Cám ơn trời cám ơn đất, cám ơn Yến không phạm tội trong kỳ nghỉ Tết. Ngày cuối năm, tổ chuyên án bọn họ được nghỉ lễ.
Cố ý tan làm lúc Tôn Viêm ở trong phòng làm việc, bọn họ hè nhau đi ngang qua phòng đội hình trinh, diễu võ giương oai mà đi, hận không thể đi lố lăng hơn cả cục trưởng.
Lúc Lục Viễn Triết nhìn vào phòng làm việc đội hình trinh, Tôn Viêm còn nói: "Ồ, về nhà kế thừa gia sản hả?"
"Chứng tỏ đám người của Yến cũng phải ăn tất niên. Sao nào? Bộ trông có tội phạm biến thái giết người à?" Anh liếc xéo Tôn Viêm.
"Vậy thì không dám, mấy cậu không phải nên tranh thủ thời gian nhổ bọn chúng lên à? Chớp mắt một cái người ta liền phái bọn tép riu ra, còn các cậu ngay cả cửa long cung còn không tìm ra kìa." Tôn Viêm trợn trắng nhìn lại.
"Đang cố nè." Cuối cùng anh dỗi lại một câu, bước nhanh rời khỏi hành lang, đứng trong sân hít sâu một hơi gió lạnh mùa đông, sau đó trèo lên con xe scooter, đi về phía tiểu khu giá rẻ.
Trình Mặc đi về phía ngược lại, lên tàu điện ngầm về nhà. Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải về nhà đón năm mới.
Lục Viễn Triết lái xe ra sân bay, lúc này vừa hay có thể đón mớ người nhà toàn ở nước ngoài sống vui vẻ.
Vốn không hi vọng có nhà để về. Bên Turning cũng nghỉ hai ngày, anh định bụng hẹn mấy đứa bạn cô đơn lẻ loi giống mình đi uống rượu. Kết quả ba mẹ và chị gái quay về, bà chị còn dẫn theo anh rể với đứa cháu trai một tuổi của anh theo. Căn phòng lập tức đầy kín.
Bọn họ đợi đến hôm nay mới đi, vừa hay không đụng trúng Trình Mặc. Nhưng vậy cũng tốt, có trời mới biết bọn họ thấy Trình Mặc ở nhà mình dài lâu thì có biểu cảm gì nữa.
Anh vừa tới sân bay đã thấy bà mẹ hoa hòe lòe loẹt với ông bô tuổi trung niên phát tướng nhà mình. Đứng bên cạnh họ là bà chị nhuộm tóc đỏ với anh rể tóc vàng mắt xanh, đứa cháu trai đằng ngoại một tuổi ngồi xe nôi. Một nhà đứng đấy nổi bật giữa sảnh.
Anh cười tươi ngừng xe đón bọn họ, câu đầu tiên nghe được lại là chê bai.
"Hôm nay con phèn dữ." Là mẹ anh bình phẩm.
"Chứ bà muốn con đi làm kiểu gì?" Anh trợn trắng, "Xin lỗi, kéo chân sau cả nhà, mai nghỉ lễ con đi sửa soạn lại."
Lục Viễn Triết chở cả nhà về, mặc dù trên xe giận dỗi đối đáp nhau nhưng anh vẫn thấy vui, vui hơn chẳng có ai về thăm mình.
Sau đó không có gì bất ngờ, vừa tới nhà, bọn họ đã phát hiện ra vết tích sinh hoạt của Trình Mặc.
"Rốt cuộc con cũng có bạn trai rồi hả?" Thấy cửa không khép, mẹ anh bèn tò mò nhìn thử phòng Trình Mặc, "Oa, thật là một cậu trai sạch sẽ."
"Này không chỉ là sạch sẽ thôi đâu mà là không có hơi người." Lục Viễn Triết nhịn không được oán một câu.
"Có chuyện nè." Nghe giọng điệu anh, bà chị cũng bắt đầu hóng hớt.
