Mà nhỏ này chính là nói cả người anh đều nhỏ lại.
Anh giơ tay ra và so với Hoa Thanh Nguyệt với kích thước cực đại phía trước thì có thể đại khái đoán ra chiều cao của mình lúc này —— hẳn là còn không đến một centimet.
Đàn ông ấy mà, thứ khiến họ hoàn toàn không chịu được chính là nhỏ!
Haizzzz, cũng chẳng biết giận ai.
Diệp Nhượng nhanh chóng hiểu ra mức độ nghiêm trọng của việc biến thành bé xíu thế này.
Anh sẽ gặp nguy hiểm hơn lúc biến thành chó nhiều.
Rốt cuộc anh đã biến nhỏ tới dộ nước mắt của Hoa Thanh Nguyệt cũng có thể khiến anh ướt sũng thế nên nguy hiểm sau này ắt hẳn sẽ càng nhiều hơn.
Hiện tại chỉ cần cô dịch mông một chút là anh sẽ tan xương nát thịt ngay.
Diệp Nhượng thử lên tiếng gọi Hoa Thanh Nguyệt.
Nhưng rất tiếc lúc này anh mới thực sự hiểu cái gì gọi là “Thấp cổ bé họng”.
Giọng anh bây giờ còn không bằng tiếng muỗi kêu, đương nhiên không thể tới tai “Thiên tử” được.
“Hoa —— Thanh —— Nguyệt!”
Diệp Nhượng gọi tới rách họng.
Không được, phải nghĩ cách khác để cô ấy chú ý tới anh thôi.
Chỉ cần cô chú ý tới là khả năng anh “đột tử” sẽ giảm xuống cực nhỏ.
Hoa Thanh Nguyệt lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh.
“…… Ơ?” Hoa Thanh Nguyệt sửng sốt.
Biểu tình của cô có biến hóa nhưng trong mắt Diệp Nhượng lúc này nó như một thước phim quay chậm vậy.
Cô chậm rãi quay đầu, mắt hơi mở to và kinh ngạc nhìn chỗ trống bên cạnh.
“…… Diệp Nhượng?”
Giọng cô giống như tới từ cửu thiên, mang theo cả tiếng vọng.
“Diệp Nhượng?!” Hoa Thanh Nguyệt đứng lên và đi ra khỏi nhà gỗ tìm, “Diệp Nhượng?”
Vừa rồi cô chỉ lo lên án người họ Diệp nào đó nhưng mới vừa quay đầu đã chẳng thấy anh đâu là sao?
Chắc chắn không có chuyện anh bỏ đi, tính cách Diệp Nhượng không phải kiểu người không nói gì đã bỏ đi.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn thềm đá ngoài cửa, trên mặt rêu xanh nhạt chỉ có dấu chân đi vào mà không thấy dấu chân đi ra.
Vậy ắt hẳn người còn ở trong phòng.
Và chỉ có một khả năng.
Hoa Thanh Nguyệt đứng ở cửa, ánh mắt chậm rãi tìm kiếm thứ gì đó bỗng nhiêu “Nhiều” ra trong phòng.
Lúc mới vào cửa trong phòng có một cái bàn gỗ, một cái ghế dài, ba thùng nước 5 lít, một bó củi và một cái cây.
Mấy thứ lặt vặt trên bàn có một hộp giấy, một gạt tàn thuốc đã rửa sạch.
Sau khi kiểm kê xong Hoa Thanh Nguyệt lập tức nhíu mày: “Không có thêm cái gì cả.”
Như vậy, Diệp Nhượng đi đâu rồi?
Hoa Thanh Nguyệt nghĩ một lát sau đó mặt biến sắc và lập tức cúi người nhẹ giọng gọi: “Diệp Nhượng? Diệp Nhượng, anh có ở trong phòng không?”
Diệp Nhượng khiếp sợ.
Cô nàng Hoa Thanh Nguyệt này quả nhiên tai thính mắt tinh, phản ứng cực nhanh.
Hoa Thanh Nguyệt: “Có phải anh biến thành sâu rồi không?”
Diệp Nhượng: “……” Cũng đúng, dù sao phương hướng cũng gần chuẩn rồi, chỉ cần cô có thể nghĩ tới chỗ này thì sẽ cẩn thận dẫm chân, cũng cẩn thận quan sát.
