Hoa Thanh Nguyệt cõng Diệp Nhượng trượt từ sườn núi xuống.
Vừa ngẩng đầu đã không thấy vầng trăng kia đâu, chung quanh là hoa thơm chim hót, tượng đá phủ kín rêu xanh ngã trái ngã phải.
Có con bướm bay tới bay lui, trên đỉnh đầu là trời trong xanh thẳm.
Hoa Thanh Nguyệt: “Oa!!! Có phải vừa rồi chúng ta đi nhầm không gian không?”
Không hổ là Hoa Thanh Nguyệt, gặp sự tình quỷ dị như thế nhưng cô chỉ kinh ngạc cảm thán rồi tự hỏi.
Hai người thảo luận một lát mới tìm ra nguyên nhân.
Diệp Nhượng vươn tay nhỏ chỉ chỉ Hoa Thanh Nguyệt: “Quả nhiên là do em đi nhầm đường!”
Hoa Thanh Nguyệt vỗ vỗ ngực nói: “Giờ em không sợ như vừa rồi nữa, lúc nãy hơi kinh.”
Một khi hiểu rõ bản thân đi nhầm đường mới gặp phải hiện tượng kỳ dị kia thế là Hoa Thanh Nguyệt lập tức an tâm.
“Đi nhầm đường cũng bình thường thôi.” Hoa Thanh Nguyệt nói.
Diệp Nhượng cực kỳ khiếp sợ mà ôm cổ cô sau đó nghiêng đầu nhìn cô và hỏi: “Em có chắc không?”
Người của Thương tộc sao mà thần kinh đều như thép vậy?
Hoa Thanh Nguyệt nói: “Núi cũng không phải là núi, cảnh không phải là cảnh.
Những gì anh nhìn không phải là toàn bộ sự việc.
Nếu đi dọc con đường mình quen thuộc, cũng chính là con đường mà tổ tiên đã đi thì anh sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy được một mặt bí mật được giấu kín.
Em hỏi anh, vì sao lại có người đi lạc sau đó không tìm được đường ra khỏi núi lớn nữa?”
Diệp Nhượng: “Bởi vì lạc đường mà!”
“Không sai, một khi tới một con đường xa lạ thì thế giới mới sẽ mở ra trước mắt và nó không phải thứ anh quen thuộc trước kia.
Vừa rồi hẳn là chúng ta cũng đi nhầm đường, cũng may nó nhân từ, cho chúng ta con đường chính xác để chúng ta tự đi ra.”
Diệp Nhượng: “……”
Hoa Thanh Nguyệt đột nhiên nói: “Nói đến cũng kỳ quái, sau khi nhìn thấy mặt trăng khổng lồ kia em đột nhiên nhớ ra thật nhiều chuyện.
Có một ít chuyện em đã quên mất, bao gồm cả chuyện liên quan tới anh.”
Diệp Nhượng sửng sốt hỏi: “Anh làm sao?”
“Hồi nhỏ em thường xuyên bị sốt sau đó quên rất nhiều thứ.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Vừa rồi em mới nhớ ra lần đầu tiên anh tới Thương tộc đã muốn lên núi tìm cha mẹ.
Nhưng một người ngoài như anh khẳng định không quen thuộc con đường nên đã xông nhầm vào chỗ khác.”
“Thế nên em mới đi theo anh à?”
“Đúng thế.” Hoa Thanh Nguyệt gật gật đầu và nói, “Hơn nữa…… Diệp Nhượng, hai ta hẳn đã tới chỗ này đúng không?”
Cô nâng tay chỉ một khối núi đá phủ rêu xanh trước mặt.
“Em lại có ấn tượng lần ấy anh lên núi đã xông vào đây và chính em đã kéo anh ra ngoài.”
Diệp Nhượng mơ hồ, trong đầu anh cũng có vài hình ảnh lướt qua nhưng cảm thấy không chân thật.
“Chẳng lẽ đó không phải mộng sao?” Diệp Nhượng lẩm bẩm.
Hoa Thanh Nguyệt hỏi: “Chẳng lẽ đó là chuyện em đã quên à? Em nhớ anh đưa em xuống núi, sau đó em ở bệnh viện vài ngày.
Có lẽ trong lúc ấy đầu óc em đã quên một số chuyện, cũng quên luôn chi tiết chúng ta đi qua nơi này.”
Diệp Nhượng: “Em đúng là lạc quan.”
