• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa Thanh Nguyệt vô cùng vui vẻ và vì thế người nhà của cô cũng vô cùng vui vẻ.

Đó là niềm vui mà ngàn vàng cũng không mua được.

Bởi vậy dù Đại Vu và Vu Nhàn đều cho rằng một thân quần áo chú rể của Diệp Nhượng quá chói mắt, quá không hợp quy củ lại tiến triển quá nhanh nhưng chỉ cần con gái vui là họ có thể nhượng bộ, làm chàng rể mới này được vui vẻ đã.

Hơn nữa……

Đại Vu và Vu Nhàn đánh giá bộ quần áo của Diệp Nhượng và cũng phải gật đầu.

Lâu như vậy cuối cùng thằng nhóc này cũng có thể mang bộ dạng gần giống với người của Thương tộc tới thăm hỏi, đúng là không dễ dàng.

Nếu ba mẹ đã cho phép thì Hoa Thanh Nguyệt cũng không kéo dài nữa mà trực tiếp làm xong việc luôn.

Nói là làm tiệc cưới nhưng kỳ thật cũng chỉ hóa trang một chút.

Hôm qua mọi người mới ăn lễ xong, lúc này lại nháo nhào nữa thì quá mệt.

Vì thế bọn họ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, cơm trưa phong phú hơn một chút.

“Buổi tối cùng nhau hát nhé!”

Mấy cô gái Thương tộc cười hì hì nhìn chú rể mới.

Diệp Nhượng ớ ra, da đầu tê dại sau đó anh quay đầu hỏi Hoa Thanh Nguyệt: “Thế này đã tính là kết hôn chưa?”

Hoa Thanh Nguyệt: “Anh tưởng bở.”

Nằm mơ à?

Hoa Tê Vân ở bên cạnh hát đệm: “Đã là lúc nào rồi còn nghĩ rằng bày tiệc rượu là kết hôn? Hai đứa đi đăng ký chưa?”

Diệp Nhượng ngẩn người và lập tức vỗ trán

“Quên mất…… Vừa đến Thương tộc là anh có cảm giác mình về tới thời cổ đại, còn tưởng bái đường là thành hôn.”

“Nhưng nói tới thành hôn thì hôm nay coi như chúng ta cũng đã cưới rồi.” Hoa Thanh Nguyệt cười tủm tỉm nói, “Chẳng qua hai chúng ta ở đây cũng không hẳn là hai chúng ta.”

Hoa Tê Vân: “Em nói đơn giản tí đi!”

Hoa Thanh Nguyệt: “Em có nói với anh đâu, Diệp Nhượng hiểu là được.”

Diệp Nhượng gật đầu.

Anh hiểu, anh thật sự hiểu.

Hôm nay anh và Hoa Thanh Nguyệt mang thân phận của bao nhiêu kiếp trước mà vui vẻ thành hôn.

Nghĩ tới đây anh thấy mắt chua xót, lông mi ướt ướt.

“Quả thực không dễ dàng……” Diệp Nhượng cảm khái.

Hoa Thanh Nguyệt cười nói: “Người có tình sẽ thành quyến thuộc, trời đất chính là như thế, họ cũng không cố ý gây khó dễ cho người khác.

Anh phải tin tưởng mọi trắc trở đều là trời đất cố ý thử, không có ai càng muốn thúc đẩy ngàn vạn giai thoại trên thế gian này như họ.”



Diệp Nhượng nhỏ giọng hỏi: “Vậy hôm nay bọn họ được ở bên nhau…… còn hai chúng ta thì sao?”

Hoa Thanh Nguyệt kéo tay anh: “Coi như đính hôn đi.”

Diệp Nhượng: “Đính hôn…… có cần anh làm gì không?”

“Không cần, nếu đây là lễ đính hôn theo phong tục của Thương tộc thì bộ đồ của anh hiện tại không thích hợp lắm.

Anh chờ nhé, để em đưa cho anh một thứ.”

Hoa Thanh Nguyệt nói xong thì đứng dậy đi về nhà trúc của mình.

Diệp Nhượng thất thần còn Hoa Tê Vân thì giải thích: “Khi người của Thương tộc thành hôn cô dâu phải đưa cho chú rể một thứ tốt.”

“Thế tôi không cần đưa gì sao?”

