Mọi người đứng cả trong nhà ăn, vây quanh hai cỗ thi thể sùi bọt mép nằm dưới đất - lão Dương và lão Hà.
“Không nhanh tới vậy chứ…” Bộ trưởng Kim đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó liếc nhìn bộ trưởng Hoa, “Người kế là ông quét thẻ phải không?”
Số người trên bàn giảm đi nhanh chóng, mọi người đều thấy sợ, dù không hiểu bộ trưởng Kim nói gì thì cũng căng thẳng không chịu được.
“Tôi quét cái gì chứ?” Bộ trưởng Hoa trừng ông ta, mặc dù thấy sợ nhưng vẫn không muốn tỏ ra yếu thế.
“Chuyện này là sao?” Lục Viễn Triết hỏi đội trưởng Hồ.
“Bọn họ…” Đội trưởng Hồ nói câu mở đầu thì cũng không biết phải hình dung sao nữa, bực bội gãi đầu, “Ngồi đó ăn, tự nhiên bắt đầu co giật, sau đó vừa khóc vừa cười rồi bắt đầu nôn mửa, cuối cùng thì ngã xuống đất… y chang trúng tà vậy.”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều im thin thít, người tận mắt trông thấy đều có cùng cảm giác đó nên không ai phản bác cũng không bổ sung nói rõ gì. Hai người kia tựa như đột nhiên lên cơn điên vậy, chốc chốc bật dậy di chuyển mấy bước rồi lại nằm sóng soài dưới đất cười khùng, cuối cùng thì nằm đó bất động.
Lục Viễn Triết có thể cảm nhận được họ lên cơn điên đến mức nào, đẩy ngã không ít ghế, thậm chí xương bàn tay sưng lên, đều là cào mặt đất dẫn tới, cứ như không biết đau ngứa vậy.
“Bọn họ nôn ra những gì?” Lục Viễn Triết hỏi.
Đội trưởng Hồ lắc đầu: “Không có gì hết, chỉ bấy nhiêu.”
Dưới mặt đất là ít đồ ăn vụn vặt, mọi người cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Hai người cũng vậy, chẳng cách nào nuốt trôi thứ gì cả.
“Còn tủ đông không?” Lục Viễn Triết hỏi.
Mọi người lộ vẻ khó xử, quả là ngày một nhiều mà.
“Hay là… tủ lạnh đi.” Tào Trí Kiệt còn đang an ủi Tiểu Khâu bị dọa ngốc, lúc này mới nhắc một câu, “Loại để vật mẫu đó, cũng chỉ có vậy thôi.”
Cách khi không có cách, cũng chỉ đành làm vậy. Lục Viễn Triết liếc nhìn bộ trưởng Hoa: “Hay mượn thẻ của bộ trưởng Hoa nhé, trước mắt không nên kéo thêm người vào.”
“Ừ, ừ ừ….” Bộ trưởng Hoa đáp lời.
Vậy là Tào Trí Kiệt và bộ trưởng Hoa đưa bọn họ lên lầu 3, miễn cưỡng dịch 2 cái tủ lạnh xuống. Thi thể dựng đứng dựa trong tủ lạnh, may mà không phải loại trong suốt, không thì đáng sợ vô cùng.
“Thật sự đừng xảy ra chuyện nữa.” Bộ trưởng Hoa lòng dạ không yên lầm bầm.
“Sẽ không đâu.” Lục Viễn Triết vỗ vai ông ta, để ông ta theo đội trưởng Hồ ra ngoài đợi chốc lát.
Lần nghiệm thi này bọn họ dành trọn 1 giờ, vẫn không phát hiện ra lỗ kim. Trình Mặc còn định làm chuẩn bị da một lần, Lục Viễn Triết đã ngăn lại: “Không ở đầu hay các bộ phận bí mật đâu, tập kích lúc tỉnh khác với nằm đấy.”
Chuẩn bị da: Cạo lông/ tóc ở vùng chuẩn bị phẫu thuật
“Mọi người ngồi ăn với nhau, có thể đầu độc không?” Trình Mặc hỏi nhỏ Lục Viễn Triết.
“Anh cảm thấy tương đối khó.” Lục Viễn Triết lắc đầu, “Ăn uống tập thể, người lại không nhiều, mọi người đều rất cảnh giác. Rốt cuộc hung thủ chỉ định mục tiêu thế nào?”
