Phùng Khả Hân không ở ký túc xá, tháng trước cô gái đã tìm được việc làm thêm, thường xuyên bị bắt viết code thâu đêm nên cô gái thuê căn hộ đơn nhỏ gần công ty. Nhưng hôm nay cô không đi làm, không đến công ty.
Tổ chuyên án tranh thủ thời gian đi tới tiểu khu cô gái thuê phòng, đi thang máy lên tầng 11, gõ cửa thì không có phản ứng gì cả.
"Làm gì bây giờ?" Vạn Dặc hỏi, cậu ta vừa gọi điện vừa dán tai lên cửa nghe ngóng, dường như còn thoáng nghe được tiếng chuông điện thoại, nhưng cách một cánh cửa, cũng không biết phải ảo giác không nữa.
"Nói thật thì em đã ngửi được mùi thối của thi thể rồi." Tô Tiểu Chỉ nằm nhoài ở khe cửa hít sâu mấy cái.
"Vậy mà em còn ráng hít." Vạn Dặc nhảy dựng, cậu ta lập tức đứng lại lùi về sau nửa bước.
"Anh cũng ngửi thấy." Lục Viễn Triết không cần tới gần cũng đã nghe được mùi, anh sờ soạng trong túi áo phao, lấy ra dụng cụ mở khóa của mình, "Nếu bị tố cáo thì anh viết kiểm điểm."
"Anh biết cạy khóa à." Vạn Dặc kinh ngạc, "Mà lúc nào anh cũng đem theo thứ đó á?"
"Tài nghệ nhiều không mệt người." Lục Viễn Triết cười cười, "Mấy đứa hồi học ở trường cảnh sát không lén ra ngoài lên mạng hả?"
"... Không." Mọi người lắc đầu, nếu luận về phản nghịch thì vẫn là Lục Viễn Triết hồi 18 19 giỏi nhất.
"Đội trưởng Lục, không phải nhà trường quản nghiêm lắm à?" Trình Mặc hơi bất ngờ, "Không bị bắt lần nào chứ?"
"99% không thất thủ." Lục Viễn Triết tính sơ ra một đáp án.
"1% còn lại chắc chắn rất thảm." Tô Tiểu Chỉ học cùng trường với anh, cô không dám tưởng tượng cảnh tượng đẹp đẽ ấy, "Em mà vào học sớm vài năm là được thấy anh bị kiểm điểm rồi."
"Kiểm điểm bỏ bèn gì." Lục Viễn Triết xua tay, "Nhảy cóc suýt nữa khỏi xuống giường luôn kìa."
Nhớ lại kí ức kinh hoàng lần thất thủ đó, anh dồn sức vào tay, kế đó khóa cửa kêu lạch cạch, bị anh vặn ra.
Dù đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, anh còn cố ý đẩy cửa chậm một chút, nhưng mùi rượu nặc nồng trộn lẫn mùi hôi thối vẫn ập vào mặt, nếu quản lý nhà đi theo chắc chắn sẽ ói mửa ngay tại chỗ.
Phòng tắm ở cạnh cửa, bước vào huyền quan đã trông thấy ngay hiện trường hung án, Phùng Khả Hân nằm trong bồn tắm, da dẻ đã bong tróc.
Bồn tắm vẫn đang xả nước vào, song tốc độ không nhanh nên không ngập nặng, chỉ có phòng tắm ướt sũng, còn lại nước đều chảy qua khe thoát nước.
Thoạt nhìn thì không thấy vết thương rõ ràng nào trên người cô gái, trên mặt cũng không nhìn ra có bao nhiêu đau đớn, chỉ lặng yên nhìn trần nhà trắng tinh sạch sẽ.
Nhưng tiếng nước chảy trong không gian yên ắng làm người ta thấy áp lực, kể cả chỉ đứng một bên cũng khó mà nhìn thẳng vào đôi mắt ảm đạm kia.
"Anh đã nói đáng ra hôm nay Lăng Khê phải đi theo mà." Lục Viễn Triết chụp mấy tấm ảnh, gửi qua điện thoại Lăng Khê.
