Mới sáng sớm, không biết Tôn Viêm đã đi đâu thu thập manh mối, đúng là thời cơ tốt để Lục Viễn Triết nghe ngóng.
Anh dắt theo Trình Mặc, không chờ người ta nói, vừa chui tọt qua cửa phòng đã giới thiệu: "Trình Mặc, người mới của tổ chuyên án, con trai thị trưởng Trình."
Anh chủ động giới thiệu như vậy, mọi người mới chú ý đến Trình Mặc đứng như bóng ma. Đa số không biết chuyện con riêng, đột nhiên nhảy ra một đứa con trai thị trưởng, ai nấy cũng có chút thất thố.
Cứ thế, Trình Mặc bị anh ôm đi khắp nơi, rõ là thận trọng nhưng cậu vẫn giữ được hình tượng đơn thuần tích cực của mình, giới thiệu với các tiền bối ý định đến đây: Cậu có hứng thú với án mạng xảy ra ở quảng trường Vọng Hải đêm qua, muốn đến quan sát quá trình điều tra án một chút.
Người mới muốn học hỏi thêm là chuyện tốt, giới thiệu đơn giản ngắn gọn vài câu là việc nên làm, mọi người đều phối hợp đưa ra tin tức trong tay mình.
Người chết là Triệu Bằng Thành, 45 tuổi, người bản địa, làm nghề môi giới nhà đất. Người vợ có tới xác nhận thi thể, chỉ là hiện tại còn chưa điều tra rõ nên không để chị ta lãnh thi thể đi.
Nghe vợ anh ta kể, 8 giờ tối qua chồng mình nói ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đi mãi không về, lúc chị vợ nhận điện thoại của cảnh sát mới biết đã xảy ra chuyện. Còn về gặp ai, bàn chuyện làm ăn gì thì chị ta mù tịt.
Hai vợ chồng có đứa con gái 5 tuổi, bị bệnh tim bẩm sinh, để mình đứa nhỏ ở nhà hay đưa tới đây đều không an toàn nên chị vợ xác nhận thi thể xong thì quay về, phải trấn an cảm xúc của cô bé một chút.
Còn về bóng người khả nghi mà Lục Viễn Triết tìm ra, đội phân tích hình ảnh đã bắt tay vào điều tra, nhưng tạm thời chưa phát hiện hình ảnh camera nào rõ nét hơn.
Đi hết mấy phòng mở cửa ở phía trước, sau cùng Lục Viễn Triết dẫn Trình Mặc tới khoa pháp y. Lúc dừng ở cửa khoa, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi Trình Mặc: "Cậu mới tốt nghiệp, có thấy nghiệm thi bao giờ chưa? Cảnh tượng khá là thấy ghê, cậu có cần suy xét làm theo trình tự không? Lần này khoan hãy vào."
"Không sao." Trình Mặc lắc đầu, cậu nở nụ cười ôn hòa với Lục Viễn Triết, "Em cảm thấy không có vấn đề gì đâu."
Cậu nói không vấn đề thì không vấn đề, Lục Viễn Triết thoải mái gõ cửa khoa pháp y: "Lỡ mà cậu ói, anh đây sẽ giúp cậu điều đình."
Đa số thời gian công việc của pháp y đều rất vất vả, thế nhưng phòng giải phẫu trong cục công an Đảo Thành lại được tu sửa không tệ chút nào, mùi hóa chất bay bay không khác gì với mấy phòng phía ngoài cả.
Lúc bận thì Lăng Khê cũng sẽ bị gọi về, nhưng hôm nay người không ở đây, toàn là mấy đồng nghiệp pháp y anh không quen lắm, người duy nhất hơi quen là trưởng khoa Vương Hiểu Lỗi.
Mà có quen cũng thua, vị trưởng khoa ít khi nói cười này không dính chiêu, dù đích thân thị trưởng Trình tới ông ta cũng chẳng khách sáo bao nhiêu. Nhưng tất cả lấy phá án làm đầu, cảm thấy hai cảnh sát hình sự tới giao lưu cũng không có gì xấu nên không đuổi cổ ra ngoài.
Đẩy cửa phòng giải phẫu ra là một cảnh tượng khác: Kiểm tra thi thể của Triệu Bằng Thành đã có kết quả cơ bản, giờ đang khâu xác lại, mùi vị lại làm người ta khó thở cực, thi thể cũng không ra hình người, đáng sợ vô cùng. Nhưng lúc Lục Viễn Triết ngoảnh đầu nhìn Trình Mặc cũng không thấy cậu có vẻ gì là khiếp đảm cả.