“Cậu muốn đưa thì cởi bộ quần áo này ra rồi muốn đưa gì thì đưa.” Hoa Tê Vân nói, “Nhưng chúng tôi là thị tộc mẫu hệ nên đều là cô dâu đưa lễ vật cho chú rể.”

“Thông thường…… sẽ đưa cái gì?”

“Lúc trước thường là đồ trang sức bằng bạc, về sau nếu tình cảm hai bên không có vấn đề gì thì không thể tháo xuống.

Hiện tại thì…… đưa cái gì cũng được, vàng bạc, kim cương…… Trước tiên phải nói rõ con bé đưa cậu cái gì cậu phải đeo cái đó, không cãi nhau thì không được tháo xuống.”

Diệp Nhượng thành kính cầu nguyện: “Hy vọng Đoàn Tử không lấy cái thứ kỳ quái gì đó để trêu đùa mình.”

Hoa Tê Vân cười: “Em gái tôi không đến mức ấy đâu, sao nó có thể trêu đùa cậu được.”

Hoa Thanh Nguyệt nhảy nhót chạy về như con nai con.

“Anh đoán xem đây là cái gì.” Cô nắm chặt tay lắc lắc.

Diệp Nhượng phán đoán độ lớn nhỏ và hỏi: “Nhẫn hả?”

“Thông minh!” Hoa Thanh Nguyệt chớp chớp mắt và nhẹ nhàng giang hai tay.

Sau khi đoán là nhẫn Diệp Nhượng đang cảm thấy vui vẻ, ai biết lúc nhìn thấy cái nhẫn cô đưa tâm tình kích động của anh lại dâng trào tới độ tim muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Vừa nhìn thấy cái nhẫn anh đã biết đây là cô tự tay làm.

Nó bằng bạc, hình lá cây, màu sắc rực rỡ cực kỳ giống những tác phẩm của cô nhưng so với mấy bức tranh vải kia thì nó càng ấm áp hơn.

Có lẽ bởi vì chiếc nhẫn này tràn ngập tình yêu.

Diệp Nhượng cho phép bản thân hôm nay tự đa tình một phen.

Anh muốn nói gì đó nhưng kích động quá không nói được.

Hoa Thanh Nguyệt: “Tới đây, để xem cái này vừa với ngón nào của anh.”

Diệp Nhượng run rẩy cầm lấy cái nhẫn kia và ngượng ngùng nói: “Anh cũng chưa chuẩn bị lễ vật gì cho em…… Anh nên tặng em cái gì đây? Anh còn chẳng biết làm nhẫn.”

“Em cũng đâu có đòi.” Hoa Thanh Nguyệt cực kỳ giống chị đại ôm lấy Diệp Nhượng nói, “Anh vui là được, mau đeo vào cho em xem!”

Diệp Nhượng thử thử nhưng ngón duy nhất vừa chỉ có ngón áp út.

Hoa Thanh Nguyệt: “Ông trời ơi, quá là khéo!! Cứ thế đi, buổi tối hát xong là động phòng luôn!”

Hoa Tê Vân mặt không biểu tình vỗ tay: “Chỉ cần em có cái dũng khí đó là được.

Chỉ sợ có vài người chờ mong đã lâu nhưng lại không dám thôi.”

Hoa Thanh Nguyệt: “Ấy em thèm vào sợ! Ngủ với chú rể thì có gì mà sợ?!”

Nhưng sự thật là sâu trong lòng Hoa Thanh Nguyệt quả thực đang khiếp đảm.

Cũng không phải cô sợ chuyện ngủ, mà sợ Diệp Nhượng và cô sẽ phá hỏng tối nay.

Diệp Nhượng là nhân tố như quả bom nổ chậm, lỡ trong lúc cảm xúc dâng trào mà anh lại biến đổi thì phải làm sao đây?

Tới tối Diệp Nhượng bị bắt hát một bài tình ca của Thương tộc.

Cũng may mọi người còn coi như tri kỷ, không có ai cười nhạo anh mà rất nể tình vỗ tay reo hò sau đó nói anh cần phải luyện tập nhiều hơn.

Vốn còn có cấp độ cao hơn và khó hơn là hát đối nhưng đáng tiếc Diệp Nhượng thật sự không chơi nổi.

Cuối cùng anh đành lui xuống làm khán giả và xem Hoa Thanh Nguyệt xung phong “tả xung hữu đột”.

Vui mừng nháo nhào xong rồi mọi người lập tức trêu chọc: “Nguyệt Đoàn Tử, hôm nay phải làm chuyện vui à?”

