Sao cô lại quên mất cái này chứ!
Người Thương tộc không hề có cảm giác giới hạn, cũng không phân của anh của tôi.
Đám nhỏ chơi đùa sẽ chạy khắp cả trại, căn bản không có khái niệm không gian riêng.
Hơn nữa hôm nay trong trại có người kết hôn vì thế có rất nhiều trẻ con tụ tập, người lớn cũng không quản.
Nhất định là phòng của cô đã bị ‘tấn công’ rồi.
“Diệp Nhượng là người trưởng thành, anh ấy thông minh như thế hẳn sẽ trốn được.” Hoa Thanh Nguyệt an ủi chính mình.
Nhưng vừa vào cửa thấy ngăn kéo mở rộng, thuốc màu và cánh hoa rơi rụng trên bàn cùng với mấy bộ quần áo nhỏ phủ kín giường thế là hai mắt Hoa Thanh Nguyệt tối sầm lại.
Xem ra đúng là đám trẻ con đã vào đây, còn cướp phá nữa chứ.
“Diệp Nhượng?”
Cô cong lưng hướng về phía giường mà gọi tên anh.
Không có phản ứng.
“Diệp Nhượng, em về rồi, anh mau ra đi.” Hoa Thanh Nguyệt kéo tủ quần áo muốn nhắc nhở Diệp Nhượng là tình hình an toàn rồi.
Vẫn không có ai trả lời.
Hoa Thanh Nguyệt cảm thấy không thở nổi nữa.
Thảm rồi! Hiện tại cũng chỉ còn lại hai khả năng.
Thứ nhất: Diệp Nhượng lại thu nhỏ, hoặc biến thành thứ gì đó không biết nói.
Thứ hai: Diệp Nhượng bị đám hỗn thế ma vương kia coi như đồ chơi và mang đi rồi.
Mặc kệ là khả năng nào cũng đều khiến người ta tuyệt vọng!
Hoa Thanh Nguyệt phân tích hiện trường, căn cứ dấu vết đám hỗn thế ma vương kia để lại thì cô đoán ——
“Chắc chắn là khả năng thứ hai!”
Rõ ràng anh bị đám nhỏ kia coi như đồ chơi và mang đi rồi.
Hoa Thanh Nguyệt thùng thùng chạy xuống lầu túm lấy một đứa nhỏ và hỏi: “Tiểu Bát, vừa rồi ai vào phòng chị chơi thế?”
Đứa nhỏ này vẫn luôn ở trong sân chổng mông xem con kiến leo cây thế là lập tức báo cáo luôn: “Đám tiểu Cửu! Tụi nó còn cầm búp bê vu cổ chị làm đi tới dàn tế đó!!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Hỏng rồi!”
Hôm nay trận chính thử thách chú rể chính là dàn tế, trước khi người của Thương tộc ca hát sẽ giành nhau lên dàn tế để dâng nước suối trong cho sơn thần, dâng xong bọn họ mới đứng trên dàn tế làm khó dễ chú rể.
Mấu chốt là sau khi tế bái xong và trước khi hát bọn họ sẽ thiêu hủy đống búp bê vu cổ dùng để cúng tế!
“Diệp Nhượng!!”
Hoa Thanh Nguyệt chạy như bay tới dàn tế.
Hoa Tê Vân hai tay cầm hai cái đùi gà đi tới thấy em gái thì định đưa một cái đùi gà cho cô nhưng Hoa Thanh Nguyệt lại không màng, cứ thế lướt qua người anh như cơn gió.
Hoa Tê Vân vẫn ngơ ngác giơ tay ra: “A Nguyệt Đoàn Tử?”
Không khoa học tí nào, em gái chưa từng nhìn thấy mình mà lại làm lơ như thế.
Đã vậy trên tay mình lại có đùi gà thơm ngào ngạt mới trộm được từ phòng bếp nữa chứ.
Hoa Tê Vân bước chân dài đuổi theo cô, miệng vẫn gặm đùi gà.
Để xem A Nguyệt Đoàn Tử gấp gáp như thế là làm cái gì.
Người nào không biết còn tưởng nhà cô bị cháy và cô đang vội về cứu hỏa ấy chứ.
Hoa Tê Vân mới vừa vui sướng lẩm bẩm thì đã thấy dàn tế bốc lửa hừng hực trước mặt.
Hoa Thanh Nguyệt ngơ ngác nhìn lửa trên dàn tế, tiếng thét chói tai của cô bị giọng ca trời phú của mẹ mình phủ lên không nghe thấy gì hết.
“Diệp Nhượng……”
Hoa Thanh Nguyệt như tang thi lảo đảo lắc lư bước lên dàn tế, ánh mắt dại ra khi nhìn đống lửa.
Hoa Tê Vân: “……”
Có nên nói cho em gái biết trong dàn tế không hề có cái tên họ Diệp đỉnh đầu đầy mây màu xanh không nhỉ?
Hoa Tê Vân cắn một miếng đùi gà, đúng lúc ấy trước mắt anh đột nhiên lướt qua khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc của Diệp Nhượng.
