này…… Thôi đi, dù sao anh cũng không nhận ra, mười năm đã qua nên cảnh vật chung quanh cũng thay đổi rồi.
“Ừ.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Còn may không có việc gì, may mà có Diệp……”
“Em xem, anh vừa không ở nhà canh chừng một cái là em đã bị đám con trai không đáng tin cậy dụ dỗ ra ngoài rồi mới gặp cái khổ kia.” Hoa Tê Vân phán như đúng rồi.
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Phải, năm đó Diệp Nhượng tới trại của bọn họ thì anh cô đang học đại học ở bên ngoài, tới kỳ nghỉ cũng không về mà theo ông chủ làm việc ngày đêm vì quốc gia.
Chờ đến cuối năm về nhà Hoa Tê Vân mới nghe nói em gái bị một thằng nhóc tới từ nơi khác mang ra ngoài trại rồi lỗ m ãng hấp tấp xông vào ổ rắn và bị thương.
Vẻ mặt Hoa Tê Vân cực kỳ không vui, miệng lại nói mấy lời thấm thía: “Nhân cơ hội này anh muốn nhắc lại một lần.
Nói chuyện yêu đương thì nhất định phải xoa mắt cho kỹ, trước kia có thằng khốn nạn lừa em ra ngoài trại, sau lại tới một tên ngốc theo đuổi em những nửa năm nhưng tới bản thân mình còn không bảo vệ được…… Nguyệt Đoàn Tử, chẳng lẽ lúc em tìm đối tượng không thể chiếu theo hình tượng của anh hả? Ít nhất cũng phải ưu tú được bằng một nửa anh chứ?”
Hoa Thanh Nguyệt xấu hổ cười: “Khụ, anh……”
Hoa Tê Vân: “Đương nhiên, anh thấy em khá để ý tới cái thằng nhãi theo đuổi em nửa năm nay nên mới không vui khi thấy anh mới xách cả hai tên khốn kia ra mắng cùng một lượt đúng không? Nếu thế thì anh chỉ mắng cái thằng dẫn em ra ngoài rồi để em đạp trúng ổ rắn 10 năm trước thôi cũng được.
Như thế hẳn là được rồi chứ hả?”
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Anh, hai người anh mắng về cơ bản là cùng một người.
Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Người 10 năm trước anh cũng không được mắng.
Nếu không phải anh ấy cứu kịp thời thì anh đã sớm không nhìn thấy em nữa rồi.
Anh ấy là ân nhân cứu mạng của em, bản thân em vẫn luôn muốn báo ơn, hơn nữa, kỳ thực anh ấy chính là Diệp……”
Hoa Tê Vân: “Đó không gọi là ân nhân cứu mạng.
Nếu không phải nó mang em ra khỏi trại rồi đi loạn lên thì em đâu có bị rắn cắn? Nó cứu em chỉ là để lấy công chuộc tội thôi.
Trước khi cứu nó cũng hại em đó.”
Hoa Thanh Nguyệt luống cuống tay chân bưng kín tai Diệp Nhượng vì không muốn anh nghe thấy cái này.
Hoa Tê Vân lại hỏi: “Nói xong lời em muốn nói đi, kỳ thực nó là cái gì Diệp?”
Hoa Thanh Nguyệt mím chặt miệng.
Hoa Tê Vân cũng không có ý định để em gái lừa gạt cho qua: “Diệp cái gì?”
Hoa Thanh Nguyệt thẳng thắn cất giọng như muỗi mà đáp: “…… Anh ấy chính là Diệp Nhượng.”
Hoa Tê Vân vẫn mang sắc mặt bình thản, không hề có chút biểu tình nào nhưng giọng lại có thêm nghịch ngợm: “Á à, là Diệp Nhượng à.
Là anh nghe nhầm hả Nguyệt Đoàn Tử? Hiện tại cái tên ngốc đang theo đuổi em tên là gì ấy nhỉ?”
Hoa Thanh Nguyệt quay mặt qua chỗ khác và rầm rì nói: “…… Cũng gọi là Diệp Nhượng.”
