“Ta là một con cáo đã chờ đợi ngàn năm……”
“Đừng hát nữa, biết rồi, anh tới để báo ân.” Hoa Thanh Nguyệt duỗi tay sờ Diệp Nhượng nhưng trước mắt lại đột nhiên có tuyết rơi.
Còn chưa chờ đứa nhỏ phương nam cả đời chưa từng thấy tuyết như cô duỗi tay ra đón tuyết thì Hoa Thanh Nguyệt đã bị tiếng chó sủa đánh thức.
“…… Diệp Nhượng!!!”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức bật dậy và nhìn đến mép giường nhưng làm gì còn con đà điểu mi dài nào nữa.
“A! Diệp Nhượng!” Hoa Thanh Nguyệt không rảnh đi giày mà chạy như bay ra cửa thì thấy một con cáo mặt ngu đần nhưng cố tỏ vẻ đứng đắn đang ngồi xổm ở cửa nhìn mình.
Hoa Thanh Nguyệt: —— mẹ ơi!! A a a!!! Trời ơi!!!
Hoa Thanh Nguyệt: “Diệp Nhượng, là anh à?!”
Diệp Nhượng thản nhiên nói: “Ngoài anh ra còn có ai nữa?”
Cám ơn trời đất vì cô ấy không nhìn thấy bộ dạng mình lúc trước.
Hoa Thanh Nguyệt lập tức bế Diệp Nhượng lên và ôm anh vào lòng và x0a nắn.
“A! Cảm xúc thật tốt! Trời ạ…… Em thích anh quá! Sơn Thần vĩ đại!”
Diệp Nhượng bị Hoa Thanh Nguyệt xoa tròn bóp dẹt thì trong lòng cực kỳ mỹ mãn.
Quả nhiên đàn ông không bằng thú cưng.
Nếu anh mà vẫn duy trì hình người thì làm gì có chuyện Hoa Thanh Nguyệt sẽ ôm đầu anh ấn vào lòng mình và xoa cả người anh thế này.
Thế nên nếu nghĩ lạc quan anh sẽ thấy cái việc mình cứ biến đổi liên tục thế này cũng là phúc khí người khác khó mà cầu được.
“Em phải giấu anh đi mới được.” Hoa Thanh Nguyệt nghe thấy tiếng tộc nhân thức dậy thì vội lấy cái sọt tre và thả Diệp Nhượng vào đó.
Mới vừa cất con cáo vào giỏ thì anh chành nhiệt tình tối qua đã tới đây hỏi han.
“Chị A Nguyệt, đà điểu của chị đâu?”
Hỏi hay đó!
Hoa Thanh Nguyệt cười nói: “Đà điểu lên núi chạy bộ buổi sáng để rèn luyện rồi!”
Anh chàng kia: “?”
Cậu ta vò đầu: “A ha ha, con đà điểu chị A Nguyệt nuôi thật là biết cách rèn luyện, mà tên nó là gì?”
Diệp Nhượng vươn móng vuốt lên sờ sờ lỗ tai ý là anh đang chăm chú lắng nghe.
Hoa Thanh Nguyệt mỉm cười đáp lại: “Cẩu Kỷ.”
Ừ, nói dối cần phải xoay quanh cốt truyện chính, như thế mới có thể nói một cách lưu loát và không để lộ khe hở.
Sau khi ăn sáng xong Hoa Thanh Nguyệt hỏi về vị trí của cha mình.
“Tối hôm qua Đại Vu tới trại số ba, ở đó có đứa nhỏ bị ốm nên cần Đại Vu ở lại chăm sóc.
Cả đêm ông ấy không chợp mắt, tới khi mặt trời lên mới thiếp đi một lát.” Một ông chú mới từ trại số ba trở về nói, “Bây giờ cháu tới đó là sẽ thấy Đại Vu.”
Hoa Thanh Nguyệt thầm tính toán khoảng cách và quyết định đi luôn.
“Cảm ơn chú nhé.”
Hoa Thanh Nguyệt cõng sọt tre và bắt đầu đi.
Ông chú kia thấy một cục lông xù xù màu trắng thì ai u một tiếng: “Nguyệt Đoàn Tử, trong sọt bỏ cái gì thế? Chú thấy giống lông cáo, nhìn đúng là đẹp……”
Diệp Nhượng lay sọt tre, thúc giục Hoa Thanh Nguyệt chạy nhanh.