…
Phòng khách chật hẹp, phòng tắm cực kỳ chen chúc, pháp y khám nghiệm sơ bộ cho thi thể xong thì đưa thi thể về trước, để nhóm Lục Viễn Triết lại tiếp tục thăm dò hiện trường.
Rượu trắng kém chất lượng, chai rượu ngả nghiêng trong bồn tắm, không biết cô gái đã uống bao nhiêu nhưng tổng lượng rượu thì đủ cho người ta uống chết ở nhà.
Trên bàn trang điểm trong phòng tắm còn một bức di thư, là cùng một loại giấy viết thư, cũng là cắt trên cắt dưới, nhưng phía trên không có vạch trắng.
"Có thể là cùng một bức với cái chúng ta nhận được, cắt thành hai phần." Trình Mặc phỏng đoán.
Đinh Thần Dục cầm lấy quan sát kỹ rồi gật đầu: "Có thể lắm, đem cái này về sẽ dễ so sánh."
Không có vết thương ngoài da, trước lúc Lăng Khê rời khỏi cũng chưa nói được nguyên nhân tử vong, chỉ biết phạm vi thời gian tử vong: "Đại khái là chết từ khoảng 1 đến 2 giờ đêm qua."
Những thứ khác tìm không ra bao nhiêu dấu vết, sàn phòng tắm chảy nước cả đêm, dù có dấu chân gì đó cũng đã bị rửa trôi.
Nếu không suy xét đến sự tham gia của Yến thì đây là hiện trường một vụ tự sát điển hình. Để lại di thư, hiện trường sạch sẽ, nếu chuyện này xảy ra lúc thường thì sẽ là một vụ án bình thường, chừng 1, 2 ngày là kết án, nhiều lắm cũng chỉ điều tra quan hệ xã hội của người chết, loại trừ động cơ hại cô gái của người khác, đại loại như vậy.
"Có phải chúng ta vừa tra tới trường của em ấy là em ấy sẽ tự sát?" Tô Tiểu Chỉ đoán, "Yến cũng có đội quân cảm tử nhỉ?"
"Không đơn giản vậy đâu." Lục Viễn Triết đứng trong phòng khách, anh cần phong thư chỉ có màu trắng trên bàn trà lên.
Lần này, bên trong có bốn tờ giấy, một tờ vẫn như cũ, là thư mời của Yến: Trò chơi đã bắt đầu.
Ba tờ còn lại là di ngôn, nội dung vẫn rất ngắn, thậm chí còn có một kiểu cảm giác hài hước kỳ diệu…
"Hỏa táng rất tốt, chín hết cả, hi vọng sẽ quen thân với mọi người bên kia."
"Nhân gian chẳng đáng là gì, tạm biệt thì tạm biệt."
"Chế độ hard của đời này kích thích thật, nhưng trò chơi đã kết thúc, cảm ơn các đồng đội, màn sau gặp lại."
Lần này trang giấy càng thêm bình thường, thậm chí có tờ còn xé ra từ trang A4, cực kỳ tùy ý giống như câu chữ nội dung trong đó vậy, nhẹ tênh mà mang sinh mạng đi.
"Dù là đội quân cảm tử thì quy mô cũng rất lớn." Lục Viễn Triết cau mày.
…
Bỏ ra mấy giờ đồng hồ thu thập chứng cứ, kết quả vẫn không làm người ta hài lòng mấy: Phòng tắm chỉ sót lại mấy bãi nôn, không phát hiện vân tay người khác hoặc dấu vết khả nghi như dấu chân, lông tóc, ngược lại trong phòng có phát hiện sợi tóc, nhưng Đinh Thần Dục nghi là của chủ thuê trước đó với chủ nhà lúc tới kiểm tra phòng cho thuê để lại hơn.
Phùng Khả Hân không thích làm vệ sinh, cả gian phòng lộn xộn, sau khi dọn vào hẳn là chưa từng nghiêm túc quét tước.
Điều duy nhất có thể chắc chắn, đó là cửa không có dấu vết bị cạy, trong phòng không có dấu vết ẩu đả, người chết không có dấu vết bị trói, không ở cùng ai trong thời gian dài.