Hoa Tê Vân lại bắt đầu vở diễn tranh giải Oscar: “Hê hê, anh sắp tìm được đáp án rồi, chỉ thêm một chút nữa là tốt rồi.
Em nói xem hai cái tên Diệp Nhượng này là cùng một người hả?”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… À.”
Cô che tai Diệp Nhượng kín hơn.
Hoa Tê Vân: “Mười năm trước hại em đi lạc và bị rắn cắn, mười năm sau lại điên cuồng theo đuổi em.
Nguyệt Đoàn Tử, em nói xem ở Thương tộc của chúng ta thì cái này gọi là duyên phận hay trời cao sắp đặt luân hồi vậy?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh, đừng nhắc lại chuyện năm xưa nữa! Lúc ấy là em sợ anh ấy ra khỏi trại đi lạc nên mới tự mình đi theo……”
Rốt cuộc Diệp Nhượng cũng không nghe nổi nữa.
Vì mặt sưng vác nên anh chỉ có thể mở miệng nói không rõ ràng: “Mọi người dừng một chút nhé.
Không bằng chúng ta cùng ngồi xuống nói lại chuyện này cho rõ một lần được không?”
Anh càng nghe càng thấy hồ đồ vì thế nhất định phải nói lại cho rõ mới được.
Ở trong nhận thức của Diệp Nhượng thì anh chưa từng hại ai.
Anh đang trên đường tới hội họp với cha mẹ thì trùng hợp gặp được Hoa Thanh Nguyệt và tiện tay cứu cô sau đó cõng cô về trại rồi đưa tới bệnh viện.
Nhưng sao tới miệng Hoa Tê Vân thì chuyện tốt ấy lại biến thành anh dụ dỗ thiếu nữ nhà người ta khiến cô bị thương nhỉ?
Hoa Tê Vân: “Rốt cuộc không giả chết nữa hả? Vậy cậu nói lại một lần cho rõ ràng đi.”
“Này anh kia, đợi chút đã.” Diệp Nhượng thân tàn nhưng chí không tàn nói, “Thanh Nguyệt, em đỡ anh dậy.”
Hoa Thanh Nguyệt dùng một bàn tay nâng anh dậy và để con búp bê vu cổ nào đó ngồi trên lòng bàn tay mình.
Diệp Nhượng tháo mảnh vải quấn quanh miệng mình sau đó dùng đầu lưỡi nửa sưng để nói: “Có thể giải thích rõ ràng thì nhất định phải nói cho rõ.
Bản thân tôi không thích truyện ngược, hiện tại mà không giải thích thì có khi phía sau còn có khúc chiết nào đó đang chờ đào hố cho tôi ngã chổng vó cũng nên.”
Ừ, như vậy cũng tốt, hỏi một chút thì về sau mới có mục tiêu mà nhắm vào.
Vì thế, Hoa Tê Vân đặt câu hỏi: “Mười năm trước cậu ở lại nhà chúng tôi?”
“Đúng vậy.” Diệp Nhượng gật đầu.
“Cậu quen em gái tôi.”
“…… Đúng thế.” Diệp Nhượng nói.
Tuy mười năm sau anh không thể liếc một cái đã nhận ra cô.
“Khi đó mỗi ngày cậu đều chơi với con bé, quan hệ rất tốt.”
Diệp Nhượng: “…… Quả thực có việc này.” Mỗi ngày cùng cây giá đỗ Hoa Thanh Nguyệt chạy khắp các nhà thì cũng coi như quan hệ rất tốt.
“Ngày 20 tháng 8 cậu muốn vào núi tìm cha mẹ mình.”
“Đúng vậy.” Diệp Nhượng gật đầu.
“Nhưng cậu không nói cho ba mẹ tôi đã quyết tự mình vào núi.”
Diệp Nhượng thở dài: “Không sai.
Đúng là như thế, lúc ấy trong tay tôi có một tấm bản đồ, lại đúng thời kỳ niên thiếu nên tôi muốn mạo hiểm một mình, là tôi không tốt.”