Hoa Thanh Nguyệt bỏ anh xuống và khoanh tay hỏi: “Chúng ta đã tới nơi rồi, vậy tiếp theo thế nào?”
Diệp Nhượng: “…… Vẫn cách cũ, nói xin lỗi nó à?”
Hoa Thanh Nguyệt ngồi xếp bằng xuống và làm tư thế mời.
Diệp Nhượng khom người chào, tư thế cực kỳ tiêu chuẩn: “Tuy không biết nguyên nhân gì nhưng hiện tại tôi đã hiểu rõ sự thần bí của thiên nhiên là không thể khinh thường.
Tôi xin lỗi vì sự tự đại vô tri của mình, mong ngài đừng trêu đùa tôi và Nguyệt Đoàn Tử nữa.”
Diệp Nhượng lại khom lưng: “Ngài cũng đừng đặt bẫy trên đường rút lui của tụi tôi nhé, xin cảm tạ.”
Diệp Nhượng vẫn chưa nói xong: “Thuận tiện cũng xin cảm ơn ngài đã chú ý tới tôi nhưng tôi cảm thấy hơi bị gánh nặng.
Tốt nhất là giúp tôi ngày mai khôi phục bình thường, nếu không công việc sẽ bị cản trở, mà dự án lần này không thể có sai lầm được.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh…… Xin lỗi thì xin lỗi, đừng có nhắc mãi về yêu cầu nữa!”
Diệp Nhượng ngẩn người: “Anh có đưa ra yêu cầu à?”
Hoa Thanh Nguyệt xua tay: “Dù sao em cũng chưa nghe thấy một tiếng xin lỗi tử tế nào.”
Diệp Nhượng thẳng người, vẻ mặt đau khổ nhìn cô: “Chủ yếu là anh cảm thấy hơi…… kỳ quái.”
Anh muốn nói việc khom lưng xin lỗi một tảng đá thật là giống tâm thần nhưng với đủ loại kinh nghiệm lúc trước nên anh hèn không dám nói ra, cuối cùng đành phải dùng giọng điệu ôn hòa hơn.
Hoa Thanh Nguyệt: “Lúc anh tới đã gặp được chuyện kỳ quái, đó chẳng phải ám chỉ hiện tại anh cũng phải làm việc kỳ quái à?”
Diệp Nhượng nghĩ nghĩ, đúng vậy! Logic này của Hoa Thanh Nguyệt quả nhiên có tư chất làm thầy bói!
Vì thế, Diệp Nhượng lại cung kính cúi người chào tảng đá thật sâu và thành khẩn nói lời xin lỗi.
Hình như có cái gì đó đang cười.
Hì hì hì, là tiếng cười trộm.
Diệp Nhượng thẳng người và nhìn quanh bốn phía chỉ thấy trên cây ở hai bên có mấy con chim vỗ cánh bay lên, tiếng kêu giống tiếng cười vừa rồi.
Hoa Thanh Nguyệt nói: “Rất giống tiếng cười ha.”
Diệp Nhượng: “Đúng vậy, anh thấy hơi…… giống giả thần giả quỷ.”
“Không phải đâu.” Hoa Thanh Nguyệt giảng giải, “Người Thương tộc nói thứ không thể nhìn thấy mới là thần.
Người có duyên là sẽ gặp được nó, bởi vì nó giấu trong từng bụi cây ngọn cỏ.
Nếu nó muốn cùng ai liên lạc sẽ mượn tự nhiên để nói cho người đó.
Anh xem, vừa rồi không phải vừa khéo, nó nương tiếng chim chóc nói với anh nó đang cười đúng không?”
Diệp Nhượng: “…… Nhà em có bản lĩnh thật kỳ quặc, dù là đang nói lời bậy bạ nhưng vẫn rất có sức thuyết phục.”
Hoa Thanh Nguyệt thở sâu nói: “Em nhớ ra rồi, em thường xuyên tới chỗ này.
Tụi nó muốn em bày ra toàn bộ thiên địa thần nhân cho thế giới bên ngoài biết.
Vì thế linh cảm sáng tác của em đa số đều liên quan tới tự nhiên.”
Diệp Nhượng kinh ngạc: “Từ từ, em đúng là quên thật sao?”
“Có thể là di chứng.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Lúc còn nhỏ em thường xuyên bị sốt và quên mất nhiều việc nhưng cũng không phải cái gì quan trọng.
Ba nói đó không phải bệnh nên không cần để ý.”