"Người chết từng uống Diazepam dẫn tới bất tỉnh, chúng tôi đoán là phạm nhân làm người chết hôn mê rồi khoác áo vest cho người chết, sau đó thì gọi anh ta dậy, lên kế hoạch cho một loạt sự kiện phía sau." Vương Hiểu Lỗi nói với hai người, "Người chết bị thiêu cháy rất nghiêm trọng, chúng tôi chỉ có thể nói theo hướng không có vết trói hoặc vết thương do ẩu đả, hẳn là người chết tự nguyện uống Diazepam."
Diazepam, lần đầu tiên đưa thị trường với tên gọi Valium, là một loại thuốc của dòng benzodiazepine, thuốc thường tạo ra một tác dụng an thần
"Nói là từ nguyện nhưng không loại trừ khả năng dẫn dụ anh ta uống phải không?" Lục Viễn Triết hỏi.
"Đương nhiên." Vương Hiểu Lỗi đáp.
"Vậy còn áo vest bùng cháy thì sao? Có phát hiện gì mới không?" Lục Viễn Triết tiếp tục hỏi, "Cháu có xem báo cáo, thấy nói anh ta căng thẳng mất khống chế mới dẫn tới áo vest bị cháy, vậy là thời gian bùng cháy dự định phải trễ hơn nhỉ?"
Anh vẫn rất để ý mục đích của nạn nhân khi chạy trong quảng trường, tại sao phải nhảy vào đài phun nước, hay là đang tìm người giúp?
"Cái này chắc phải đối chiếu với bên kiểm tra hiện trường, khuynh hướng của chúng tôi là phạm nhân trừ việc chuẩn bị vôi sống, bột kim loại còn chuẩn bị cả túi nước, dù người chết không nhảy vào đài phun thì cũng sẽ bị thiêu." Vương Hiểu Lỗi đáp, "Nhưng cơ chế cụ thể thế nào cũng không tiện đoán, dù sao cũng không có đồng hồ đếm ngược."
Đây là cơ chế khéo léo, cháy quá sớm, người chết không cách nào xuống lầu; mãi vẫn không chịu cháy, người chết có thể sẽ tìm cảnh sát ven đường xin giúp đỡ.
"Có khi nào là mấy thứ như giấy tự hủy loại dày hay keo trong gì đó không?" Trình Mặc hỏi một câu, "Không bao lâu có thể tan, nước sẽ chảy ra, dù sao xuống lầu cũng không mất bao nhiêu thời gian, chỉ cần cháy trong quảng trường thì người ta sẽ vô thức nhảy xuống nước."
"Cũng có thể, mấy cậu có thể suy xét điều tra theo hướng này." Vương Hiểu Lỗi lập tức gật đầu, kế đó ông ta còn nhướng mày, liếc nhìn Trình Mặc với vẻ tán thưởng.
"Vậy trễ tí cháu lại chui vào bên kiểm tra hiện trường." Lục Viễn Triết không có ý định ở lâu, " Cám ơn trưởng khoa Vương, tranh thủ lúc lão Tôn chưa tới, tụi cháu vọt trước."
"Rốt cuộc hai người mấy đứa tính găng tới chừng nào?" Vương Hiểu Lỗi không biết bọn họ đang giằng co cái gì, ông ta chỉ xua tay kêu bọn họ ra ngoài. "Sớm ngày phá án."
"Mong được như vậy." Lục Viễn Triết kéo Trình Mặc ra ngoài.
Vừa xuống lầu, hai người đã đụng mặt cục trường Đường đi làm. Có vẻ Đường Văn biết xảy ra vụ án lớn, hôm nay sải bước mạnh mẽ nghiêm nghị, trông thấy hai người mới phanh lại.
"Hai đứa tới khoa pháp y làm gì?" Đương nhiên ông ta biết hiện tại vụ án không sang tới tay cho tổ chuyên án, chắc chắn Lục Viễn Triết sáp tới hóng hớt.
"Dẫn Tiểu Trình đi làm quen các bộ phận ấy mà." Lục Viễn Triết mỉm cười, anh đẩy Trình Mặc tới trước mặt mình, "Cu cậu mới đến, đương nhiên phải đi làm quen đồng nghiệp một chút chứ."
Đường Văn chạm mắt với Trình Mặc, Trình Mặc chớp mắt thật vô tội, cậu chợt cười nói: "Vâng, đội trưởng Lục dẫn cháu đi làm quen với đồng nghiệp."
Đường Văn ho khẽ, ông ta vẫy tay với Lục Viễn Triết: "Nào, Tiểu Lục qua đây chút.".
Lục Viễn Triết không tình nguyện đi sang, anh bị Đường Văn kéo vào một góc.