Tự tiện vào núi không báo người lớn, nếu thực sự truy cứu thì anh quả thực không lễ phép, cần bị phê bình.
“Thế nên cậu tự tiện rời đi, còn mang theo em gái tôi?”
Diệp Nhượng: “…… Chính là từ chỗ này thì phiên bản của chúng ta đã khác nhau.”
Diệp Nhượng nói: “Em gái anh lúc ấy trộm tiễn tôi một đoạn, tới cửa trại chúng tôi đã tạm biệt.
Trước khi đi tôi bảo cô ấy về nhà đi, cũng dặn cô ấy không được nói cho người khác biết.”
Hoa Tê Vân: “Nói như cậu thì em gái tôi trộm vào núi và cậu không hề biết việc đó sao?”
Diệp Nhượng: “…… Không phải cô ấy ở ngay đây sao? Anh tự hỏi đi.”
“À.” Hoa Tê Vân chuyển sang Hoa Thanh Nguyệt, “Sau đó em trộm đi theo cậu ta vào núi hả?”
“Em sợ anh ấy đi lạc.” Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng trả lời.
Diệp Nhượng nhẹ nhàng thở ra: “Rốt cuộc cũng nói rõ ràng.
Anh kia, anh xem, tôi đâu có lừa gạt thiếu nữ vào ổ rắn.
Tôi cứu người chính là cứu người, chứ không phải tôi hại người trước rồi chuộc tội đâu!”
Hoa Tê Vân giật giật mày.
Hoa Thanh Nguyệt hoà giải: “Được rồi, đều đã qua rồi… Là tại em khi ấy không hiểu chuyện.”
Ánh mắt Hoa Tê Vân nhìn về phía em gái mình cực kỳ phức tạp.
Hoa Thanh Nguyệt vội dời đề tài: “So với câu chuyện nhàm chán mười năm trước thì quan trọng là tình hình hiện tại của Diệp Nhượng.
Anh có thể nhìn ra anh ấy trúng chú thuật gì không?”
Hoa Tê Vân gọn gàng dứt khoát trả lời: “Không nhìn ra.”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức lấy pháp bảo ra, chính là cái nhìn chằm chằm của em gái.
Hoa Tê Vân đành bất đắc dĩ nói: “Anh nói thật, anh không lừa em.”
Anh giơ tay lên chỉ vào Diệp Nhượng bé xíu và nói: “Trên người cậu ta không có chút, rất sạch sẽ, cũng không bị nguyền rủa.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Không phải chú ư? Thế thì kỳ quái quá……”
“Tuy không phải chú,” Hoa Tê Vân mang vẻ mặt dù trời có sập ta vẫn vững như bàn thạch mà nói, “Nhưng trên đỉnh đầu cậu ta có ánh sáng xanh lập lòe, còn đội một món nợ nữa, rõ ràng là bị Sơn Thần đánh dấu.”
Diệp Nhượng: “?”
Hoa Thanh Nguyệt sửng sốt: “…… Báo ư?”
Hoa Tê Vân gật đầu: “Thương tộc có linh, nhân quả tuần hoàn, cái gọi là báo chính là có người không thể vâng theo Thiên Đạo mà làm việc dẫn tới có nguyên nhân nhưng không có kết quả, có quả không có nhân nên trời xui đất khiến không thể viên mãn được.
Vì thế trời đất mới ra tay, phán quyết tội nhân, từ đó gọi là báo.
(Hãy đọc thử truyện Bần gia nữ của trang Rừng Hổ Phách) Diệp Nhượng, cậu từng làm loạn nhân quả, khiến việc nào đó không thể viên mãn, hiện tại cậu sẽ phải trả nợ kia.”
Diệp Nhượng: “…… Tôi chả hiểu gì cả, mọi người đang nói báo nào thế, viết ra sao?”
Hoa Tê Vân vui vẻ nói: “Bờ-ao-bao-sắc-báo, là báo trong báo ứng ấy.”
- -----oOo------