Hoa Thanh Nguyệt quỳ trên mặt đất và bắt đầu trợn mắt tìm từ cửa vào.
Mỗi lần di động cô đều sẽ kiểm tra xem chung quanh có vật sống nhỏ bé nào không.
Cô quyết không thể nghiền chết Diệp Nhượng được.
Vừa nãy anh ngồi bên cạnh cô, chờ cô ngẩng đầu lên đã thấy anh biến mất vì thế chỗ anh đang ở lúc này khả năng chính là ——
Hoa Thanh Nguyệt nhìn về phía ghế dài.
Gần cái ghế!
Bên ngoài chợt nổi gió.
Lá cây sàn sạt cọ vào nhau và cuốn lá khô thổi vào căn nhà nhỏ.
Hoa Thanh Nguyệt thấy tim thắt lại, vội vã đi đóng cửa.
Tuy cửa đã được đóng nhưng lúc cửa đóng đã mang theo gió mạnh thổi văng Diệp Nhượng khỏi cái ghế.
Trong tình huống không trọng lực anh phải bám vào một cái lá khô bay vào từ cửa và may mắn đáp lên một tờ giấy lau ở trên bàn.
Lá khô giật giật, Diệp Nhượng bò ra từ bên dưới, sắc mặt trắng như tường mới xây.
Vừa rồi gió thổi lá khô quả thực khiến anh được phen trải nghiệm phiên bản dài hơn của trò chơi kh ủng bố nhất ở công viên giải trí —— vòng quay lớn.
Diệp Nhượng nôn mật xanh mật vàng.
Anh nôn hết những gì đã ăn vào khi còn trong bộ dạng của chó.
Nôn rồi anh lại phải tính đến chuyện lau rửa và chỉnh đốn lại vì thế Diệp Nhượng thở dài và đứng dậy nhìn hộp giấy khổng lồ trước mặt.
“……”
Vận mệnh thật là khúc chiết ly kỳ.
Nửa năm trước dù nửa số người trên thế giới này nói nửa năm sau anh sẽ không thể kéo nổi một tờ giấy lau thì chắc chắn anh sẽ không thèm tin.
Còn Hoa Thanh Nguyệt thì đang quỳ rạp trên mặt đất ở cách đó không xa và thật cẩn thận kiểm tra cái ghế dài.
Cô rất an tĩnh, có lẽ cô muốn lắng nghe tiếng kêu cứu của anh.
Diệp Nhượng dùng sức xé một mảnh khăn giấy lau sạch bãi chiến trường.
Vì kích thước đã thu nhỏ nên cả mảnh khăn giấy cả bãi nôn đều nhỏ bé không đáng kể.
“Tìm được rồi!” Hoa Thanh Nguyệt vui vẻ hô to, “Có phải anh không? Diệp Nhượng, có phải anh không?!!”
Diệp Nhượng đã cởi tây trang và đang quỳ trên mặt bàn dọn bãi nôn lập tức: “A??”
Anh ngẩng đầu, cau mày nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt.
Chỉ thấy cô thật cẩn thận nâng một con bọ rùa bảy đốm sau đó khóc nức nở kích động nói: “Sao lại thế này?! Rốt cuộc là sao lại thế này? Nhất định là có kẻ đố kỵ nhân tài hạ chú lên người anh rồi! Diệp Nhượng, anh đừng lo, em nhất định sẽ tìm ba em giải chú cho anh!”
Diệp Nhượng ngồi ở trên bàn chống cằm nhìn Hoa Thanh Nguyệt vội vã xin lỗi con bọ rùa và thở dài thườn thượt.
“Aizzz……”
Mệnh khổ, mệnh khổ quá mà.
Lúc tới đây anh đã nói rồi, Miêu Cương là nơi không hợp với tín ngưỡng khoa học của anh, phong thủy chỗ này cực kỳ không hợp với anh.
Để bọ rùa Diệp Nhượng được an toàn thế là Hoa Thanh Nguyệt cẩn thận bỏ nó vào gạt tàn thuốc.
Diệp Nhượng mặt không biểu tình nhìn cô đi tới, lại mặt không biểu tình nhìn cô đặt con bọ rùa vào gạt tàn thuốc như đang hầu hạ tổ tông.