Diệp Nhượng như suy tư gì đó.
Hoa Thanh Nguyệt lại nói: “Không phải anh cũng hay quên việc sao? Không ai có thể nhớ hết mọi thứ trong đầu mình được.
Hơn nữa so với em thì chuyện anh quên còn quan trọng hơn.”
Hoa Thanh Nguyệt nói đầy thâm ý.
Tuy Diệp Nhượng hơi ngây ngô nhưng lần này anh vẫn nắm bắt được tín hiệu cô muốn truyền đạt.
Đúng, anh đã quên rất nhiều chuyện quan trọng, ví dụ như quên mất Hoa Thanh Nguyệt.
Rõ ràng trước kia anh vẫn luôn làm bạn với cô khi còn ở Thương tộc, lại còn từng cứu cô.
“Em nói đúng.” Diệp Nhượng gật đầu.
Lúc này bụi cỏ phía trước bỗng có động tĩnh.
Diệp Nhượng lập tức cảnh giác, thân thể theo bản năng che trước mặt Hoa Thanh Nguyệt.
Anh chàng nho nhỏ trợn đôi mắt to như hai quả nho đen mà khẩn trương nhìn chằm chằm bụi cỏ đang phát ra tiếng động.
Qua một lát, một ống kính thật dài và đen như mực thò tới và chụp cái roẹt.
Một người đàn ông râu ria xồm xoàm bước tới và cúi đầu nhìn bức ảnh chụp của mình.
“Hả, trẻ con của Thương tộc à?” Ông râu xồm ngẩng đầu nhìn về phía một lớn một nhỏ phía trước.
Hoa Thanh Nguyệt đứng lên còn Diệp Nhượng thì sửng sốt thật lâu sau đó nghiêng đầu nói với cô: “Ba anh.”
Hoa Thanh Nguyệt: “A??”
Ông râu xồm quay lại phía sau rồi nắm chặt tay vợ.
Mẹ Diệp Nhượng cũng chui ra khỏi lùm cây và xốc mũ trên đầu sau đó ánh mắt sáng ngời reo lên: “A, là trẻ con của Thương tộc nè!”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn Diệp Nhượng với ánh mắt đồng tình.
Trời ơi, bọn họ thế nhưng thật sự không nhận ra anh!
Diệp Nhượng nén xúc động muốn gọi ba mẹ, tay nắm tay Hoa Thanh Nguyệt rồi im lặng nhìn hai người trước mặt.
Ba mẹ anh đi tới và thân thiết nói chuyện với Hoa Thanh Nguyệt.
“Mang con tới đây chơi sao?” Mẹ Diệp cười tủm tỉm hỏi, “Cháu là người của Thương tộc sao?”
Hoa Thanh Nguyệt gật đầu.
Ba Diệp giơ tay to xoa đầu anh và hỏi Hoa Thanh Nguyệt: “Con trai cháu à? Tầm 5 tuổi à?”
Không biết vì sao hai vợ chồng đều cảm thấy “Hai mẹ con” nhà này cực kỳ quen thuộc, cực kỳ hợp mắt bọn họ.
Hoa Thanh Nguyệt không biết nên trả lời thế nào mà chỉ xấu hổ cười và điên cuồng lắc đầu: “Không phải con trai cháu……”
“Cô cũng đang ngạc nhiên, Thương tộc hiện tại không có cô gái nào muốn kết hôn và sinh con sớm như thế.” Mẹ Diệp lại hỏi, “Vậy là em trai cháu à?”
Diệp Nhượng hít hít cái mũi và nhìn chằm chằm mẹ mình.
Anh đã sớm đoán trước được tình huống này vì ba mẹ anh thường xuyên vắng nhà, có khả năng sẽ không nhận ra bộ dạng của anh khi còn nhỏ.
Nhưng khi thật sự đứng trước mặt họ anh vẫn cảm thấy chua xót.
Thiên hạ này làm gì có cha mẹ nào như thế?
Anh không phủ nhận thành tựu của họ, nhưng làm một đứa con anh quả thực có oán hận với cha mẹ mình.
Chính Diệp Nhượng cũng hoảng sợ.
Ban đầu anh cho rằng mình đã đủ chín chắn thành thục, cũng không oán giận chuyện bố mẹ lấy sự nghiệp làm trọng.
Anh nghĩ là anh hiểu họ.
Nhưng hôm nay anh mới biết sự chín chắn và thành thục anh tưởng đều chỉ là ngụy trang.