Hoa Thanh Nguyệt: “Ha ha, chú nhìn lầm rồi, đây là đồ giả đó, mua online ấy mà.”
Nói xong cô vội chạy ngay.
Trong nhà họ Hoa ngoài Vu Nhàn thì ai cũng chân dài.
Hoa Thanh Nguyệt vừa cõng sọt tre vừa vung hai cái chân dài chạy khiến cái đầu nhỏ của con cáo Diệp Nhượng nảy lên nảy xuống ở miệng sọt, xóc từ mông lên óc.
Diệp Nhượng vẫn mặt không biểu tình, mỗi lần lộ ra khỏi cái sọt anh đều sẽ ném cho ông chú kia một cái nhìn thâm tình giống như đang khiêu khích.
Ông chú nọ: “…… Ế, kỹ thuật ngày nay tốt quá, một tấm da giả mà làm giống như thật!”
Cái thứ kia không những có cái đầu, còn biết giật giật lỗ tai nữa kìa!
Hoa Thanh Nguyệt chạy một hơi tới ngã rẽ mới dừng lại nghỉ chân, miệng thì cười khanh khách.
“Ha ha ha, thật là vui!” Cô ngồi xếp bằng trên mặt đất và nghiêng sọt tre để Diệp Nhượng có thể nhảy ra.
Con cáo Diệp Nhượng phùng má, bộ dạng đúng là một lời khó nói hết.
Hoa Thanh Nguyệt không nhịn được mà x0a nắn cái đầu lông xù của anh sau đó nhéo nhéo lỗ tai con cáo rồi hỏi anh: “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt kia như bị táo bón, anh có gì muốn nói à?
Diệp Nhượng: “Anh sợ anh vừa mở miệng là sẽ nôn luôn.”
Vừa rồi anh mới vừa được chơi trò “Nhảy giường” đó.
“Đi đường núi mà ha ha ha ha……” Hoa Thanh Nguyệt lôi từ trong túi ra bữa sáng cô để dành sau đó ôm anh vào lòng và tự tay đút cho anh ăn, còn tranh thủ xoa đầu anh.
Lông cáo bay tán loạn.
“Diệp Nhượng, anh rụng tóc nè!”
“Im ngay, anh mới không rụng tóc!” Diệp Nhượng phủ nhận.
“Chẳng lẽ đây là lông giả?” Hoa Thanh Nguyệt nghiêng đầu suy đoán.
Ăn no rồi Hoa Thanh Nguyệt tiếp tục cõng Diệp Nhượng vì chân trước của anh bị thương.
Anh săn sóc dán cái đầu của mình lên cổ cô, ý đồ làm nũng để cho cô thêm động lực.
Trại số ba gần trại số 2 nên Hoa Thanh Nguyệt cũng không nóng nảy mà chậm rãi mang theo con cáo họ Diệp đi tới đó, vừa đi vừa ngắm cảnh, hít thở không khí trong lành.
“Ở thành phố lâu rồi nên khi tới đây sẽ cảm thấy cái mũi rất thoải mái.” Diệp Nhượng chun chun cái mũi ướt át nói.
“Đương nhiên, mỗi lần không có phỏng vấn hoặc vẽ tranh em sẽ về đây ở một thời gian.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Mẹ bảo rằng không khí trong lành sẽ khiến não bộ làm việc tốt hơn, anh em thông minh như thế có một nửa công là do quê nhà nơi này tốt.”
“Vậy còn nửa kia thì sao?”
“Một nửa kia là do mẹ em thông minh ha ha ha ha.” Hoa Thanh Nguyệt cười tủm tỉm nói, “Mẹ nói như vậy đó.”
“Tính tình bà ấy thật là tốt.”
“Đúng vậy, mẹ là phiên bản hoạt bát đáng yêu của anh trai em.”
Nói xong, Hoa Thanh Nguyệt dang hai tay, nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
—— hử?
Hình như có thứ gì đó dính trên mũi cô ngứa ngứa.
Hoa Thanh Nguyệt mở to mắt: “…… Tuyết?”
Tuyết rơi sao?
Thương tộc của chúng ta cũng có tuyết sao…… Từ từ! Cái thứ màu trắng như lông tơ lại nhung nhung mềm này là ……
Hoa Thanh Nguyệt duỗi tay bắt lấy thứ kia và nhìn kỹ: “Lông ư?”
Lông cáo??
Lông cáo của Diệp Nhượng???
Đúng rồi, từ vừa rồi đã thấy Diệp Nhượng an tĩnh không nói gì.
Hoa Thanh Nguyệt quay đầu nhìn thì lập tứ sửng sốt.
Con cáo vừa rồi còn mang bộ lông xù màu trắng đáng yêu nay đã rụng một nửa lông lộ ra cái mặt đen thui xấu xí.
Biểu tình của Diệp Nhượng đã như nước lặng, không hề gợn sóng mà nói: “Em có muốn nghe phổ cập khoa học không?”
“Hớ…… anh nói đi.”
Chẳng lẽ anh định nói anh biến từ cáo châu Âu thành cáo châu Phi hả?
Diệp Nhượng: “Cáo Bắc Cực có thời kỳ thay lông, lúc ấy lông tơ màu trắng sẽ bong mảng lớn để lộ…… bộ dạng này.”
Hoa Thanh Nguyệt vội vàng tìm kiếm ba lô và lấy ra một cái gương cho anh soi.
Diệp Nhượng nhắm mắt lại, thống khổ nói: “Không cần soi gương, anh đã thấy bộ dạng cáo Bắc Cực thay lông trong ảnh chụp của ba anh rồi, xấu lắm.”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Làm sao bây giờ?”
Diệp Nhượng: “Nếu không phải đi gặp ba em thì sao cũng được, nhưng chúng ta chuẩn bị thấy người cha trong truyền thuyết của em rồi, anh sợ ông ấy sẽ cho rằng quần áo của anh không chỉnh tề, không biết lễ phép.”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… À.”
Nói như thế nào nhỉ? Nếu thay đổi về bản thể thì đây quả thực đúng là quần áo không chỉnh tề.
“Em rất tò mò, hiện tại tóc anh vẫn ổn chứ?”
“Bản thể của anh không vấn đề gì, vẫn còn nhiều tóc, rất rậm rạp.” Diệp Nhượng cường điệu, “Anh tự tin nếu tóc anh dài ra sẽ không kém cha và anh của em đâu!”
Hoa Thanh Nguyệt nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn nói: “Anh…… đã coi nhẹ chất lượng mái tóc của ba em rồi, tóc ông ấy chính là bảo bối của cả Thương tộc đó.”
Ý của cô là tuy em biết tóc anh không tồi nhưng so với ba em thì vẫn còn kém xa.
“Không nói tóc nữa.” Diệp Nhượng nói, “Hiện tại em có thể ngẫm lại xem có thể biến anh thành thứ gì khác có thể diện hơn được không?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh gọi tên đi, để em thử xem.”
Diệp Nhượng: “Thể diện…… vậy hươu có còn được không?”
Hoa Thanh Nguyệt lập tức nghĩ tới hươu, nghĩ nghĩ rồi mở to mắt nhưng Diệp Nhượng vẫn là con cáo mặt đen trụi lông.
Diệp Nhượng: “Vậy em nghĩ tới con vật nào đó mà anh chưa từng biến thành ấy, phải thể diện nhé.”
“Thể diện……” Hoa Thanh Nguyệt hỏi, “Mèo à?”
Diệp Nhượng: “Tối hôm qua anh đã biến thành mèo rồi.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Hả??? Khi nào?”
“Sau khi em ngủ anh căn cứ theo cảnh trong mơ của em mà biến thành một loạt các con vật khác nhau……”
Hoa Thanh Nguyệt mang vẻ mặt tiếc hận: “Em muốn hỏi vì sao sau khi biến thành mèo anh không gọi em dậy!!”
Cô tiếc hận như đã bỏ lỡ giải độc đắc.
Diệp Nhượng: “Hiểu rồi, lần sau nhất định anh sẽ đánh thức em dậy.”
Suy nghĩ nửa ngày Diệp Nhượng cũng chưa biến đổi thế là Hoa Thanh Nguyệt cất anh vào sọt rồi vừa đi vừa an ủi: “Không sao đâu, đến lúc đó em cố gắng nhấn mạnh thành tựu của anh là được.” Hoa Thanh Nguyệt nói xong lập tức diễn kịch, một người đóng những hai vai, “A ba, đây là Diệp Nhượng.