“Hơn nữa rốt cuộc là chất độc gì lại có thể làm người ta vừa khóc vừa cười chứ?” Trình Mặc ngờ vực.
“Có thể là chất độc thần kinh.” Lục Viễn Triết chỉ có thể đoán là vậy.
Có thể không phải vừa khóc vừa cười mà chỉ là biểu hiện của rối loạn tâm thần, anh thoáng có cảm giác quen thuộc nhưng lại không nhớ được mình đã trông thấy bệnh trạng này ở đâu.
Rời khỏi phòng chứa đồ, Lục Viễn Triết liếc nhìn đội trưởng Hồ với bộ trưởng Hoa, bọn họ đều có vẻ bất an, nhất là bộ trưởng Hoa, trông có vẻ rất căng thẳng.
“Đi thôi.” Anh vỗ vai bộ trưởng Hoa, “Đêm nay chú ở lại phòng chúng tôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Ừm.” Bộ trưởng Hoa gật đầu.
Đi với bộ trưởng Hoa về phòng lấy đồ tắm gội và vài món vặt vãnh, nhường giường mình cho bộ trưởng Hoa, Lục Viễn Triết và Trình Mặc chen nhau trên một chiếc giường.
“Có phải không tiện lắm không? Hay, hay để tôi đi kiếm đồng nghiệp khác chen vào.” Bộ trưởng Hoa ngập ngừng hỏi một câu.
“Không sao không sao, bình thường ra ngoài tôi còn chưa chắc có giường để ngủ đấy.” Lục Viễn Triết thuận miệng đáp, sau đấy gõ chữ vào di động, đưa tới trước mặt Trình Mặc.
Trình Mặc cầm di động của anh, nhìn thấy dòng chữ nhắc nhở: Chú ý tư thế ngủ, không sáng mai người ta dậy trước có khi không dễ coi đâu.
Đọc xong đoạn nhắc nhở đầy “lòng hảo tâm” đó, Trình Mặc trả điện thoại lại cho anh, im lặng trở mình, quấn chăn ra.
Tiếc là như vậy cũng không thay đổi được sự là đến cuối Trình Mặc cũng chen chúc qua. Ít nhiều gì thời tiết cũng còn chút lạnh, tuy từ đầu tới cuối cậu không hề trở mình song cả người cứ từ từ dịch tới chính giữa chiếc giường, tóm lại là phải chen thành một cục mới đúng.
Lục Viễn Triết nằm sát lưng cậu, nhìn gian phòng tối om, vẫn là nghĩ không ra sao có người lọt vào ẩn nấp trong không gian đóng kín này được.
…
Một đêm vô sự.
Trừ bỏ không có máy sưởi, hơi ẩm từ từ tràn vào khiến cho gian phòng ngày một lạnh thì không nghe thấy động tĩnh gì nữa cả.
Lục Viễn Triết còn mong đối phương đi vào, cả đêm chẳng chợp mắt được, đến 5 6 giờ mới ngủ được một chốc.
Trình Mặc cũng vậy, cả đêm khi tỉnh khi mê, đến đến 6 giờ rưỡi thì không ngủ được nữa, ngồi dậy sắp xếp ghi chép.
7 giờ, Lục Viễn Triết cũng tỉnh dậy, ngồi dậy xem bút ký của Trình Mặc viết chi chít tên và đối thoại, có một trang còn vẽ mấy cánh cửa phòng, thử hết các khả năng có thể để mở cửa.
“Cái này không thể nhỉ?” Lục Viễn Triết hỏi nhỏ, anh chỉ vào suy đoán cuối cùng, “Cách cánh cửa lắp đặt xích chống trộm mới toanh, tay khéo cỡ nào mới được chứ.”
“Tất cả đều có thể xảy ra, lát nữa em sẽ đến mấy phòng đó xem thử.” Trình Mặc vẫn kiên trì.
Lục Viễn Triết nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đấy Trình Mặc ra dấu đè lại tiếng cười.
Bộ trưởng Hoa còn chưa tỉnh, có vẻ bọn họ không nên nói lớn tiếng, vậy là hai người im lặng nhìn sổ ghi chép một chốc.
Đúng như Lục Viễn Triết nghĩ, Trình Mặc cũng muốn tìm viện trưởng Tưởng để trao đổi lần nữa. Lục Viễn Triết cầm bút ký của cậu lên, đánh dấu vào dòng đấy, tốt nhất là ăn sáng rồi hẵng đi.
Mấy việc khác thì chờ bộ trưởng Hoa tỉnh dậy đã, sau khi nói xong thì tính tiếp.
Cứ ngồi đấy, Lục Viễn Triết chợt ngồi thẳng dậy, Trình Mặc không biết anh làm gì, mở to mắt nhìn về phía anh.
“Không đúng.” Anh xuống giường, đi tới giường bên lay bộ trưởng Hoa còn đang chìm trong giấc nồng, “Bộ trưởng Hoa, bộ trưởng Hoa.”
Trình Mặc cũng xuống giường, giở chăn ra, bị hơi lạnh trong phòng làm run bần bật.
“Bộ trưởng Hoa.” Lục Viễn Triết giở chăn trên người bộ trưởng Hoa ra, lay cánh tay ông ta.
Thân thể lạnh cóng, người đã cứng đờ. Trong một chốc, Lục Viễn Triết và Trình Mặc không nói gì cả.
Cuối cùng vẫn là Trình Mặc phá vỡ sự im lặng trước: “Sao phát hiện ra vậy?”
“Không nghe tiếng hít thở.” Lục Viễn Triết trả lời. Có lẽ không chỉ vì ít đi một tiếng hít thở, là sự im lặng chết chóc chạm vào anh.
Nghiệm thi đơn giản, không có lỗ kim, thời gian tử vong là 12 giờ đêm qua. Lúc đó gần như bọn họ vẫn tỉnh táo thế mà chẳng nghe thấy chút động tĩnh nào cả.
Trình Mặc đưa áo phao cho Lục Viễn Triết, mình cũng bận vào: “Đi thôi, đi gặp viện trưởng Tưởng.”
…
Viện trưởng Tưởng vừa ngủ dậy, bọn họ muốn vào phòng thì ông ta ấp úng cả buổi trời, cuối cùng là thư ký Thẩm trong phòng cất tiếng hỏi “sao vậy” ông ta mới ngại ngùng tránh khỏi cửa.
Giờ không phải lúc quan tâm mấy chuyện đàm tiếu này, Lục Viễn Triết xách Trình Mặc bước qua cửa, vào thẳng vấn đề: “Chúng tôi đã nói chuyện với bộ trưởng Hoa cả đêm, ông ta khai rồi. Ông nói xem rốt cuộc là sao?”
Trình Mặc kẹp máy tính đem theo từ phòng của bộ trưởng Hoa, bình tĩnh nhìn viện trưởng Tưởng, không nói tiếng nào cả.
Từ đầu tới cuối viện trưởng Tưởng đều không rời mắt khỏi máy tính, dường như đang đánh giá xem hai người nói thật hay chăng, cuối cùng mới khẽ thở ra, ngồi về giường: “Không phải hai cậu biết cả rồi à? Còn hỏi tôi làm gì.”
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, tôi cảm thấy ông vẫn nên chủ động nói thì hơn. Ông là viện trưởng, bộ trưởng Hoa tự thú sẽ chừa ông lại chắc?” Lục Viễn Triết hỏi.
Lời này có tác dụng, viện trưởng Tưởng đã dao động. Ông ta rụt rè ngước lên nhìn thoáng hai người họ rồi lại cúi đầu.
“Tiến độ của viện nghiên cứu không tốt, lãng phí rất nhiều tiền. Mọi người đều biết đầu tư không thể xoay vòng, dù sao cũng là hạng mục của chính phủ, không thể ngừng lại.” Ông ta chán nản nói thẳng, “Vậy nên tôi bán ít bằng sáng chế, tiêu ít tiền duy trì hoạt động.”
“Những cái nào?” Trình Mặc hỏi.
“...” Viện trưởng Tưởng ngập ngừng giây lát, song cuối cùng không kiên nhẫn chịu đựng sự im lặng đáng sợ này, ông ta lấy danh mục trong điện thoại ra cho Trình Mặc xem.
Lục Viễn Triết cũng không rõ rốt cuộc Trình Mặc có hiểu không, tóm lại là Trình Mặc lật đọc hóa đơn sổ sách, chụp lại các doanh nghiệp giao dịch xong thì trả điện thoại lại cho viện trưởng Tưởng.
“Chuyện của Hạ Chí Cương là sao?” Lục Viễn Triết tiếp tục hỏi.