"Không có chuyện gì đâu." Lục Viễn Triết phủ nhận. Mọi người đều hiểu ý của anh. Giống hồi trước, là đến ở nhờ, chỉ là lần này ở khá lâu, không phải dạng thường.
"Trông như thế nào? Mọi người xem trước được không? Nhìn đại khái coi thế nào?" Bà chị hỏi.
Anh suy nghĩ giây lát rồi lật tới tấm ảnh Tô Tiểu Chỉ chụp Trình Mặc: "Trong cục mới có tay súng xạ kích xịn được phân tới tổ chuyên án của tụi con."
Cả nhà vui vẻ. Đàn ông nhìn súng còn phụ nữ chuyên nhìn mặt nhìn body, gật đầu liên tùng tục, khen "cái này được cái kia rất tốt". Khí chất sạch sẽ trên người Trình Mặc rất thu hút người khác cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
"Di dân sang Mỹ đi, hợp pháp đó." Tiếng Trung của anh rể còn chưa rành rẽ cũng gia nhập nhóm hóng hớt, "Đẹp trai đấy."
Đến trai thẳng tưng còn thích, có thể thấy không phải dạng vừa. Lục Viễn Triết chỉ có thể cười trừ trong lòng, sau đấy hỏi bọn họ: "Mọi người ủng hộ thật không hay làm bộ đấy? Có biết ai đây không?"
"Ai?" Mẹ anh hỏi.
"Con trai thị trưởng Trình." Anh đáp.
"Ngon." Lần này tới lượt ba anh giơ ngón cái, "Anh đi đi, biết đâu có thể lót đường giúp công ty nhà ta mở rộng quy mô."
"Không kéo chân mọi người là may rồi." Anh bất đắc dĩ nhìn ông bô nhà mình, biết ngay mà, không nên hỏi cái gia đình không đáng tin này.
Năm anh 18 19 tuổi không tin chút nào, chắc có lẽ là được cái nhà này chân truyền.
…
Mùng 1 đầu năm, rõ ràng là kỳ nghỉ mà còn mệt hơn cả đi làm, Lục Viễn Triết chở cả nhà ra ngoài đi chơi. Nếu không phải mùng 1 đầu năm phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa, chắc anh phải đi rã cặp giò luôn mất.
Lúc này anh cảm thấy được phân tới tổ chuyên án quả có chút may mắn. Trước kia, lúc còn ở đội hình trinh, ba mẹ anh đúng là không cần quay về vào đêm giao thừa. Ngày nghỉ anh còn bận hơn lúc thường nhiều.
Suy cho cùng nơi đây cũng là đô thị mới, điên cuồng thu hút nhân tài bên ngoài về đây nhưng cuộc di dân mùa xuân lại mang phần lớn người ngoại địa đi mất. Bấy giờ phố phường vắng lặng, cứ như phim trường cỡ lớn đã cho giải tán gần hết số nhân viên công tác vậy.
"Mấy năm nay Đảo Thành đúng là đã thay da đổi thịt." Bà Lục cảm khái. Bọn họ cố ý về thăm quê nên không thèm để ý dọc đường có được mấy hàng quán mở cửa, cứ đòi đi phố to hẻm nhỏ, công viên quảng trường gì đấy cũng đã dạo hết một vòng.
"Chứng tỏ thị trưởng Trình không tệ." Ông Lục trả lời một câu, "Là người có cách làm việc, anh qua lại với con trai người ta cho đàng hoàng, khéo nhà mình sẽ quay về mở rộng công ty đó."
Nhắc tới ba của Trình Mặc, Lục Viễn Triết lại nhớ tới ánh mắt không thiết tha sống của cậu lúc ở hiện trường: "Ba cảm thấy thị trưởng Trình không tệ à?"
"Sao vậy? Ông ta không tốt à?" Ông Lục hỏi, "Chia uyên rẽ uyên hai đứa à?"
"Không, bát tự còn chưa phê mà, chỉ là không phải do ông ta lập ra tổ chuyên án mới báo hại con năm mới rảnh rang vậy à." Anh thuận miệng nói một câu, không nhắc tới chuyện của Trình Mặc
"Vậy là ông ta rất cảnh giác Yến." Ông Lục phân tích, "Hồi ấy ba anh còn ở Đảo Thành, về mặt quét sạch tội ác, ông ta ra sức rất nhiều, sợ bị trả thù cũng là hiển nhiên."