Hôm nay bọn họ vẫn luôn tổ chức việc vui nhưng sau khi mặt trời xuống núi thì việc vui chính là việc của hai người.

Sau khi trời tối chuyện vui kia quả thực rất hấp dẫn sự chú ý của mọi người.



Nguyệt Đoàn Tử lập tức đứng lên hào hùng tuyên bố giống đại vương thổ phỉ: “Hôm nay! Hôm nay là ngày lành, nhân lúc tóc anh ấy còn dài phải làm xong chuyện!”

Người của Thương tộc gọi chuyện vợ chồng cùng giường là kết tóc.

Nghe thì văn vẻ nhưng trên thực tế chính là một kiểu phàn nàn kín đáo của bọn họ với việc cả vợ và chồng đều để tóc dài.

Vào tuổi dậy thì đám nhỏ ảo tưởng về tình yêu sẽ thấy đó là thứ tràn đầy mộng mơ: cái gì nến đỏ rưng rưng, uyên ương rúc vào nhau, cái gì mà nhẹ nhàng nói lời âu yếm sau đó qua một đêm, màn ảnh bị ánh trăng mông lung tốt đẹp che khuất.

Tới sáng hôm sau ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào, hai vợ chồng ngủ trên giường sẽ đồng thời tỉnh lại cười ngọt ngào rồi chào buổi sáng và hôn một cái.

Ờ…… Trên thực tế thì sao.

Ngủ ấy mà, chính là xóa bỏ ánh sáng dịu êm của màn ảnh và dập tắt mềm mại mang tính văn nghệ.

Sau đó…… những lời xuất hiện với tần suất cao không phải anh yêu em, em yêu hay gọi tên gì gì đó mà là mấy câu: “Đè lên tóc rồi.”

“Tóc.”

“Aizzz! Tóc, tóc, tránh ra.”

“Móa, tóc!”

Thậm chí có người đau quá hét “A ——”.

Cũng không phải ‘a’ mà mọi người tưởng tượng mà là: Con mẹ nó, tóc bị bứt đau quá.

Đại đa số người của Thương tộc kiên trì để tóc dài nên lúc ngủ thì vấn nạn tóc dài chính là nhiều không đếm hết.

Cũng vì thế mới có cách gọi văn nghệ như kết tóc.

Hoa Thanh Nguyệt uyển chuyển dùng cái cớ tóc Diệp Nhượng dài để thể hiện quyết tâm động phòng với anh hôm nay.

Người của Thương tộc ai cần biết đều biết và nở nụ cười mím chi chúc phúc hai người.

Tuy Đại Vu và Vu Nhàn không quá vui vẻ nhưng cũng không lo lắng.

Thậm chí Đại Vu còn bói một quẻ, ngón tay bấm bấm và hừ hừ cười: “Đêm nay không được rồi.”

Vì thế Vu Nhàn thành thật kiên định ôm Đại Vu trở về ngủ.

Hôm nay hoa không tốt, trăng cũng không tròn, hai đứa bây còn mơ tưởng thành việc lớn à?

Hoa Thanh Nguyệt ẩn ẩn cảm thấy đêm nay ắt sẽ xảy ra việc gì đó nhưng vẫn lấy hết dũng khí lôi kéo Diệp Nhượng nói về việc nhà, coi như thả lỏng.

Đầu tiên hai người ngồi song song nói tới tiến triển sự nghiệp của cả hai, ở giữa còn xen lẫn chút cổ vũ, sau đó là nắm tay.

Sau đó Diệp Nhượng nói: “Nếu không chúng ta nằm xuống nói nhé?”

Hoa Thanh Nguyệt quả thực muốn ôm cổ anh mà khen ngợi! Rốt cuộc người đàn ông này cũng chủ động một lần, nếu không cô cũng ngượng không dám mở miệng!

Hoa Thanh Nguyệt gật gật đầu và hít hít cái mũi cười nói: “Khụ, được, vậy anh…… ngủ bên trong nhé?”

Diệp Nhượng biết lúc này mà từ chối sẽ khiến không khí bị ảnh hưởng vì thế anh ngoan ngoãn chui vào bên trong nằm xuống và đắp chăn lại.

Quần áo gì đó thì chờ không khí dâng lên rồi cởi ở trong chăn cũng được!

Diệp Nhượng tính như vậy đó.

