Tô Tiểu Chỉ không sợ trời không sợ đất, công việc gì cũng xông xáo tuyến đầu, nhưng Lục Viễn Triết giao chuyện "đi tới thăm gia quyến nạn nhân" quan trọng tới vậy cho cô, cô vẫn có chút thấp thỏm.
Có lẽ nhiều người chưa từng bị người nhà nạn nhân mắng, không hiểu việc đó đáng sợ đến độ nào. Cô thì đã thấy rất nhiều, nếu gặp người dễ xúc động có khi còn đánh nữa cơ.
Đúng là cảnh sát bọn họ có ưu thế về vóc dáng, nhưng đừng nói tới khống chế, vừa giơ tay đã bị quy chụp cảnh sát đánh người.
Đương nhiên, có những ví dụ riêng trong các trường hợp khác nhau, nhưng thường đều là vì tiến triển vụ án lại thêm đạo đức nghề nghiệp, bọn họ không muốn nảy sinh xung đột tay chân.
Thật ra cô cũng không phải cao thủ nói chuyện với gia đình nạn nhân, nếu phải so sánh thì đội trưởng Lục giỏi hơn. May là lần này gia đình người bị hại sau cơn đau cũng xem như bình ổn khiến cô thở phào một hơi, ít nhất không phải kiểu kích động.
Tưởng Tiểu Vũ, vợ của Triệu Bằng Thành trẻ hơn anh ta không ít, chị ta đứng phía sau cửa chống trộm hỏi hai người mấy câu, còn xem thẻ công tác bọn họ nữa mới cho vào.
"Thật xin lỗi..." Chị vợ xin lỗi Trình Mặc với Tô Tiểu Chỉ, "Tôi sợ nhà báo hay kẻ xấu gì đó tìm tới cửa."
Video lan tràn trên mạng như điên, nhưng cảnh tượng khi đấy khá loạn, thế lửa rất lớn, không quay rõ mặt người nào lại thêm cảnh sát khống chế kịp lúc, phóng viên cũng không biết rốt cuộc người chết là ai nên người nhà nạn nhân không bị truyền thông vây lấy. Nhưng chị vợ lo thế cũng là chuyện đương nhiên, vụ án còn chưa xử lý xong, nguy hiểm gì cũng có thể xảy ra, để ý chút vẫn tốt hơn.
Tưởng Tiểu Vũ để bọn họ vào cửa rồi rót hai ly nước tới, sau đó ngồi xuống chờ bọn họ hỏi chuyện.
Tô Tiểu Chỉ không biết Trình Mặc muốn hỏi gì bèn nhìn sang cậu.
"Là thế này," Trình Mặc chủ động mở lời, cậu liếc nhìn cánh cửa phòng đóng kín kia, "tôi nghe nói hai người có một cô con gái, tháng sau cô bé phải phẫu thuật tim nhỉ?"
Đột nhiên hỏi đến vấn đề này, ánh mắt Tưởng Tiểu Vũ khẽ lóe lên nhưng chị vẫn đáp hệt như lần trước: "Vâng ạ, lần trước có nói đấy, Bối Bối bị tim bẩm sinh, tình hình không mấy tốt, đã hẹn phẫu thuật vào tháng sau."
"Tôi muốn biết có khi nào chồng chị mượn tiền ai khác không?" Trình Mặc hỏi.
"Tôi cũng có nghĩ tới." Vấn đề này Tưởng Tiểu Vũ đáp trôi chảy hơn, "Nhưng anh ấy có nhiều bạn bè, tôi thật sự không rõ anh ấy sẽ mượn ai."
"Còn thiếu nhiều không? Nếu cần tôi có thể liên hệ một khoản quyên góp cho chị, chuyện này khá được xã hội quan tâm đấy." Trình Mặc nhìn chị vợ.
"Không cần đâu không cần đâu, thật ra chúng tôi vẫn miễn cưỡng trả được, tôi không muốn con trẻ gánh áp lực." Tưởng Tiểu Vũ xua tay.