Anh không nhịn được mắng chửi: “Ừ, có quan tài thủy tinh an táng cũng coi như không làm thất vọng bọ rùa Diệp Nhượng.”
Cho nên tới khi nào cô ngốc này mới nhận ra mình đã nhầm người vậy?
“Mệt mỏi quá, lòng này thật sự mệt!” Diệp Nhượng nói xong chỉ kém không phun ra một hơi thuốc nữa thôi.
Hoa Thanh Nguyệt bố trí xong cho con bọ rùa thì vội lấy khăn giấy lau nước mắt.
Vừa rồi cô nhớ tới Diệp Nhượng mười năm trước thế là tâm tình lập tức khó chịu, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống làm nhòe phấn trên mặt.
Cô cần khăn giấy để tu sửa lại dung nhan này.
Tay cô duỗi về phía hộp giấy.
Diệp Nhượng vẫn bình thản ngồi trước hộp giấy mỉm cười chờ cô.
Đương nhiên, nếu Hoa Thanh Nguyệt vẫn không nhìn thấy thì anh sẽ phải mỉm cười xuống cửu tuyền chắc rồi.
Đúng vậy, Diệp Nhượng ôm giác ngộ sẽ phải mỉm cười xuống cửu tuyền mà chờ đợi tay Hoa Thanh Nguyệt thò qua.
Hoa Thanh Nguyệt đột nhiên dừng lại.
Trong tay Diệp Nhượng múa may một mảnh khăn giấy nhỏ xíu.
Thị giác sẽ theo bản năng bắt giữ chuyển động vì thế động mới có ưu thế.
Lúc này đôi mắt Hoa Thanh Nguyệt lại trợn lên, cô còn vươn tay xoa xoa mắt.
“Diệp…… Diệp Nhượng?!”
Điểm nhỏ màu xám trắng bé tí kia không phải Diệp Nhượng thì là ai!
“Anh…… Thu nhỏ ư?!”
Diệp Nhượng cực kỳ cảm khái.
Xem ra không cần mỉm cười xuống cửu tuyền nữa rồi.
Quả nhiên quốc gia vẫn cần có nhân tài nên ông trời luyến tiếc không muốn anh tuổi còn xanh mà đã rồi đời.
Hoa Thanh Nguyệt khom lưng, đôi mắt ghé sát.
Diệp Nhượng vòng tay bên miệng hô to: “A Nguyệt, đôi mắt em thật là xinh đẹp!”
Hoa Thanh Nguyệt nín thở, chớp chớp mắt sau đó lại mở mắt ra, ừ, vẫn là Diệp Nhượng.
Tốt rồi, đây là Diệp Nhượng, vậy…… trong gạt tàn thuốc là cái gì?
Hoa Thanh Nguyệt nhìn về phía con bọ rùa.
Bọ rùa vỗ vỗ mông và bay đi.
Diệp Nhượng nhún vai.
Hoa Thanh Nguyệt: “Diệp Nhượng, anh cũng……”
Diệp Nhượng: “Đúng vậy, thực kỳ quái, không khoa học tí nào.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Anh cũng quá nhỏ đi?!”
Diệp Nhượng: “Anh nhổ vào!”
Cô ngốc này sao lại nói như thế?!
Hoa Thanh Nguyệt: “Thì so với bọ rùa anh còn…… Anh biết em tưởng anh biến thành cái gì không? Em tưởng anh biến thành con sâu màu xám ấy!”
Cô xòe tay ra đặt trên bàn và nói: “Anh đi lên đây.”
Mười ngón tay của cô nhòn nhọn, trắng nõn.
Diệp Nhượng do dự một lát mới cởi giày nhẹ nhàng dẫm lên tay cô rồi đi về phía lòng bàn tay.
Hơi ấm và mùi thơm trên người cô vây quanh anh.
Diệp Nhượng ngượng ngùng, một đường này cả người anh đỏ từ đầu tới gót chân.
Da thịt con gái vừa mềm mại lại ấm áp, đám đàn ông thô lỗ làm gì có được sự mềm mại này.
“Tam sinh hữu hạnh, tổ tiên tích đức.” Diệp Nhượng bị một đòn “Nhiễu chỉ nhu” này gây tê thế là bắt đầu nói hươu nói vượn.