Anh nhớ kỹ mấy chỗ quan trọng, thứ nhất là phải nhìn chăm chú vào mắt cô, chân thành không được trốn tránh.

Thứ hai là nhất định phải chờ cô hát bài Shuke lái máy bay sau đó anh sẽ chậm rãi hát Beita lái xe tăng và chủ động mời chào.

Điều thứ ba là anh nhất định phải chủ động, không thể để Hoa Thanh Nguyệt điều khiển được!

Ba điều quan trọng này Diệp Nhượng lặp lại nhiều lần, tốt rồi, hiện tại Hoa Thanh Nguyệt cũng đã nằm xuống.

Rất tốt, cô đang xoay người nhìn về phía anh.

Quá tốt, mắt cô đang mỉm cười nhìn mình đắm đuối.

Hài lòng, không khí đều theo đúng kế hoạch.

Hoàn hảo, Hoa Thanh Nguyệt hắng giọng, vậy tiếp theo cô sẽ hát bài Shuke lái máy bay đúng không?!

Tốt quá!!! Hoa Thanh Nguyệt hát rồi!!

Cô nhỏ giọng hát bài Shuke lái máy bay kìa!

Diệp Nhượng thấy cả người đều vui vẻ đến sáng lên và há mồm lập tức hát: Beita Beita, Beita lái xe tăng.

Biểu tình của anh nghiêm túc, hát thâm tình nhưng thứ truyền vào lỗ tai anh lại là một loạt tiếng: Ku ku ku ku, ku ku ku thầm thì!



Diệp Nhượng ngây ngẩn cả người.

Anh đờ ra nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt và thử thì thầm một tiếng.

Hoa Thanh Nguyệt cũng cực kỳ hoảng sợ.

Cô nâng con bồ câu trắng Diệp Nhượng lên mà khóc không ra nước mắt.

“Diệp Nhượng, ở cái thời điểm mấu chốt thế này anh cô cái gì mà cô!”

Diệp Nhượng cực kỳ tủi thân: “Cô?!”

Tiểu thư ngốc, việc anh biến hóa không phải do em hả? Anh đâu có cô cô gì đâu, rõ ràng là em mới đúng!

Diệp Nhượng mang đầy thất vọng, đôi mắt nhỏ toàn là oán trách mà ku ku ku nhảy lên kháng nghị.

Hoa Thanh Nguyệt xấu hổ và giận dữ che mặt: “Cái này thật sự không phải do em……”

Diệp Nhượng: “Cô!”

Em còn không biết xấu hổ đổi tội cho anh hả?

Làm sao bây giờ, về sau mỗi lần tình cảm dâng trào em đều biến anh thành bồ câu như đêm tân hôn thế này thì hỏng bét à?

Diệp Nhượng: “Thầm thì!”

Chẳng lẽ từ nay về sau anh chỉ có thể làm chú rể bồ câu thôi à?!

Hoa Thanh Nguyệt lại thần kỳ nghe hiểu tiếng lòng của anh.

Cô thừa nhận bản thân nhất thời không khống chế được mới khiến tình huống trở thành thế này.

Hoa Thanh Nguyệt lau mặt: “Được rồi, em bồi thường cho anh.”

Cô bế bồ câu Diệp Nhượng lên và hôn cái mặt của anh.

Bồ câu Diệp Nhượng thầm thì trong cổ họng, mặt đỏ lên, sau đó cả người như hòa tan trong tay cô, miệng thì “Cô” một tiếng.

Lần này anh tha thứ cho em.

Hoa Thanh Nguyệt thả anh lại gối và đắp chăn lên.

Sau khi nằm xuống cô nhìn chú rể bồ câu của mình và sửng sốt một lúc mới vỗ bụng phá ra cười.

Bồ câu Diệp Nhượng nhảy lên mặt muốn dùng cánh che miệng cô lại để cô đừng có cười lớn như thế.

Nếu bị người ta nghe thấy thì họ còn tưởng cô đang thấy cái gì buồn cười lắm mới cười như điên thế này.

Mà ai ai cũng biết sau khi vào phòng đóng cửa thì thứ chú rể có thể cho cô dâu xem cũng chỉ có…… Thế nên lúc này bỗng nhiên cô dâu lại bò ra cười như điên thì ……

Rất khó khiến người ta không suy nghĩ sâu xa!

Diệp Nhượng tức giận.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK