Hứa An đã chết. Khuôn mặt đã qua chỉnh sửa, các loại giấy tờ tùy thân không tìm được, ADN không có trong kho, song cuối cùng thân phận của Hứa An cũng lộ ra: Trừ số tiền Yến cho cô, cô còn một số tiền di sản lớn khác nữa, mặc dù chuyển từng phần nhỏ vào tài khoản theo tuần lại còn xóa lịch sử nhưng cuối cùng vẫn bị tra ra.
Ngụy Huyên, 22 tuổi, bố mẹ li dị từ sớm, cô theo mẹ mình. Chưa được bao lâu, mẹ cô không chịu nổi ba cô ân ân ái ái với tiểu tam nên lái xe đâm chết hai người họ, mình cũng tự sát, để lại mình cô. Lúc trước cô sống với bà ngoại, 4 năm trước bà ngoại cũng mất.
Lục Viễn Triết nhớ đến cuộc đối thoại giữa cô và Trình Mặc, thứ cô nghĩ tới ắt là chuỗi tâm thế tự sát của mẹ mình.
Chuyện xưa có thể khiến con người ta xót thương nhưng phạm tội thì không đáng để đồng tình.
Mấy năm thành niên, cô dọn nhà, chỉnh dung, tiêu pha di sản. Cũng không biết làm sao liên lạc được với Yến nhưng tóm lại đến cuối, cô hợp tác Yến vạch kế hoạch cho vụ án này.
Nháy mắt, quy trình gây án và từ khóa "văn khắc trên bia mộ" được vạch trần: Ngụy Huyên tổ chức cuộc thi văn khắc lên bia mộ, quảng cáo trong một phạm vi nhỏ trên weibo, sau đó giới thiệu cho các nhóm bạn cùng đu idol, tình bạn giữa những người theo đuổi thần tượng rất kỳ diệu, đều là những đứa trẻ thông minh song sẽ luôn thừa thải ít lòng tin đến độ mù quáng.
Ngụy Huyên luôn hẹn gặp nơi công cộng, kể cả khi mọi người phải lên xe cô thì mọi người cũng là con gái với nhau, thật sự cũng khó mà nghĩ nhiều cho được. Lần nào cô cũng mời khách, nhân cơ hội làm ngất mục tiêu, sau đó bắt đầu hành động theo kế hoạch.
Thực hiện xong kế hoạch giết người, cô sẽ xóa hết weibo có liên quan và lịch sử trò chuyện trong điện thoại đối phương. Phần lịch sử trò chuyện về sau Vạn Dặc có khôi phục được một ít, đúng như Ngụy Huyên có nói, muốn tra thì không khó, nhanh chóng phát hiện ra mới khó.
Còn về phần tham gia của Yến, Trình Mặc nói Ngụy Huyên đã chủ động nói rõ, là Yến yêu cầu cô gây án trong thời gian này, vụ án thành công thì có thể nhận được món tiền thưởng to. Yến còn giúp cô quy hoạch lộ tuyến và quá trình thật chi tiết, giúp cô hoàn thiện kế hoạch này.
Sau khi vụ án bắt đầu, liên lạc giữa Yến với cô cũng hoàn hoàn đứt đoạn. Vạn Dặc khôi phục lại máy tính của cô, chỉ tìm thấy vài đoạn lịch sử trò chuyện cô giữ lại, đều là mấy thứ như bản đồ camera ở Đảo Thành, thiếu gia chỉ đạo gì đó.
Đây là lần đầu tiên bọn tiếp xúc với chủ mưu - Thế hệ mới của Yến: Thiếu gia. Vốn dĩ chỉ nghe Trình Mặc kể lại cuộc đối thoại với cô, không thể xác định rốt cuộc thiếu gia nọ có vai vế gì ở Yến, nhưng sau khi xem lịch sử trò chuyện thì bọn họ chắc chắn vị thiếu gia đó chỉ có thể là lão đại, nếu không thì lại quá ngông cuồng.
"Đây là bản đồ camera giám sát và lộ tuyến đề nghị, em chú ý một chút. Mặc dù đa số tình huống thì bọn họ chỉ tra camera khi chuyện đã rồi song cũng không thể đảm bảo có người hoài nghi hành động của em, bố trí camera trước."
"Ghê vậy?"
"Ai mà biết? Bọn họ cố chấp mà. Chỉ cần em chơi lớn, cuối cùng có khi ngàn vạn cảnh sát tìm em đó."
"Đảo Thành lắm cảnh sát thế à? Vậy về sau em sống kiểu gì đây?"
"Chỗ này hết chơi được thì chúng ta vượt tỉnh gây án tiếp."
Từ đây có thể thấy dường như quy mô sau khi hồi sinh của Yến không nhỏ, đầy đủ tự tin về năng lực kinh tế và thế lực của mình.
Ngụy Huyên và thiếu gia toàn nói chuyện vụ án, duy nhất một lần cô dò thử thân phận của thiếu gia lại bị hắn vạch trần ngay lập tức.
"Thiếu gia, em gặp anh được không? Em cũng đã hoàn thành trò chơi thay anh cả rồi."
"Hoàn thành rồi thì có thể."
"Vậy lỡ vụ này làm không đủ hoàn mỹ thì sao?"
"Chỉ cần hoàn thành xong em có thể trốn thoát thì tôi sẽ gặp em. Yên tâm đi, Yến sẽ không bạc đãi người mình đâu, Nghiêm Diệp ẩn mình lâu vậy, tôi có tính toán chi li với gã lúc nào chưa?"
"Lỡ đâu mấy người kia không chấp nhận thiếu nữ nghiện mạng phá của như em thì sao?"
"Tôi nói được là được."
"Em thật sự muốn biết ngài trông ra sao, có thể tiết lộ mấy câu cho em biết không?"
"Bỏ đi, biết nhiều không an toàn, nếu em muốn quay ngược đối phó tổ chức là không thể."
Xem ra thiếu gia nắm rõ bản tính của Ngụy Huyên, hoàn toàn dự liệu được Ngụy Huyên muốn lợi dụng ngược lại bí mật của Yến, giữ lấy phần bảo hiểm cho bản thân nhưng hắn không sợ, còn thường xuyên nói mấy câu triết học về vấn đề sống chết với cô, tận đến trước khi vụ án bắt đầu mới cắt đứt liên hệ.
Dù đã nắm được địa vị của thiếu gia, nhưng chỉ dựa vào bằng này lịch sử trò chuyện, bọn họ vẫn không đoán ra được rốt cuộc kẻ nấp sau màn phía đối diện là ai.
"Rốt cuộc thiếu gia có mưu đồ gì?" Tô Tiểu Chỉ sầu não nghĩ.
"Không phải trước đó bọn họ là tổ chức tội phạm m@ t.ú.y à? Nghe nói dù lén gi.ết viên chức thì cũng có liên quan với việc mở rộng thế lực của mình. Sao giờ đổi sang giết người thường vậy?" Vạn Dặc cũng lấy làm khó hiểu.
"Ai biết đâu." Lục Viễn Triết lại thở ra. Là người thuộc tổ chức, Ngụy Huyên muốn điều tra xem "thiếu gia" rốt cuộc là kẻ nào mà còn chẳng có thu hoạch, bọn anh dựa vào suy đoán thì sao đoán ra được.
"Cô ta kêu "thiếu gia", có phải ý là Yến đã thật sự đổi triều rồi không?" Vạn Dặc hỏi.
"Chắc vậy." Lục Viễn Triết nhớ tới giọng nam của cuộc gọi nọ, nhiều nhất là 30 tuổi. Nghe nói 20 năm trước Yến đã được thành lập, hẳn kẻ đó không phải tội phạm thiên tài đâu nhỉ.
"Trình Mặc còn chưa quay lại à?" Tô Tiểu Chỉ có hơi lo, cô chen vào hỏi khí không một câu, "Đã ba ngày rồi."
"Để cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày đi." Nhắc tới Trình Mặc là Lục Viễn Triết lại giận, nhưng anh cũng không tiện phát tác trước mặt mọi người, chỉ nói qua loa, "Ngoài nghỉ ngơi còn phải kiểm điểm nữa, ai bảo cậu ta sính làm anh hùng cá nhân?"
"Không phải cậu cũng đi một mình à? Không đưa bọn này theo nữa." Lăng Khê mỉa lại một câu.
"Không kịp nữa." Lục Viễn Triết thở dài trong lòng. Nếu đợi mọi người đi chung, có chỉ kịp nhặt xác về, "Lửa sém lông mày, tôi còn lấy xe mình đi đây, cũng đâu thể kiêu căng ra khỏi cục cảnh sát trước mặt bao người được."
"Sao mấy nay ông không lái xe nữa." Đinh Thần Dục biết còn hỏi cố.
"Đừng hỏi." Anh lắc đầu đầy bất đắc dĩ, nhìn ánh mắt chế giễu của Đinh Thần Dục, có khổ mà nói không nên lời.
Hai người đều tự biết, hôm đấy anh phóng nhanh đến khách sạn tìm Trình Mặc, điên cuồng chạy vượt quá tốc độ, bị trừ trực tiếp 12 điểm, trừ tới thu luôn bằng lái.
Chuyện này có thể giải thích với bên giao thông nhưng anh tùy hứng, cứ không nói đấy.
…
Hữu kinh vô hiểm, chỉnh lý chứng cứ, kết án, Lục Viễn Triết phạt miệng Trình Mặc: Kiểm điểm một tuần và, viết tự kiểm.
Nghe nói là phạt miệng, Đường Văn vô cùng đồng tình, không hề nghĩ xem còn tầng ý nghĩa nào sâu hơn không. Người trẻ tuổi phải tự kiểm điểm vì sự xúc động của bản thân. Tổ chuyên án càng coi rằng đấy là cho Trình Mặc ít thời gian nghỉ ngơi.
Trong lúc bận trăm công nghìn việc, mọi người vẫn rút ra ít thời gian chúc mừng sinh nhật cho Lục Viễn Triết, khi đó mọi người còn thở than mấy câu, phải chi có Trình Mặc ở đây thì hay rồi.
Lục Viễn Triết cố ý dặn mọi người đừng nhắc việc này trong nhóm, đừng gây thêm áp lực cho Trình Mặc, để cậu nghỉ ngơi cho khỏe, cũng là để nghiêm túc tự kiểm điểm.
Hai ngày sau, anh nhận được bản kiểm điểm cho có lệ của Trình Mặc, không thấy có xíu hối hận nào trong đấy, Lục Viễn Triết cũng không biết phải đối phó với tên oắt cố chấp này kiểu gì nữa.
Trình Mặc ở nhà nghỉ mấy ngày thì lại biến trở lại bộ dạng ngoan ngoãn dầu muối không ăn, không tranh cãi với anh. Ban đầu máu nóng còn dồn lên não, nhưng quan sát hai ngày, anh lại mềm lòng.
Trình Mặc không khóa cửa, anh nói mình phải vào phòng xem thử, cậu cũng để anh vào.
Trong phòng ngủ đặt tấm bảng trắng, viết chi chít tư liệu liên quan đến Yến, giấy ghi chú dán trên đấy ghép lại cũng được cả quyển sổ con, cực kỳ chi tiết.
Lục Viễn Triết biết, trên phương diện điều tra phá án, Trình Mặc đã cố hết sức, trừ bỏ làm việc nghiêm túc, rèn luyện cơ thể điều độ, anh cũng chẳng thấy Trình Mặc làm chuyện gì khác nữa.
Thỉnh thoảng sẽ bơi lội, đi tản bộ, không có giải trí, không có sở thích hay chấp nhất với chuyện gì cả, Trình Mặc tựa như đã quyết tâm tìm đến cái chết, hoàn toàn không có ý định gia tăng hành vi dư thừa trong cuộc sống của mình.
Lớn lên thành kẻ như vậy, Lục Viễn Triết thiên về lý do là do gia đình tạo thành.
Mặc dù không cách nào điều tra như tra án, song nghe ngóng thì cũng đâu phạm pháp. Vậy là anh dựa vào bạn bè khắp nơi, còn hỏi được rất nhiều "tin đồn" liên quan đến gia đình họ Trình.
Không chỉ đối với con riêng, với ai Trình Tụng cũng đều nghiêm khắc. Đứa con do người vợ bây giờ sinh tên Trình Lịch, cũng là một thanh niên ưu tú được bồi dưỡng dưới sự giáo dục cao độ và áp lực.
Trong đám bạn của anh, có người quen biết cả hai anh em họ, người này kiên trì cho rằng Trình Tụng đối đãi với hai người như nhau, bồi dưỡng như nhau, chỉ là tính cách khác xa nhau, trái ngược nhau.
Anh không tin lắm Trình Tụng lại dạy cả hai đứa con thành tính cách khó ưa tới vậy, còn cố chấp hỏi thêm mấy người nữa, kết quả đều nói hệt nhau: Ông ta nghiêm khắc thật nhưng hẳn không tới nỗi ngược đãi đứa nào trong cả hai đâu, tính cách khác nhau thì chỉ có thể do gen khác nhau thôi.
Vậy vấn đề nằm ở chỗ ai? Mẹ kế à?