Ngừng một chốc, Trình Mặc chợt nghiêm túc hơn: "Bình thường anh Triệu tiếp xúc với nhiều bạn bè, cường độ công việc cũng cao, anh Triệu có mua bảo hiểm gì không?" . truyen bac chien
Vấn đề này khá đột ngột, Tô Tiểu Chỉ còn sợ người ta không vui, kết quả Tưởng Tiểu Vũ căng thẳng đến độ mắt thường cũng thấy rõ.
"Lão Triệu anh ấy..." Tưởng Tiểu Vũ đan ngón tay vào nhau, chị ta nhìn mặt bàn, hồi lâu sau mới tiếp lời, "Ừm, có mua ít bảo hiểm."
Nghe chị vợ nói vậy, Tô Tiểu Chỉ mở to mắt hết cỡ. Trước khi chết mua bảo hiểm số lượng lớn như vậy khó mà làm người ta không nghĩ nhiều. Cô lại nhìn sang phía Trình Mặc, không hiểu sao cậu lại có hướng nghĩ này.
"Chị an tâm, tôi không tới truy cứu chi tiết việc này, đó là việc của bên điều tra kinh tế, hơn nữa vụ án này hẳn không phải kế hoạch ổn thỏa, nếu thật sự là kế hoạch của các vị thì sẽ không có tử trạng như vậy phải không?" Trình Mặc trực tiếp nói rõ ý của mình, "Tôi chỉ muốn hỏi ý tưởng này là ai nói với mọi người?"
"Sao?" Tưởng Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thoáng qua như vậy chị ta đã kinh hãi bởi ánh mắt đó. Ngập ngừng hồi lâu chị ta mới cúi đầu nói, "Không ai nói hết, anh ấy chỉ thấy có thể mua ít bảo hiểm cho bản thân..."
Dù cho bị đoán trúng, muốn người ta thừa nhận cũng rất khó, ai mà biết bên cảnh sát có đợi mình chui vào tròng hay không, chị ta không muốn để lại khẩu cung tùy tiện.
"Tới cục cảnh sát thì chị phải trả lời vấn đề này rất nhiều lần, bọn họ sẽ trộn các vấn đề lại với nhau rồi chất vấn chị suốt, hỏi tới khi nào chị để lộ dấu vết mới thôi." Trình Mặc nhắc nhở bằng giọng điệu ôn hòa, "Chúng tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vụ án, nếu không cứ tra mãi, tiền bảo hiểm tới tay chưa chắc không làm người khác chú ý, cuối cùng ép uống gây áp lực kết thúc vụ án với tội lừa bảo hiểm."
Nghe cậu nói vậy, Tô Tiểu Chỉ lại mở to mắt kinh hãi, cô không ngờ Trình Mặc lại nói ra vấn đề như vậy. Nhưng cô nhìn Trình Mặc, ánh mắt cậu vẫn thành khẩn lại nghiêm túc, chẳng có vẻ gì là đang uy hiếp đối phương cả.
"Chị có thể lấy bút ghi âm ra, tôi sẽ để chị nói lại, chị nói hết manh mối cho chúng tôi, chúng ta đều nắm điểm yếu của nhau thì sẽ không sợ bị vạch trần." Trình Mặc nói tiếp.
Hoang mang thất lạc, mười đầu ngón tay của chị ta đan cài vào nhau, cuối cùng chị vẫn nói thật: "Là... Chúng tôi có suy nghĩ không chính đáng, anh ấy còn có người cố vấn nữa nhưng chúng tôi không thực hiện kế hoạch này, có nói sao ảnh cũng là chồng mình, ba của con trẻ, sao có thể vì thiếu tiền mà..."
Nói rồi chị khóc thành tiếng: "Nhưng mà chúng tôi không có tiền thật, giữa ảnh và Bối Bối chỉ có một người được sống, chúng tôi luống tuổi mới có con bé, sao anh ấy không muốn cứu chứ..."