"Con biết, nghe nói ông ta còn chạy ra hiện trường." Lục Viễn Triết gật đầu.
"Đâu chỉ có vậy, ông ta còn cung cấp tin tình báo của Yến cho phía cảnh sát."
Chuyện này Lục Viễn Triết lại chưa từng nghe. Tiếc là ông bô nhà mình nói chả đâu vào đâu. Hồi ấy hồ sơ về Yến là hồ sơ cơ mật của cục, không có quyền hạn, ngay cả tổ chuyên án cũng không lấy ra được, chỉ có thể xem giới thiệu sơ sài, e là phải hỏi cục trưởng Đường mới có thể biết rõ nguồn cơn.
"Con trai ông ấy làm hình cảnh, biết đâu là được di truyền thiên phú về mặt hình sự trinh sát của ba mình." Ông Lục thuận miệng đoán, "Dẫn dắt Đảo Thành đi lên nhanh tới vậy thì ắt cũng là người thông minh."
Lục Viễn Triết gật đầu đáp lại lời ông già nhà mình: "Vậy có cơ hội con sẽ gặp mặt ông ta."
Đề tài sau đấy bị bà Lục kéo đi mất hút. So với một ông già có tài, mẹ anh quan tâm tới tính cách của đứa con cục cưng đẹp xinh kia, không biết có cứng nhắc giống ông già mình không, có ý gì với ông con nhà mình không.
Nếu là tháng trước, chắc chắn Lục Viễn Triết đã kể chuyện lạ không hết. Giờ thì anh chỉ có thể phụ họa dăm câu, cũng không biết rốt cuộc tình cảm mà Trình Mặc dành cho mình là gì đây.
Khiến một hình cảnh như anh đi mệt nói cũng hết hơi, cuối cùng cả nhà cũng hài lòng vừa ý vác theo hành lý bay đi: Khoát tay đón ánh hoàng hôn, không mang theo mây lành nhưng mang theo một đống đặc sản.
"Mọi người lại bỏ con lại một mình." Anh kháng nghị lúc ở sân bay. Cảnh gia đình họp mặt quả thật ngắn, còn không thể coi như chuyến du lịch ngắn ngày nữa là.
"Hay con đổi qua giáng sinh đi. Giáng sinh ra nước ngoài nghỉ phép." Mẹ anh đề nghị.
"Con có muốn thì mẹ cũng hỏi coi cục trưởng Đường của bọn con có muốn không đã." Lục Viễn Triết bẻ cổ tay.
"Được rồi. Ba ngày đã chê mọi người phiền." Chị gái vỗ vai anh, hiểu tính anh lắm mà, "Cố lên, lần sau mọi người về, tốt nhất là em ổn định đi, đừng qua lại lung tung với mớ bạn bè kia nữa."
"Kì trước chị nói đàn ông anh em bốn bể còn gì." Anh liếc xéo bà chị mình.
Chị anh nhún vai, biết anh thừa hiểu mình nói cái gì nên không giải thích.
Tạm biệt ở cổng soát vé, anh lái xe về ngay không luyến lưu bao nhiêu. Nói ra cũng có chút lẻ loi, nhưng anh nghĩ lúc nào đi chẳng được. Mình còn xuân phơi phới, hình như không thiết bắt đầu yêu gia đình sớm tới vậy.
Hôm nay Trình Mặc không về, chỉ có mình anh, mà anh cũng không định làm phiền dì Trịnh, vậy là tự mình làm một đĩa mì.
Ăn mì xong, anh về phòng vẽ, bật chút âm nhạc thưởng cho mình, lấy tờ giấy vẽ màu nước ra. Mấy tờ anh vẽ trước đấy, chẳng tờ nào làm anh hài lòng cả, hi vọng hôm nay có thể thuận lợi vẽ xong.