“Tôi không biết…” Viện trưởng Tưởng đau khổ lắc đầu, “Chắc cậu ta biết gì đó, nhiều lần muốn hỏi tôi nhưng vẫn không mở lời, tôi cũng không dám hỏi. Cứ giằng co như vậy nhiều ngày, kế nữa thì cậu ta chết. Thật sự không phải tôi.”
“Có những ai biết chuyện thành quả bị bán đi?” Trình Mặc hỏi.
Lần này viện trưởng Tưởng không trả lời, xem ra không muốn làm người chủ động bán đứng bạn bè.
“Thư ký Thẩm biết không?” Lục Viễn Triết hỏi thư ký Thẩm.
Thư ký Thẩm nắm chặt chăn, cô rất muốn để mình không dây vào lại không có gan phủ nhận, cuối cùng chỉ có thể nói: “Tôi biết hay không thì có ích gì, tôi cũng đâu thể thay đổi quyết định của bọn họ.”
“Nhưng cô phụ trách giới thiệu tất cả các hạng mục dự án của viện nghiên cứu, hẳn là phải nắm rõ chứ.” Trình Mặc không bỏ qua cho cô. Cậu lại nhìn vào danh sách mình mới chụp trong điện thoại: “Nói cho chúng tôi nghe có những hạng mục nào đi.”
“Sao mà nhớ hết được.” Thư ký Thẩm cau mày.
“Bản quyền hạng mục Hạ Chí Cương phụ trách bán chưa?” Trình Mặc hỏi, “Là bản quyền gì?”
“... Bán rồi.” Thư ký Thẩm ngập ngừng gật đầu, “Là kỹ thuật tiền xử lý mẫu tự động.”
Tiền xử lý: thao tác xử lý làm sạch (sấy khô, thủy phân, rửa) trước khi chiết xuất
“Còn không?” Trình Mặc hỏi.
Thư ký Thẩm lại lắp bắp kể ra mấy cái tên, so ra thì đúng đấy nhưng chưa đủ.
Lục Viễn Triết nhìn thêm chốc nữa, đã hơi hiểu. Hạng mục không liên quan đến người ở lại nhưng còn chưa giải thích được tại sao nhiều nghiên cứu viên ở lại đảo tới vậy. Anh ngẫm nghĩ rồi lừa viện trưởng Tưởng: “Bộ trưởng Hoa nói người là do ông giết.”
“Sao có thể chứ?” Viện trưởng Tưởng siết chặt nắm đấm nhìn hai người họ, “Tôi là viện trưởng, xảy ra chuyện thì chạy làm sao khỏi, còn không bằng cho bọn họ ít tiền ngậm miệng, không được thì khai trừ. Người bình thường có thể cạy viện nghiên cứu được chính phủ hỗ trợ chắc? Còn không tôi từ chức, có ngồi tù thì cũng đâu phải tử tội đâu.”
Đó là nói thật, Lục Viễn Triết và Trình Mặc lại im lặng một chốc.
“Tại sao chỉ đích danh tôi tới đây?” Lục Viễn Triết lại mào đầu, lúc viện trưởng Tưởng đang nói thì xen vào, “Không phải cục trường Đường đề cử, tôi hiểu chú ấy nhất.”
“...” Viện trưởng Tưởng nghẹn lại hơi vừa định nói, lát sau mới từ bỏ mà đáp, “Là vì có người gửi tôi bức thư, kêu tôi nhất định phải để cậu đến, bằng không chuyện của cả viện đều sẽ bị bới ra hết.”
“Thư đâu?” Lục Viễn Triết hỏi.
Ông ta lục lấy lá thư chỗ hộc tủ đầu giường đưa cho Lục Viễn Triết, anh liếc nhìn rồi đưa cho Trình Mặc.
“Con dấu là kiểu chữ viết tay, đúng là kiểu chữ của thiếu gia.”
“Bộ trưởng Hoa chết rồi.” Trình Mặc giao ra con át chủ bài.
Viện trưởng Tưởng chấn kinh ngồi thẳng lên, ngoảnh đầu nhìn thư ký Thẩm. Hai giây sau, hốc mắt cô đỏ bừng, đưa tay ra ôm chầm ông ta.
Lục Viễn Triết và Trình Mặc đưa mắt nhìn nhau. Không biết nên có cảm tưởng gì nữa.