Bất thình lình cửa phòng mở ra, một cô bé 5 6 tuổi bước đến, khuôn mặt cô bé không có huyết sắc, bước đi cũng khó khăn không vững nhưng đôi mắt lại trong trẻo. Cô bé gọi: "Anh cảnh sát."
"Chào em." Trên khuôn mặt Trình Mặc lại là nụ cười thân thiện sáng sủa hằng ngày, cậu đi tới trước mặt cô bé, ngồi xổm xuống: "Em là Bối Bối, nhỉ?"
"Bắt được phạm nhân chưa ạ?" Câu đầu tiên Bối Bối đã hỏi, cô bé thoáng nhìn mẹ mình đang lau nước mắt, muốn nói lại thôi.
"Sắp rồi." Trình Mặc nói với cô bé, "Tụi anh có manh mối rồi, em với mẹ nhanh thôi sẽ nhận được tin tốt.".
"Phạm nhân sẽ bị xử bắn ạ?" Cô bé hỏi.
"Giờ có cách khác rồi, giờ không xử bắn nữa nhưng sẽ khiến gã phải trả giá bằng mạng sống." Trình Mặc bảo đảm.
Bối Bối nghĩ ngợi rồi kéo tay Trình Mặc, dẫn cậu vào trong phòng để lại Tưởng Tiểu Vũ với Tiểu Chỉ đầy kinh ngạc ở ngoài, hai người không biết có nên vào theo không nữa.
"Mẹ không để em biết, em muốn biết ba em sao rồi, bị kẻ xấu nào hại, ba có làm chuyện gì xấu không?" Bối Bối kề sát tai Trình Mặc hỏi, "Anh không coi em là con nít, anh nói em nghe được không?"
Trình Mặc sửng sốt một chốc rồi lại cười nói với cô bé: "Ba em không làm gì xấu hết, chỉ là tình cờ gặp phải kẻ xấu thôi."
"Vậy là do ba em không may à?" Hốc mắt Bối Bối đỏ bừng.
"Ba ở trên trời sẽ luôn trông cho em, em sẽ may mắn, em phải sống cho tốt, sau này đến đấy có thể kể cho ba nghe mình đã sống tốt như thế nào." Trình Mặc nắm lấy bàn tay của cô bé, "Anh không xem em là con nít, vậy em phải kiên cường sống thật tốt, có được không?"
"Được ạ." Bối Bối gật đầu, cuối cùng cô bé hỏi một câu, "Người chết thấy ghê lắm ạ? Mẹ không cho em gặp ba."
"Không thấy ghê, giống như ngủ vậy đó." Trình Mặc nói với cô bé.
...
Rời khỏi nhà Triệu Bằng Thành, Tô Tiểu Chỉ thở phào trong lòng. Còn may, dù có vẻ bí quá hóa liều nhưng lời Trình Mặc nói vẫn thuộc phạm vi chấp nhận được của cảnh sát, chỉ là hình tượng cảnh sát 5 tốt trước đấy đã bỏ chạy thôi.
Nếu đối mặt với kẻ tình nghi còn được, đối với người nhà nạn nhân còn có thể phát ngôn nguy hiểm một cách nghiêm túc kiểu đó quả là dũng sĩ đích thực. Nếu không có gương mặt ngoan ngoãn kia thì mới nhìn có khi giống hắc cảnh.
Cô không rõ sao Trình Mặc lại đoán ra lừa bảo hiểm, cũng không hiểu làm thế nào đầu óc cậu nảy cùng tần số với Lục Viễn Triết, đoán ra lái xe hộ, chỉ đành lý giải do mình ngộ tính không cao.
Trình Mặc rời khỏi phòng ngủ, Tưởng Tiểu Vũ không biết con gái mình nói gì với cậu nên thẳng thắn với hai người họ.
Triệu Bằng Thành với chị không góp đủ tiền, đúng là đã có suy nghĩ không chính đáng với tiền bảo hiểm nhưng mới vừa mua, còn đang hỏi bạn bè gì đó tư vấn xem nên lừa thế nào thì vụ án đã xảy ra.
Lúc trước Triệu Bằng Thành có nói người bạn đó đề nghị bắt chước thủ pháp của đào phạm nào đấy, hẳn là có thể lừa gạt, làm cảnh sát điều tra chệch hướng.
"Lúc đó tôi không nghĩ tới sẽ xảy ra cảnh này..." Tưởng Tiểu Vũ che mặt khóc nức nở.
Dù có suy nghĩ sai lầm nhưng người bình thường ai lại nhẫn tâm ra tay kia chứ, huống chi nếu muốn bắt chước cũng đâu đến nổi phải bắt một tên tội phạm tàn nhẫn như vậy.
Cảnh tượng đó kinh người tột độ, xương cốt của người chết đều tan chảy. Là vợ của nạn nhân, lúc đó chị ta mê mang ngay tại chỗ, không dám nói chuyện gì với cảnh sát cả.
"Dạo này nhiều vụ án xảy ra như vậy thì đã không phải là bắt chước nữa nhỉ?" Tưởng Tiểu Vũ lại bổ sung một câu.
Không muốn tăng thêm gánh nặng cho người nhà nạn nhân, Trình Mặc đáp lời tỏ ý đồng tình.
Còn về "người bạn" nọ, Tưởng Tiểu Vũ không liên hệ được, chị ta cũng chưa từng gặp mặt. Triệu Bằng Thành có lắm bạn nhiều bè, chị ta nghĩ không ra ai hiểu biết nhiều về bảo hiểm cả.
"Giờ tôi không dám chắc nữa, cậu nói xem, có khi nào là một dây các vụ án lừa bảo hiểm không? Thật ra không phải Nghiêm Diệp gây án ấy?" Rời khỏi tiểu khu, Tô Tiểu Chỉ mới nói mối nghi ngờ của mình ra, "Có phải nên tra mấy nạn nhân kia luôn không?"
"Có thể đó, báo cáo với đội trưởng Lục trước rồi hãy tính tiếp." Trình Mặc thở hắt ra, xem tuồng ban nãy nói chuyện cũng không thoải mái gì cho cam, "Cũng có thể là vụ án đó đã kích thích Nghiêm Diệp khiến hắn bắt đầu gây án trở lại."
"Ừm." Tô Tiểu Chỉ gật đầu.
Trên đường quay về cục, sau khi xe chạy qua hai ngã tư, cô bỗng nhớ ra, hỏi cậu câu nữa: "Bối Bối nói gì với cậu vậy?"
"Không có gì, hỏi ba con bé chết thế nào." Trình Mặc đáp.
"Vậy cậu nói với con bé rồi à?"
"Nói một ít." Trình Mặc gật đầu, "Yên tâm đi, không tả kĩ quá trình gây án."
"Mấy chuyện này để mẹ con bé nói với nó không hơn à?" Tô Tiểu Chỉ thấy không ổn lắm, Bối Bối có bệnh tim, tùy tiện nói nhiều với con bé có khi lại kích thích bệnh tình bộc phát.
"Con nít biết hết đấy, giấu cũng vô ích." Trình Mặc cười mỉm, "Yên tâm đi, thật ra trẻ con rất mạnh mẽ, chỉ cần chịu giao lưu với chúng thì cô sẽ phát hiện ra chúng không dễ lừa như người lớn hay nghĩ đâu."
Tô Tiểu Chỉ bỗng nhớ ra Đinh Thần Dục có nói, mẹ Trình Mặc mất từ hồi cậu còn bé, dù không tra được tình hình khi đó nhưng dù sao cũng là một hồi bi kịch.
Cô không nói nữa, Trình Mặc cũng không nói thêm câu nào, cậu cứ ngồi ở ghế phó lái nhìn vào màn đêm ngoài cửa xe.
Dù Tô Tiểu Chỉ không phải người nhạy cảm lắm nhưng lúc này cô vẫn cảm nhận được, Trình Mặc khác với con người ngây thơ nhiệt huyết của mình lúc mới đến đội điều tra.