"Chú nói rồi, cháu coi người này như linh vật may mắn là được, làm gì sai bảo tùm lum vậy? Không biết người ta là con thị trưởng à?" Đường Văn hỏi khẽ.
"Biết mà, không phải chú kêu cháu dùng như linh vật may mắn à? Như vậy không phải may mắn lắm sao? Tham quan học hỏi khắp nơi. Cháu thấy người ta nhìn cậu ấy còn thuận mắt hơn nhìn cháu nữa là." Lục Viễn Triết nhỏ giọng châm chọc.
"Nói thừa, cậu không biết mấy tháng trước lúc chửi đồng nghiệp chuẩn bị kết thúc vụ án thì người ta đã chê cậu rồi à?" Đường Văn trợn trắng mắt.
"Lúc đó đúng là có chút sốt ruột, cháu đã tự kiểm điểm lại bản thân." Lục Viễn Triết nói thật, ba tháng này anh đã hối hận sâu sắc, không có chứng cứ thì quyết không nói bừa.
"Tóm lại cậu chú ý chừng mực cho kỹ, dù không phải con trai thị trưởng thì cũng mà người mới, phải chăm sóc tí, năm đó đội trưởng Châu toàn kéo cậu theo, cậu thì đẩy người ta ra tùm lum." Đường Văn thở dài, dặn dò phát nữa.
"Biết rồi, cháu sẽ chăm lo tận răng người mới." Lục Viễn Triết vỗ ngực đảm bảo, "Truyền thống tốt đẹp không mất đâu."
"Biết thì tốt." Cuối cùng Đường Văn cũng tha cho anh.
Suốt buổi sáng, vụ án nổ tung trong cục, các phòng ban đều thảo luận. Video đã lên hot search, không thấy mà được à.
Thời gian phá án kiêm luôn cả khống chế dư luận, ngăn chặn lan truyền video có nội dung liên quan, ai nấy đều bận sứt đầu mẻ trán. Đến chiều Tôn Viêm mới có thời gian tổ chức họp bên đội điều tra. Dù không mời tổ chuyên án đến ngồi nghe nhưng tài liệu thì vẫn dùng chung.
"Tốt quá." Vạn Dặc thở phào nhẹ nhõm, "Tí nữa em còn tưởng phải hack máy tính trong phòng làm việc bọn họ đấy."
Mặc dù Tôn Viêm có chút suy nghĩ riêng mới ngồi lên ghế đội trưởng nhưng công việc cũng xem như làm hết chức trách, gần như chỉnh lý toàn bộ nội dung Lục Viễn Triết có hứng.
8 giờ, người bị hại rời nhà, nói muốn đi gặp bạn bè gì đó nhưng chị vợ không biết anh ta gặp ai, cảnh sát chỉ có thể dựa vào thời gian mà đoán anh ta đã đi thẳng tới quảng trường Vọng Hải.
Sau khi đến nơi, anh ta luôn ở trong phòng khiêu vũ ở lầu 7, hẳn là bị phạm nhân làm choáng, đến trước 12 giờ mới tỉnh dậy, hoảng sợ chạy xuống lầu.
Không tìm thấy vân tay khả nghi, camera ven đường cũng không phát hiện người đàn ông vác túi đáng ngờ kia, nhưng đội điều tra hình ảnh phục hồi lại bóng dáng Lục Viễn Triết tìm được, dù còn hơi mờ nhưng ít ra cũng đã có hình dáng, nhân lực với hệ thống cùng nhau điều tra sàng lọc, cuối cùng cũng khóa chặt đào phạm đã trốn thoát suốt 9 năm qua.
Không thể nói 100% là gã nhưng cho ai xem, người ta cũng bảo giống đến 9 phần.
Có vẻ tướng do tâm sinh, gã đào phạm trong tấm ảnh có ánh mắt hung ác quái gở, khuôn mặt bất thiện nhìn vào ống kính, bên cạnh viết tên gã: Nghiêm Diệp.
Nhất thời, đám rảnh rỗi trong cục công an đều vây xem tài liệu về gã, dù năm đó vụ án không xảy ra ở Đảo Thành nhưng ký ức về gã hãy còn như mới, lúc đó truyền thông giật tít rất cay độc: Đốt cháy cả thành phố.
Cũng không biết có phải trong lần phạm tội đầu tiên, gã tình cờ thức tỉnh ham muốn phóng hỏa hay là đã ủ mưu từ lần gây án đó, tóm lại, gã gây ra án phóng hỏa giết người liên hoàn ở các thành phố khác.