Anh cảm thấy chua xót và khó chịu!
Diệp Nhượng rơi nước mắt, thật giống một đứa bé năm tuổi.
Anh đứng đó nắm chặt tay áo, quật cường lau nước mắt.
Ba Diệp ai u một tiếng và cho rằng bộ dạng râu ria của mình dọa đứa nhỏ sợ thế là ông vội ngồi xổm xuống làm ngáo ộp dỗ anh.
Mẹ Diệp thì xin lỗi Hoa Thanh Nguyệt: “Ngượng quá, có lẽ chồng cô dọa đứa nhỏ.”
Hoa Thanh Nguyệt dùng giọng điệu phức tạp nói: “Có khi bị dọa thật……”
Đến con trai ruột còn không nhận ra, vậy ngày tháng trước kia anh ấy trải qua thế nào vậy?
“Ba mẹ cháu đâu?” Ba Diệp hỏi.
Diệp Nhượng hít một hơi thật sâu và đáp như ông cụ non: “Bận đi làm.”
“Hiện tại người trẻ tuổi đều bận.” Mẹ Diệp cũng ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Diệp Nhượng và cười.
Trong mắt bà có yêu thích, cái này Diệp Nhượng có thể nhìn ra.
Mẹ Diệp hỏi: “Là chị chăm sóc cháu à?”
Diệp Nhượng gật gật đầu và nắm chặt tay Hoa Thanh Nguyệt.
Ba Diệp lại nói: “Giống con trai cô chú, từ nhỏ đã là đấng nam nhi, tự mình lớn lên.”
Bàn tay to của ông xoa đầu Diệp Nhượng thế là tự nhiên anh lại rơi nước mắt.
Anh đi qua ôm lấy cổ ba mình, cũng không lên tiếng mà chôn mặt ở cổ ông mà khóc rưng rức.
Hoa Thanh Nguyệt yên lặng lui ra phía sau vài bước và cắn đầu ngón tay nhìn Tiểu Diệp Nhượng ôm cha mẹ, trong lòng chua xót khôn kể.
Mẹ Diệp xoa đầu anh và nhẹ giọng nói với chồng: “Hiện tại xem ra chúng ta cũng chẳng có tư cách chỉ trích người trẻ tuổi bận rộn không chịu trách nhiệm.”
“Đúng vậy.” Ba Diệp một tay bế Diệp Nhượng lên một tay móc di động ra nói, “Nhớ con trai quá, phải gọi cho thằng bé mới được.
Con trai quá hiểu chuyện cũng không phải chuyện tốt, thật muốn nó cũng giống đứa nhỏ này, chạy tới khóc một lần để chúng ta có cơ hội nói lời xin lỗi.”
Ông nói xong là bấm số gọi.
Sắc mặt Diệp Nhượng lập tức thay đổi, cũng không rảnh lo khóc mà quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt.
Điện thoại trong túi cô rung lên.
Ba Diệp cầm điện thoại mà hồ nghi liếc mắt nhìn.
Hoa Thanh Nguyệt vội che túi, không biết phải làm sao.
Ba Diệp lại nhìn chằm chằm túi của cô và gọi lại.
Điện thoại lại vang lên.
Hoa Thanh Nguyệt móc di động ra và đỏ mặt nói: “…… Bác trai bác gái, xin chào.
Cháu…… có thể giải thích.”
Dừng một chút cô thấy hơi sơ hở thế là vội bổ sung: “Cháu đoán hai bác…… nhất định là ba mẹ của Diệp Nhượng.”
Hai vợ chồng họ Diệp đờ người, Diệp Nhượng thì ra hiệu để cô đừng nói thật.
Hoa Thanh Nguyệt chớp mắt tỏ vẻ mình hiểu sau đó cô nói: “Là thế này, cháu là Hoa Thanh Nguyệt, có quen với Diệp Nhượng……”
Diệp Nhượng nghe thế thì lập tức trợn mắt nằm ngất xỉu trên vai ba mình.
Cô nàng ngốc, nói em là bạn gái anh đi!! Quen là quen cái rắm ấy!!
Vẫn là mẹ Diệp hoàn hồn trước: “Lý do thằng bé cắm rễ ở Miêu Cương!”
Ba Diệp: “A!! Chú đã nhìn tranh của cháu vẽ, là bức khiến con trai chú không dịch nổi một bước chân ấy!”
Mẹ Diệp: “Thiếu nữ vu cổ!”
Ba Diệp: “Hóa ra là cháu! Khó đây!”
A?? Gì? Khó cái gì?!
Hoa Thanh Nguyệt nghẹn họng, thiếu chút nữa là không thở ra được.
Diệp Nhượng ôm lấy đầu ba mình và trợn mắt nhìn ông: Ba có ý gì?
Ba Diệp bấy giờ mới nói xong cả câu: “…… Thằng nhóc kia không xứng với cô gái xinh đẹp như cháu đâu! Sao nó lại có tự tin theo đuổi cháu nhỉ?!”
Diệp Nhượng: “……”
Mẹ Diệp tiếc nuối: “Đúng thế, thằng nhóc kia chưa được dạy dỗ tốt, ba mẹ cô chỉ bồi dưỡng nó thành một công dân có ích cho xã hội thôi chứ chưa dạy nó thành một người bạn trai có tư cách!”
Mặt Hoa Thanh Nguyệt lại dại ra như con chó Shiba.
Lúc này cô không thể không thay Diệp Nhượng nói một câu công bằng.
“Cháu cảm thấy anh ấy rất đủ tư cách!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Hai người căn bản không hiểu anh ấy thì làm sao biết Diệp Nhượng không đủ tư cách?”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức bênh vực kẻ yếu: “Hai người vắng mặt trên con đường anh ấy trưởng thành nhưng lại chỉ trích anh ấy không có tư cách của một người bạn trai… Cháu cảm thấy như vậy là không đúng.”
Dù sao đây cũng là ba mẹ của Diệp Nhượng, lại là lần đầu tiên gặp mặt nên Hoa Thanh Nguyệt nói tới một nửa là ngừng, giọng cũng ôn hòa.
“Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt cô chú muốn khen cháu nhưng cũng không thể khen bằng cách hạ thấp con trai mình được.
Như thế là không tôn trọng anh ấy.” Hoa Thanh Nguyệt nói.
“Thật tốt……” Mẹ Diệp mỉm cười và dùng khuỷu tay huých chồng mình, “Ánh mắt thằng bé không tồi.”
“Xem ra vừa rồi anh không nói sai.” Ba Diệp nói.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn Diệp Nhượng lúc này đang nhìn chằm chằm cô với khuôn mặt mang theo khiếp sợ và tủi thân thế là mày nhăn lại, hạ quyết tâm: “Quá trình Diệp Nhượng trưởng thành không có hai người.
Cháu cho rằng hai bác cần xin lỗi anh ấy.
Còn phải thừa nhận với anh ấy là hai người không làm tròn trách nhiệm.
Tuy anh ấy chưa từng nói nhưng cháu biết trong lòng Diệp Nhượng có tiếc nuối…… Đối với hai người anh ấy kính trọng nhiều hơn là yêu thương, mà điều đó là không đúng.
Mới lạ mới có thể sinh ra kính trọng, hai người chưa từng dạy anh ấy cái gì là nhà, vì thế hiện tại…… Hiện tại Diệp Nhượng muốn kết hôn với cháu nhưng lại luống cuống, không biết bản thân phải làm thế nào.”
Hoa Thanh Nguyệt tiến lên một bước và ôm lấy Diệp Nhượng rồi chỉ vào anh và kiên định nói: “Theo đuổi tình yêu là bản năng của nhân loại nhưng kết hôn và trở thành một người vợ hoặc chồng đủ tư cách thì cần sự giáo dục của gia đình.
Có một số việc người ta có thể tự sờ s0ạng để làm, nhưng gia đình, trách nhiệm, tình yêu thì cần phải có người dạy! Hai bác có nên nói xin lỗi với anh ấy không?”
Diệp Nhượng ngẩn ra.
Vợ chồng họ Diệp thì cúi đầu nhìn anh.
Diệp Nhượng thở dài và gọi: “Ba, mẹ, là con.
Vì sao lại thế này thì con không giải thích đâu.
Như hai người đã thấy, chuyện phi khoa học đã xảy ra trên người con.”
Hoa Thanh Nguyệt nói: “Đây là bộ dạng anh ấy lúc năm tuổi nhưng hai người lại chẳng nhận ra……”
Mẹ Diệp đột nhiên đỏ mắt nói: “Chẳng trách…… chẳng trách nhìn quen mắt như thế.”
Diệp Nhượng quật cường nhịn khóc nhưng cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà nức nở: “Con còn tưởng hai người có thể nhận ra con……”
- -----oOo------