Hoa Tê Vân: “?”
Hả??
Anh tập trung nhìn kỹ thì thấy mấy đứa nhỏ đang vui vẻ giơ cao công chúa Diệp Nhượng kiều diễm và hưng phấn chạy qua trước mặt anh.
Hoa Tê Vân tùy ý lau ngón tay dính đầy mỡ lên chỗ nào đó rồi vươn tay túm lấy bím tóc của tiểu Cửu.
“Cửu muội, con búp bê này…… từ đâu ra thế?”
Công chúa Diệp Nhượng chậm rì rì trợn mắt một cái sau đó cực kỳ lao lực mà lén lút ném cho anh vợ tương lai một ánh mắt xem thường.
Đã vào lúc này rồi mà anh còn hỏi tôi từ đâu ra hả? Còn giả vờ không quen tôi nữa cơ đấy! Không phải anh có thể nhìn thấy mây màu xanh trên đỉnh đầu của tôi hả?
Cửu muội: “Anh A Vân! Bọn em lấy được từ trong phòng chị A Nguyệt đó!”
Hoa Tê Vân dùng hai đầu ngón tay kẹp cái đai lưng của công chúa Diệp Nhượng lên và giải cứu anh khỏi tay đám hỗn thế ma vương kia.
“Tịch thu.” Hoa Tê Vân mặt không biểu tình mà hộc ra hai chữ lạnh băng này.
Tiểu Cửu méo miệng sau đó chạy tới dẫm lên chân anh một cái rồi mới nhảy nhót chạy đi.
Lúc này Hoa Tê Vân mới cẩn thận đánh giá trang dung của Diệp Nhượng, biểu tình cực kỳ vi diệu.
Sau đó anh cắn một miếng đùi gà thật lớn, thấy Diệp Nhượng nhìn về phía này với ánh mắt thèm thuồng, con ngươi cũng bất động thế là anh lập tức cảm thấy vui vẻ và ung dung thong thả biểu diễn màn ăn đùi gà nhàn nhã trước mặt đối phương.
Diệp Nhượng khổ mà không nói nên lời.
Hoa Tê Vân: “Đói bụng hả?”
Diệp Nhượng trừng mắt.
Hoa Tê Vân vẫn tiếp tục trêu đùa: “Nói cho tôi biết cậu tên gì thì tôi sẽ cho cậu một miếng trên cái đùi gà của A Nguyệt.”
Diệp Nhượng tiếp tục trừng mắt.
Hoa Tê Vân: “Ngượng không dám nói hả?”
Diệp Nhượng: “……”
Hoa Tê Vân còn muốn trêu anh thêm một lúc nhưng ngước mắt thấy em gái nhà mình đang vây quanh dàn tế khóc lóc, mặt cũng bị khói hun đen thui thế là anh chậm rãi nghĩ: để em gái thương tâm cũng không tốt lắm.
Nghĩ vậy nên anh lập tức giơ cao Diệp Nhượng và múa may: “Nguyệt Đoàn Tử! Nguyệt Đoàn Tử!”
Hoa Thanh Nguyệt ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn thấy Diệp Nhượng lắc trái lắc phải thế là cô lập tức lảo đảo, tay lau nước mắt nước mũi vọt tới.
Cô gào hai chữ Diệp Nhượng đến khàn cả giọng.
Hoa Tê Vân: “Đón lấy nè!”
Ông anh vợ không ra gì lập tức ném Diệp Nhượng ra ngoài.
Hoa Thanh Nguyệt hét lớn một tiếng và trợn tròn mắt phán đoán điểm rơi.
Cô nhào về phía trước, hai tay vững vàng đón được Diệp Nhượng và ôm trong lòng.
Diệp Nhượng lại được thể nghiệm lồ ng ngực của Hoa Thanh Nguyệt mềm mại thế nào.
Anh còn nghe được tiếng tim cô đập thình thịch chứng tỏ cô lo lắng cho anh cực kỳ.
Sau khi hoàn hồn Hoa Thanh Nguyệt lập tức mở loa mắng chửi người, từ đám hỗn thế ma vương kia cho tới Hoa Tê Vân cô đều mắng hết.
Vì cô dùng tiếng địa phương nên Diệp Nhượng chẳng hiểu gì.
Có điều anh vẫn thấy sảng khoái, có cảm giác cô đang thay anh trút giận vậy.
Hoa Tê Vân sửng sốt một lúc lâu, nghe xong em gái mắng chửi mình anh mới nâng tay phải lên ăn luôn cái đùi gà vốn để dành cho Hoa Thanh Nguyệt.
Thấy không, đùi gà, không có nữa.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn thấy thì lập tức dùng tiếng phổ thông mà hung hăng mắng một câu: “Anh còn dám trêu ánh ấy nữa là em sẽ mách ba ba!”
Hoa Tê Vân lại vui vẻ.
“Thế thì càng tốt.” Hoa Tê Vân nói, “Em gái ngốc.”
Hiển nhiên Hoa Thanh Nguyệt không biết cha và anh cô ghét bỏ cái tên theo đuổi cô thế nào.