Đáng hận nhất là lần gã phóng hỏa đốt một tiệm net, mười mấy người chết và bị thương, sau đó rất lâu thì không còn tin tức gì nữa. Có người nói gã trốn ra nước ngoài, không muốn quay về.
"Không phải gã mai danh ẩn tích đã lâu rồi sao? Sao tự nhiên xuất hiện thế này?" Tô Tiểu Chỉ cau mày hỏi.
"Ai biết đâu." Vạn Dặc nhún vai, cậu ngoái đầu liếc nhìn Lục Viễn Triết, "Vụ án thú vị thế này, anh còn là nhân chứng mục kích nữa chứ, sao không cướp về cho tụi em?"
"Hay quá ha." Lục Viễn Triết nằm ườn trên sô pha, anh cầm bản sao văn kiện lên nhìn, nom nhàn nhã phết, "Nhưng nhớ để ý vụ án một chút, anh thấy nhanh thôi sẽ sang tay cho chúng ta."
"Lý do?" Vạn Dặc ngạc nhiên hỏi.
"Còn phải hỏi à." Lục Viễn Triết nhún vai, "Rõ ràng Nghiêm Diệp biết cách lách khỏi camera, kiểu tra xét từng cm của Tôn Viêm không phá án nổi đâu, tới chừng đó báo chí đưa tin mỗi ngày, cục trưởng Đường kính yêu của của chúng ta sẽ gây áp lực cho Tôn Viêm, chắc chắn anh ta sẽ quăng nồi sang cho bên này."
Chiêu này y hệt vụ tội phạm c.ưỡng gia.n lúc trước thôi, chỉ cần không bắt được người thì sẽ quăng nồi.
"Nhưng lần này đặc biệt dặn không được để lộ ra ngoài, bây giờ truyền thông không hề biết Nghiêm Diệp đang ở Đảo Thành, toàn đoán là tự thiêu, bọn họ còn đăng bài nữa à?" Tô Tiểu Chỉ hỏi.
"Trình Mặc thấy sao?" Lục Viễn Triết ngẩng đầu thoáng nhìn về phía Trình Mặc, người này đã tự động vào trạng thái, đang viết ghi chú.
"Nếu phạm nhân đúng là gã thì gã sẽ không dừng tay lại." Trình Mặc trả lời ngay, "Giống kẻ nghiện sẽ tái nghiện với liều lượng lớn hơn vậy, gã sẽ ra tay ác độc hơn."
"Bingo." Hiếm có người theo kịp tư duy mình, Lục Viễn Triết biểu dương Trình Mặc, "Không sai, tư tưởng lớn gặp nhau."
"Đã hít được đường." Tô Tiểu Chỉ nói một câu không đầu không đuôi.
Mọi người ngây ra một chốc, lát sau thì lắc đầu, hủ nữ nhảy số nhanh phết, gì cũng hít được.
Lời này có ma lực, báo hại Lục Viễn Triết nhìn bóng lưng Trình Mặc thêm mấy lần.
Chậc, nói thật, Trình Mặc có chiếc gáy mượt mắt, đẹp lắm.
Bất thình lình, Trình Mặc ngoái đầu nhìn anh, lần này đúng là nhìn vào anh, không có chút ý tránh né gì cả.
"Hử?" Anh sững sờ, ý thức được có thể Trình Mặc cảm giác được tầm mắt của mình, "Sau lưng cậu có mắt à?"
"Em khá nhạy cảm với ánh mắt." Trình Mặc cười nói, "Đội trưởng Lục dặn dò gì ạ?"
"Có khi ảnh thích cậu đó." Tô Tiểu Chỉ tận dụng đủ thứ để pha trò.
"Không có à nha, cũng không dám nhòm ngó đâu." Lục Viễn Triết vội xua tay rồi lại liếc nhìn Trình Mặc.
Trình Mặc cúi đầu mỉm cười, không hùa theo cũng chẳng cãi lại, hiện ra vẻ lạt mềm buộc chặt của động vật họ nhà mèo.
"Không đúng." Nói đùa mấy câu xong, Tô Tiểu Chỉ lấy lại tinh thần, "Vậy không phải sẽ có người bị hại tiếp theo nữa à? Chúng ta không thể ngồi đó chờ chết chứ?"
"Vậy thì cũng phải có quyền tra án đã, hoặc là có linh cảm." Lục Viễn Triết bất đắc dĩ nhìn cô, "Nếu đúng là Nghiêm Diệp thật, vậy gã sẽ gây án bừa bãi."
Sợ nhất là kiểu gây án bừa bãi, không có cách gì đoán trước thời gian địa điểm gây án của tội phạm.