Anh ấy nghiên cứu về vật lý lượng tử, trước mắt đang làm việc tại Miêu Cương.
Anh ấy cực kỳ giỏi, có rất nhiều phát minh quan trọng, mọi người đều nói bộ não của anh ấy là bộ óc cấp quốc bảo.”
“Ừ, hiểu rồi.” Hoa Thanh Nguyệt lại đóng giả cha mình mà nghiêm trang gật đầu nói, “Tôi rất thích những nhân tài có đóng góp và cống hiến lớn cho nước nhà.
Cậu có khó khăn gì tôi sẽ giúp giải quyết.”
Hoa Thanh Nguyệt lại học cha mình mà nhẹ nhàng mỉm cười.
Diệp Nhượng gọi: “Thanh Nguyệt.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Ơi, diễn xuất của em vừa rồi có ổn không? Đến lúc ấy chúng ta sẽ nói với a ba như thế……”
“Không phải, Thanh Nguyệt.” Diệp Nhượng nói, “Em có thể trực tiếp giới thiệu với ba em rằng Diệp Nhượng là quốc bảo.”
“Hả?” Hoa Thanh Nguyệt quay đầu.
Trong sọt là một con gấu trúc.
Chỉ thấy quầng thâm trên mắt Diệp Nhượng run rẩy một chút rồi anh mới nói: “Không thể không nói em đúng là rất biết chừa mặt mũi cho anh.”
Lấy hình tượng quốc bảo đi tìm ba em, quá thể diện, quá thích hợp!
Hoa Thanh Nguyệt ngây ra sau đó đặt cái sọt trên mặt đất vào bắt đầu hú hét ầm ĩ.
Cô vây quanh cái sọt một vòng mới bình tĩnh dậm chân hưng phấn gọi: “Diệp Nhượng!!!”
Cô bế anh lên và giơ cao rồi vui vẻ gọi: “Diệp Nhượng!! Anh đáng yêu quá! A!! Ngoài đáng yêu ra em chả thấy từ nào khác đủ để hình dung anh nữa! Cứu mạng!”
Cô không nhịn được lung lung hôn lên mặt Diệp Nhượng.
(Hãy đọc thử truyện Nhiệt độ cơ thể ác ma của trang Rừng Hổ Phách) Diệp Nhượng cảm giác nếu bản thân không ngăn cô lại thì có khi cô sẽ phí hết nụ hôn của đời này lên con gấu trúc mất.
Diệp Nhượng: “Tiểu thư, mau đồng ý với anh đi.”
“Anh nói gì em đều đồng ý! Cho dù hiện tại anh bảo em vớt ánh trăng thì em cũng sẽ thử một lần!”
“Em đồng ý với anh, nếu sau này anh có thể may mắn cùng nên duyên với em thì em cũng phải hôn bản thể của anh nhiệt liệt thế này nhé?”
Nghe đi, này còn là tiếng người hả? Thật là một nguyện vọng hèn mọn!
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Có gấu trúc Diệp Nhượng rồi Hoa Thanh Nguyệt đi đường cũng có sức lực hơn nhiều.
Cô nhảy nhót tung tăng tới trại số ba.
Bên căn nhà trúc giản dị có một bà lão đang ngồi đan sọt tre.
“Ma ma!!” Hoa Thanh Nguyệt rộn ràng hỏi, “Ba con đâu?”
Trên giường tre trong phòng nghỉ có một người đang nằm.
Vừa nghe thấy giọng cô là người đó lập tức ngồi bật dậy.
Hai mắt ông quấn một miếng vải đen dày ba ngón tay, tóc dài đen như thác nước xõa sau lưng.
Ông dựa bên cửa sổ như cây ngọc và nghiêng tai lắng nghe.
“A ba!! Con tới nè!”
Xác nhận đúng là giọng con gái thế là cái người đang dựa bên cửa sổ kia chậm rãi nở nụ cười.
“A Nguyệt Đoàn Tử của ba.” Ông nhẹ giọng nói.
Tiếng bước chân dần dần tới gần.
Nhưng người đàn ông nọ lại nghe thấy hai tiếng hít thở, thế là tươi cười trên mặt ông chậm rãi đọng lại, khóe miệng có chiều hướng đi xuống: “À, còn một kẻ nữa.”
- -----oOo------