Cũng phải thôi, đây là bản năng rồi.
Hoa Tê Vân đi rồi Hoa Thanh Nguyệt mới mang Diệp Nhượng về phòng và múc nước rửa mặt cho anh.
Trước sau Diệp Nhượng đều không rên một tiếng.
Có thể là vì tình huống vừa rồi quá mức kinh hồn nhưng mãi tới khi cầm lấy cánh tay của anh cô mới nhận ra Diệp Nhượng không thích hợp.
(Hãy đọc thử truyện Thượng công chúa của trang Rừng Hổ Phách) Hoa Thanh Nguyệt lật người anh lại và nhéo nhéo ngực.
Quả nhiên là một anh chàng cứng rắn, nhưng mà đây là cứng như đá!!
Cô sửng sốt và bắt đầu hoảng loạn.
Cô giống một tên háo sắc vội vã lột đai lưng và quần áo của anh ra.
Diệp Nhượng không nhắm được mắt thì đành trợn tròn, trong đó là hoảng sợ vì không thể khống chế được cơ thể này.
Đương nhiên anh cũng không thể ngăn cản ‘đồ lưu manh’ đang muốn lột s@ch bản thân.
Cởi qu@n áo anh rồi Hoa Thanh Nguyệt lập tức than một tiếng: “Má ơi!”
Tâm Diệp Nhượng như tro tàn.
Bị thấy hết rồi……
Hoa Thanh Nguyệt: “Diệp Nhượng!! Anh biến thành rối gỗ không có quả ớt nhỏ rồi!”
Diệp Nhượng nghẹn một búng máu trong ngực không phun ra được.
Hoa Thanh Nguyệt lại cầm con rối gỗ trơn bóng lên sau đó ghé vào ngực anh mà nghe ngóng.
Bùm —— bùm ——
Có tiếng tim đập! Tuy tiếng tim đập này cực kỳ thong thả nhưng Diệp Nhượng vẫn còn sống!
Hoa Thanh Nguyệt cầm lấy anh mà nhìn rồi lại khổ sở.
Một người đang êm đẹp sao lại phải chịu tội thế này.
“Em xin lỗi anh!” Hoa Thanh Nguyệt tì cái cái trán lên người anh.
Nói đến cũng rất xấu hổ, tuy rằng bề ngoài là một con búp bê bóng loáng không có gì nhưng Diệp Nhượng vẫn có thể cảm giác được tiếp xúc da thịt.
Ừ…… Không…… Không giận được nữa.
Lúc cô lại ngẩng đầu thì thấy trên má con búp bê gỗ Diệp Nhượng có thêm hai hình tròn màu đỏ…… chứng tỏ anh đang đỏ mặt.
Hoa Thanh Nguyệt: “……”
Hơi kỳ quái nhưng cũng…… đáng yêu.
“Không thể nói chuyện sao?” Hoa Thanh Nguyệt hỏi.
Vừa dứt lời phần môi của búp bê gỗ Diệp Nhượng đã rách ra, một tiếng cùm cụp vang lên thế là miệng anh có thể hoạt động.
Diệp Nhượng nói: “Hình như…… có thể.”
Hoa Thanh Nguyệt khiếp sợ đến độ mắt trợn tròn.
“Anh có sao không?” Hoa Thanh Nguyệt cuống quít hỏi, “Mấy đứa nhỏ kia…… tụi nó không làm anh bị thương chứ?”
“Không hề, bọn anh chơi với nhau vô cùng vui vẻ.” Diệp Nhượng nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Cái mũi của Diệp Nhượng bất ngờ dài ra một đoạn.
Hoa Thanh Nguyệt: “…… Hơ.”
Hiện tại là…… cốt truyện Pinocchio à??
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh có thể nói thật.”
“Anh nói thật đó.” Diệp Nhượng hồn nhiên không phát hiện ra thay đổi của mình, “Tụi nó thực đáng yêu, thật ra thì mặc bộ váy công chúa xinh đẹp do chính tay em làm khiến anh cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.”
Cái mũi của Diệp Nhượng lại cùm cụp cùm cụp dài thêm một đoạn nữa.
Hoa Thanh Nguyệt: “À……”
Cô cũng ngượng không dám hỏi.
Diệp Nhượng: “Mặc đồ nữ cũng không phải chuyện gì khó mở miệng, hiện tại cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Có cơ hội thể nghiệm một chút cũng rất không tồi.”
Rốt cuộc cái mũi của Diệp Nhượng cũng dài tới độ mắt anh có thể nhìn thấy được.
Diệp Nhượng: “……”
Hình như anh đã hơi hiểu vì sao vừa rồi biểu tình của Hoa Thanh Nguyệt lại mang theo xấu hổ rồi.
Diệp Nhượng: “Cái kia……”
Cái mũi lẳng lặng chờ đợi anh nói tiếp.
Diệp Nhượng hỏi: “Liệu anh có thể nuốt lại mấy lời vừa nói không?”
Thế nên cái mũi kia, mày cho tao thêm cơ hội đi có được không?
- -----oOo------