Hành lang không có camera, quanh đây hay xảy ra trộm cướp, buổi tối mọi người đều khóa chặt cửa, càng không dám bước ra ngoài để ý xem nhà hàng xóm có động tĩnh dị thường nào hay không.
Chủ nhà nhanh chóng tới nơi, lúc đó đã suy sụp. Lục Viễn Triết kiên nhẫn khai thông cho, người này mới nói ra chứng cứ mình không có mặt ở hiện trường, cũng phối hợp lấy tóc tai vân tay so sánh, chủ hộ lúc trước cũng đã liên lạc, cho người đi lấy chứng cứ.
Trừ mấy người này có chìa khóa thì chỉ còn bạn của Phùng Khả Hân là là có thể vào nhà với cô gái.
Không giống với bọn họ đang nghi ngờ án giết người, dân cảnh đồn cảnh sát trực thuộc phái tới chi viện bình tĩnh hơn: "Không ai báo án, sao mấy cậu biết mà tìm tới? Di thư hung khí ở đây cả, không có dấu vết người khác đi vào, là hiện trường tự sát rất điển hình nhỉ?"
"Người chết gửi cho chúng tôi một phần di thư." Lục Viễn Triết đáp.
"Cũng là nét chữ của cô gái à? Vậy không phải càng rõ ràng là tự sát sao?" Dân canh ngạc nhiên hỏi, "Ai có thể dụ dỗ người khác viết di thư chứ?"
Lục Viễn Triết lắc đầu: "Lỡ đâu có tội phạm chuyên xúi giục, giúp người khác hoàn thành tự sát thì sao, cũng không phải không có khả năng này."
"Hử? Không phải chứ?" Vị dân cảnh nhìn phong thư và thiếp mời thì sửng sốt.
"Xem mấy cái diễn đàn tự sát hoặc nhóm trò chuyện? Loại có người tổ chức đấy, chỉ là tạm thời chưa xuất hiện ở Đảo Thành thôi." Lục Viễn Triết giải thích, "Nhưng cũng không có nghĩa hiện tại sẽ không xuất hiện."
Nghiêm Diệp có thể xuất hiện ở Đảo Thành, những kẻ xúi giục, lợi dụng vấn đề tâm lý của người khác lấy làm trò vui chưa chắc sẽ không đến theo lời Yến triệu tập.
….
Ở lại đến giờ cơm chiều, phong tỏa hiện trường lại, đội bọn họ rời khỏi phòng Phùng Khả Hân thuê. Các công việc kiểm nghiệm phải đến ngày mai ngày mốt mới có kết quả, trước mắt cũng chỉ có thể kiên nhẫn đợi.
Không muốn để lỡ thời gian, Lục Viễn Triết lại dẫn Trình Mặc quay lại học viện Dương Hòa. Tô Tiểu Chỉ và Vạn Dặc thì tới công ty cô gái làm thêm, tiếc là không có thu hoạch gì. Phùng Khả Hân là người nghiện di động, không mấy khi chuyện trò với đồng nghiệp, không ai nói ra được chuyện gì cần chú ý cả.
Bên phía nhà trường càng không thuận lợi, khó khăn lắm mới liên lạc được với giáo viên hướng dẫn cho Phùng Khả Hân, còn phải nhẫn nhịn chịu đựng bà ta sợ nói sai làm nhầm, bày vẽ nhiêu khê không chịu phối hợp.
Sau hai giờ đi lòng vòng, bọn họ cũng đã gặp được bạn cùng phòng kí túc xá của Phùng Khả Hân.
Gần nửa tháng nay Phùng Khả Hân không về kí túc xá, có vẻ cô gái này cũng chẳng mấy thân thiết với bạn cùng phòng, nghe nói cô gái đã tự sát, các cô gái vừa kinh hãi cũng đau buồn.
Không muốn làm các cô gái chịu áp lực thẩm vấn nặng nề, Lục Viễn Triết thuận thể mời các cô gái uống trà sữa dưới lầu, trò chuyện với họ trong khuôn viên kí túc xá: "Các em cảm thấy trạng thái ngày thường của bạn ấy thế nào? Có khuynh hướng tự sát không?"