Hoa Thanh Nguyệt buồn rầu thở dài: “Thế này quá nhỏ… Cho dù anh có biến thành cô nhóc ngón tay cái thì cũng tốt hơn thế này!”
Cô vừa dứt lời thì Diệp Nhượng lập tức cảm thấy thân thể biến hóa.
Anh lớn hơn, thành ngón cái đúng như Hoa Thanh Nguyệt mong muốn.
Anh như phát hiện ra đại lục mới, hai mắt sáng ngời nói: “Tiểu Hoa nhi, mau làm anh biến to hơn đi!”
Hoa Thanh Nguyệt cũng bị năng lực của chính mình dọa sợ ngây người, “Chẳng lẽ có liên quan tới em thật sao?”
Hoa Thanh Nguyệt vội nói: “Để Diệp Nhượng trở về như cũ đi! Để anh ấy khôi phục nguyên trạng đi.”
Diệp Nhượng lẳng lặng chờ đợi nhưng xấu hổ vĩnh viễn không bao giờ chịu vắng mặt.
Ba phút sau, Hoa Thanh Nguyệt tuyên bố thí nghiệm thất bại.
Diệp Nhượng: “Kỳ quái.”
Rõ ràng mấy lần này quả thực đều liên quan tới lời cô nói, vậy vì sao anh lại không thể khôi phục như thường nhỉ?
Hoa Thanh Nguyệt cẩn thận bưng Diệp Nhượng, ánh mắt nhìn anh trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Cô nói: “Aizzz, anh bé thế này chắc có thể đi diễn kịch cô bé tí hon được đó.”
Diệp Nhượng: “Cự tuyệt.”
Hoa Thanh Nguyệt buồn cười: “Không đùa anh nữa, xem ra lời của em không thể giúp anh khôi phục như cũ rồi.
Tiếc thật, nếu anh lớn hơn một chút thì càng tốt hơn.
Em thấy áo khoác của anh mất rồi, nếu anh có thể lớn bằng con búp bê thì em sẽ mang quần áo của búp bê trong nhà tới cho anh mặc.”
Trái tim non nớt của Diệp Nhượng thiếu chút nữa là bị lời của cô kích động đến ngừng đập.
Anh yên lặng chờ đợi một lát và phát hiện bản thân không biến to ra thế là anh thở dài một hơi.
Hoa Thanh Nguyệt vén tóc bên tai và gỡ một bên hoa tai xuống nói: “Anh có thể ngồi trên đây, tay bám lấy tóc em như thế nếu anh có nói gì em cũng nghe được.”
Không thể không nói là cô gái này rất có chủ kiến.
Không lâu sau Diệp Nhượng mang vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi trên hoa tai hình trăng non trên tai trái của Hoa Thanh Nguyệt, hai tay ôm lấy một lọn tóc đen của cô để cố định bản thân mình.
Bên ngoài căn nhà gỗ mưa vẫn tiếp tục rơi.
Trên con đường đèo có một chiếc xe ngừng lại, cửa xe mở ra, anh trai Hoa Thanh Nguyệt mở một cái ô in hình Pikachu ra che mưa sau đó đứng lặng ở kia nhìn đoạn đường trước mặt bị đất đá phủ kín và trầm mặc.
“A Nguyệt Đoàn tử, anh vẫn đến chậm một bước rồi.” Ông anh trai khốn nạn ham diễn lập tức thốt ra một câu sến súa rồi bò qua đống đất tiến vào khu vực đất đá lở.
Một con bướm màu xanh bay trong màn mưa như đang dẫn đường cho anh.
Chỉ một lát sau anh đã tìm thấy chiếc xe ngừng ở ven đường và đã bị đất lở che lấp một nửa.
Con bướm đậu trên cửa sổ xe, Hoa Tê Vân nhìn thấy ký hiệu tứ giác màu xanh ẩn hiện trên cửa sổ xe thì hiểu ngay.
Con bướm lập tức bay về phía núi rừng.
Hoa Tê Vân thì cầm điện thoại bấm số.
“Vân Tử, tìm được A Nguyệt Đoàn Tử rồi à?”
“Vâng.” Hoa Tê Vân nhìn về phía núi rừng và nói: “A Nguyệt Đoàn Tử rất thông minh nên đã tới nhà gỗ trong rừng, mẹ không cần lo, bọn con sẽ về sớm.”
- -----oOo------