Anh không rõ Trình Mặc nói hình ảnh có sức giãn là sao, anh toàn sáng tạo tùy ý, bình thường rất dễ hài lòng, chỉ mỗi bức họa tặng cho Trình Mặc là vẽ sao cũng không thấy đúng.
Có thể anh muốn biểu đạt quá nhiều, một tờ giấy vẽ chứa không đặng.
Anh ngoái đầu nhìn ra ban công. Hôm nay là một ngày đẹp trời, anh tắt hết điện đóm trong nhà thì đã có thể trông thấy các vì sao.
Một mình ngồi trên lan can ngoài ban công, đêm tối gió to, xung quanh tối đen như mực, anh có hơi thấp thỏm, sợ mình rơi xuống nước.
Lục Viễn Triết anh thích giải câu đố, ưa mạo hiểm nhưng quý trọng sinh mạng theo bản năng. Anh không mấy hiểu sự tích cực đốt cháy bản thân và vẻ cố chấp ngang bướng chán đời của Trình Mặc. Là do tiến hóa quá độ khiến cho bản năng ham sống của sinh vật tiến đi mất luôn hay là do cách giáo dục nhân tài của gia đình quá đáng khiến cậu mệt rồi?
Anh cúi đầu nhìn hờ bơi ưa thích của Trình Mặc, giờ đây trông nó như hố sâu đen ngòm nhìn không đáy. Trình Mặc thích nhảy xuống hồ từ chỗ này, liệu có phải là đang tìm cảm giác của cái chết hay chăng.
Anh cảm thấy những vì sao trên bầu trời, đại dương xa xăm, hòn đảo đơn chiếc giữa biển cả, đàn cá bơi ngoài khơi đều có thể làm con người ta luyến lưu sinh mệnh, anh không hiểu nỗi, tại sao đến phiên Trình Mặc thì những thứ ấy lại tẻ nhạt vô vị nữa.
May mà đó là bệnh về tâm lý chứ không phải sinh lý, nhưng cứ mặc kệ không lo thì cũng sẽ có ngày chuyển biến xấu.
Đang nghĩ tới Trình Mặc, Trình Mặc đã gửi tin nhắn cho anh: "Có thể chụp giùm em một bức hình tấm bảng trắng trong phòng em không vậy? Em đang chỉnh lý vụ án."
"Cậu định mùng 1 đầu năm chỉnh lý à?" Trả lời một câu nhưng anh vẫn nhảy khỏi lan can, đi tới phóng Trình Mặc chụp ảnh.
"Chứ không thì thế nào? Xem xuân vãn làm à?" Không ngờ Trình Mặc còn cho anh một câu nói đùa.
"Cũng được, nếu cậu thích." Anh gửi nội dung bảng trắng cho Trình Mặc.
"Em không thích." Trình Mặc trả lời thẳng.
"Anh thắc mắc là cậu có thích cái gì không?"
Qua một hồi, Trình Mặc mới trả lời: "Không có."
Anh im lặng một chốc, không biết nói tiếp kiểu gì thì Trình Mặc lại chủ động nói thêm một câu với anh: "Còn anh thì sao?"
Trình Mặc có thể chủ động đưa ra vấn đề trên di động thì chắc chắn là đang trốn tránh cuộc sống hiện thực. Đúng là anh đã hỏi khá nhiều người, ai cũng nói ba mẹ Trình Mặc không phân biệt đối xử, song giờ anh đã chắc chắn, dù có phân biệt đối xử hay chăng thì Trình Mặc cũng không thích ứng với không khí của gia đình ấy được.
Ít nhất thì Trình Mặc là người giữ nụ cười trên môi, sợ người khác thấy ngại ngùng, thấy mình là người lạnh nhạt. Nhưng ba cậu lại vừa vặn là người hoàn toàn trái ngược, lạnh lùng vô tư, tác phong như sấm rền gió cuộn.
"Cậu đoán xem?" Anh đóng cửa phòng Trình Mặc lại, nhìn sao trời lộng lẫy bên ngoài cửa sổ sát đất. Hình như anh có linh cảm vẽ rồi.