"Không có, ngày nào cậu ấy cũng lên mạng chơi game nói chuyện khá tốt mà."
"Có hơi lôi thôi."
"Gọn gàng ngăn nắp mới dễ có vấn đề tâm lý, em thấy cậu ấy khá bình thường."
"Có khi nào do áp lực tìm việc lớn quá không? Không phải cậu ấy cảm thấy công việc thiết kế quá vất vả, định kết thúc kỳ thực tập thì không làm nữa hay sao?"
…
Các cô gái thảo luận mồm năm miệng mười, miêu tả đại khái tính cách của Phùng Khả Hân. Đây là một cô gái rất tùy ý, bình thường hay trốn tiết, cuối kỳ mới đột kích xuất hiện hai ngày, miễn cưỡng lấy được tấm bằng tốt nghiệp, nhưng ngôn hành cử chỉ lại hay thể hiện. Phùng Khả Hân cũng tìm được một công việc không tệ, tiếc là bản thân cô gái không muốn chịu khổ, còn mong tìm được công việc thoải mái hơn.
Giống với điều viết trong di thư, là một gái cực kỳ bình thường, không tài năng, cũng không có yêu cầu gì trong cuộc sống. Bàn học của cô gái ở kí túc xá bày bừa ngổn ngang nhưng ra cửa thì sửa soạn cho mình xinh tươi. Có chút tính toán chi li, không ăn chung với bạn cùng phòng, thích tiêu tiền cho bản thân hoặc theo đuổi thần tượng, là người bản địa, thi thoảng sẽ tụ tập hộp đêm với bạn hồi cấp 3 nhưng không quen bạn trai.
Nhớ đến chai rượu trong bồn tắm, Lục Viễn Triết hỏi: "Bạn ấy thích uống rượu không?"
"Thích lắm ý, cocktail, bia các loại." Bạn cùng phòng cô gái nói, "Nhưng tửu phẩm khá tốt, uống rồi sẽ ngủ, không mấy ầm ĩ."
Trình Mặc vẫn luôn ghi chú lại, Lục Viễn Triết liếc nhìn cậu, dù không hỏi được gì nhưng cậu cũng ghi lại hết mấy trang.
Đến cuối cũng không thu hoạch được bao nhiêu, tạm biệt mấy sinh viên kia, Lục Viễn Triết vươn vai trong hành lang, anh ngoảnh đầu lại hỏi Trình Mặc: "Còn lại đợi ngày mai đi. Ăn khuya không? Anh hơi đói."
"Ừ." Trình Mặc gật đầu.
Dù nói ăn khuya thả lỏng một chút, nhưng bọn họ ăn mỳ sợi, lại còn lấy máy tính bảng ra xem đủ loại ảnh chụp hiện trường và báo cáo lục tục xuất ra.
"Lần này chúng ta điều tra cũng có thể coi như vụ án 4 không." Lục Viễn Triết chống má, nhìn Trình Mặc vuốt màn hình, "Không đánh nhau, không có đối tượng tình nghi, không có nguyên nhân chết, không có động cơ."
"Còn 3 người trong game nữa." Trình Mặc lật tới mấy tờ di thư, cậu dừng lại một chút, 'Nhưng mấy trang giấy càng khó xác định hơn."
"Dù có phải xúi giục tự sát hay không, nếu bản thân đã muốn tìm chết thì chúng ta thật sự không ngăn được." Lục Viễn Triết thở dài, "Chúng ta cũng như bác sĩ vậy, thường khó phát hiện các vụ án cũng như bệnh tật trước khi chúng tới bước khó lòng vãn hồi."
Nếu ai cũng như Phùng Khả Hân, ở nhà uống rượu độc thì bọn họ quả thật khó mà khống chế.
"Vẫn là đợi có báo cáo nghiệm thi đi, em cảm thấy không giống như tự sát." Trình Mặc nghiêm túc nhìn vào trang di thư, cứ thấy có chỗ nào đấy không đúng.
"Ừ." Lục Viễn Triết gật đầu.