"Mẹ kế càng không thể nào, dã tâm của thị trưởng Trình đâu chỉ ở mỗi Đảo Thành, chuyện con riêng đã ảnh hưởng hình tượng lắm rồi, ông ta còn dám để vợ với con riêng mình diễn vai chính trong bộ phim truyền hình máu chó chắc?" Người kia hỏi ngược lại, "Huống hồ quan hệ giữa cậu ta với em trai mình khá tốt, nếu mẹ kế làm khó thật, hai người đã trở mặt nhau từ khuya rồi."
Cái này không phải cái kia cũng không phải, bất đắc dĩ, Lục Viễn Triết phải ngừng nghe ngóng, đổi sang gọi bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý trò chuyện một buổi chiều với Trình Mặc, cuối cùng kết luận: Đúng là không trầm cảm, thoạt trông rất bình thường, cảm xúc không vui thì có thể tăng cường hoạt động thú vị và vận động.
Trình Mặc rất giỏi ngụy trang thành người bình thường, nếu anh không nói với bác sĩ tâm lý cậu ta muốn tự sát, có khi tìm bao nhiêu người cũng không xong.
Nhưng anh không dám nói, anh sợ kích động Trình Mặc.
"Đừng phí công nữa, em không trầm cảm, em cũng không bị các loại cảm xúc hành hạ suốt ngày, em chỉ cảm thấy đời người ra sao rồi cũng phải chấm dứt, kết thúc sớm cũng được." Trình Mặc mong anh dừng sự quan tâm lại, "Người thật sự bệnh tâm lý sẽ nghĩ cách chết sao cho không để lộ dấu vết à? Họ hoặc sẽ cầu cứu thế giới này, hoặc là vừa nghĩ lệch là không cứu lại được chứ?"
Đây là lời thật, Lục Viễn Triết không cãi nổi, chỉ có thể ngừng lại. Vậy là hai người rơi vào chiến tranh lạnh, đến cả dì Trịnh còn nhận ra được. Có mấy lần dì định nói lại thôi, cảm thấy đây là chuyện của người trẻ tuổi, chỉ cần không cãi cọ trước mặt mình thì không hỏi tới vẫn hay hơn.
Đấy cũng là lần đầu dì trông thấy Lục Viễn Triết lặng im phiền não rầu rĩ, trước kia có việc gì, Lục Viễn Triết cũng giải quyết dễ dàng cả.
Sống chết quả là một trong những nan đề của đời người. Bị mấy vấn đề này làm phiền nhiều ngày, Lục Viễn Triết lơ đễnh về đến nhà, đúng lúc thấy Trình Mặc đứng ở cửa nhà mình.
Trình Mặc rất ít khi ra ngoài, hôm nay không biết đã đi đâu, còn về rất trễ.
Lớn rồi, đi về khi nào cũng không ai quản lý, nhưng Trình Mặc hình như không giống vậy, cậu đứng ở cửa, đứng đối diện cửa, không biết úp mặt vào tường làm gì nữa.
"Ra ngoài về à?" Anh lên tiếng ở đằng sau, thấy bóng lưng người phía trước run lên.
"Ừ." Trình Mặc gật đầu, cùng đi vào nhà, cậu do dự gọi anh lại, "Em có mua gà rán, ăn không?"
Lục Viễn Triết còn tưởng Trình Mặc sẽ làm căng với mình, chỉ cần mình không nói chuyện với cậu thì cậu cũng sẽ không chủ động tới gần mình.
Trình Mặc chủ động bắt chuyện, anh lại mềm lòng. Ít nhất thì đối diện với người có vấn đề về tâm lý, thân là người ngoài ngành, anh không muốn giải quyết bằng biện pháp thô bạo.
Anh cầm lon coca trong tủ lạnh ra đưa cho Trình Mặc, sau đó chia sẻ một chiếc cánh gà rán với cậu.
"Không phải bác sĩ nói cậu bớt ăn mấy món này lại à, phải dưỡng ít nhất mấy tháng mà?" Anh vẫn nhớ lời bác sĩ dặn.
"Ừ, em ăn ít rồi, không phải anh ăn phân nửa rồi à." Trình Mặc cười cười, cậu cúi đầu khiến anh sinh ra một loại cảm giác năm tháng yên bình.
Nhưng ấy là giả dối, ấy là vẻ dịu dàng phát ngấy mang theo sự chết chóc. Trời sinh anh là kẻ nhiệt tình, không chịu được phải đưa tay ra cứu lấy.