• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

25


Không đúng. Theo kế hoạch, đêm nay Thái thú này sẽ dẫn Triệu Nguyên Lãng cùng cả nhà rời đi. Lẽ ra nếu trước đó hắn rời đi, tám phần sẽ mang trên mình cái danh bỏ thành chạy trốn. Nhưng hiện tại có Triệu Nguyên Lãng đồng hành, hắn có thể danh chính ngôn thuận lấy danh nghĩa hộ tống người đi cầu viện mà đi khỏi nơi này, vậy thì không còn gì phải lo lắng nữa rồi.

Nhưng nếu đã muốn đi thì tốt nhất là lặng lẽ rời đi, đừng để đám lưu dân cùng binh sĩ giữ thành biết được, bằng không có thể chưa ra khỏi cửa đã bị xé xác ra rồi.

Đừng quên đây là nơi nào, đây chính là biên ải. Ở đây, đám bách tính lang thang và binh tốt nhỏ nhoi đã từng chứng kiến đủ loại yêu ma quỷ quái, bọn họ không dễ dàng tin vào cái gọi là rời đi cầu viện của những kẻ thế gia này đâu.

26


Nhưng đến khi ta cùng Triệu Nguyên Lãng bước tới đống lửa phía trước, ta đã hiểu Vương Thái thú kia đang có chủ ý gì.

"Vị này, vị này chính là Nhị công tử của Triệu đại nhân tiếng tăm lẫy lừng, cũng là thiếu tướng quân mang lòng hào hùng, nguyện đến vùng biên thùy này để bảo vệ sông núi Trung Nguyên ta!"

Vương Thái thú chỉ vào Triệu Nguyên Lãng, cất giọng vang dội với đám binh sĩ cùng bách tính đang chán nản đến mơ hồ.

Có thể nói là dõng dạc đến mức hùng hồn.

Triệu Nguyên Lãng thoáng sững sờ, sau đó lập tức tiến lên một bước. Dù sao cũng là dòng dõi thế gia được bồi dưỡng kỹ lưỡng, thiếu niên tướng quân, hai mắt rực sáng như ngọn đuốc, khí thế bức người.

Vừa xuất hiện, phần lớn mọi người đều tin tưởng Số còn lại cũng hoàn toàn tin tưởng sau khi hắn mở miệng:

"Đất Trung Nguyên của ta, há có thể để bọn giặc cướp chiếm đoạt?! Có bản tướng quân ở đây, tất nhiên sẽ tìm được viện binh, đánh lui bọn giặc cướp!"

Lập tức, đám đông hò reo vui mừng. Không phải vì hắn nói đạo lý gì cao siêu.

Mà là:

"Thực sự là con cháu thế gia! Có hắn ở đây, Triệu gia nhất định sẽ không bỏ mặc, nói không chừng còn thực sự có viện binh tới cứu!"

"Tốt quá rồi, chúng ta được cứu rồi!"

Khóe miệng Triệu Nguyên Lãng cứng đờ.

Hắn không đến mức không hiểu, trong mắt những người này, hắn chẳng qua chỉ là một con tin mà thôi. Còn Vương Thái thú bày ra một màn này, tám phần là để cổ vũ sĩ khí, ổn định lòng quân.

Hiện tại thành trì chỉ tạm thời giữ được, dân chúng cùng binh lính trong thành đều thấp thỏm lo ngày lo đêm. Có một công tử thế gia đến từ kinh đô còn chưa rời đi, bọn họ tự nhiên sẽ cảm thấy vẫn còn một tia hy vọng.

Dù sao trước mặt những vương hầu tướng lĩnh cao cao tại thượng kia, bọn họ chẳng qua chỉ là sâu kiến mối mọt.

Mạng của sâu kiến, ai sẽ để ý?

Nhưng nếu giữa đám sâu kiến này, có một con phượng hoàng vàng thì sao?

Trong phút chốc, cả thành sĩ khí dâng cao, tiếng hoan hô vang dội. Đợi đến khi đám đông yên lòng rời đi, ta lạnh lùng liếc nhìn Vương Thái thú, giọng điệu châm chọc:

"Thủ đoạn của Thái thú thật cao minh.”

"Kẻ không biết còn tưởng rằng Thái thú sẽ thề chết giữ thành, chứ không phải âm thầm rời đi giữa đêm khuya."

Phải, sĩ khí có ích lợi gì? Công khai thân phận của Triệu Nguyên Lãng có ích gì?

Những bách tính hôm nay cho rằng còn một tia sinh cơ, nhưng lại không biết rằng, Triệu Nguyên Lãng tuy là công tử thế gia, nhưng ngay trong đêm nay hắn sẽ rời đi rồi. Nếu Vương Thái thú có lòng, hắn có thể giấu chuyện này ba ngày.

Ba ngày sau, những bách tính đang vui mừng hôm nay, thứ họ chờ đợi được sẽ chỉ là tin dữ đã sớm được định sẵn.

Làm như vậy, một là có thể khiến những bách tính cùng binh sĩ đang sĩ khí suy sụp kia có thể liều mạng giữ thành, kéo dài thời gian bị công phá thêm vài ngày.

Hai là, trong mấy ngày đó, đủ để hắn cùng đám người kia rời đi trong  an toàn.

Nực cười thay, khi trước Triệu Nguyên Lãng thấy ta bỏ thành mà đi thì xem thường ta, nhưng ít nhất ta chưa từng lừa gạt ai để làm bia đỡ đạn cho mình.

Còn vị này, quả nhiên không hổ danh là một Thái thú có thể lẩn lút sống qua bao năm nơi biên cương, hắn ra tay, chính là muốn dùng mấy ngàn thi thể trải đường mà đi.

Triệu Nguyên Lãng có hiểu chủ ý của hắn không?

Đương nhiên hiểu.

Dù hắn mới vào quân ngũ, không có sự trải đời như Vương Thái thú, nhưng cũng không phải một tên công tử bột ngu ngơ chỉ đâu đánh đó, chẳng hay biết gì.

Hắn không ngăn cản, bởi hắn tin chắc mình có thể đi nhanh về nhanh. Muốn đi cầu viện thì phải có người trụ lại giữ thành.

Đánh trận, tất phải có hy sinh. Thủ thành, tất phải có người chết. Kẻ làm tướng có thể giữ vững khí tiết, quyết không lùi bước, nhưng vạn vạn lần không thể để lòng nhân từ chi phối việc cầm quân.

Thế nhưng ta vẫn ngầm chế nhạo, Vương thái thú kiêng dè thân phận của Triệu Nguyên Lãng nên đành phải nén giận, cười gượng:


"Xin cô nương chớ cười nhạo Vương mỗ, Vương mỗ tự biết bản thân không có tài làm anh hùng.”


"Tuy là Thái thú trong thành nhưng vẫn còn vợ con, huynh đệ, trong lòng rốt cuộc cũng có tư tâm. Có thể chống đỡ đến hôm nay đã là cực hạn rồi.”


"Nhưng..."

Hắn lộ ra vẻ hổ thẹn:


"Trước khi bỏ chạy, tận lực làm hết khả năng, cổ vũ sĩ khí cũng được, ra vẻ đạo mạo cũng thế. Ít nhất có thể giúp bọn họ liều mạng thêm một chút, sống lâu thêm vài ngày, chẳng phải là tốt hơn sao?"

Những người còn ở lại lúc này, hoặc là sớm muộn gì cũng chết, hoặc là già yếu bệnh tật, đều là những kẻ không thể rời đi..
Ngay cả binh sĩ thủ thành cũng đều là những người đã dầm sương dãi nắng nơi biên ải, chinh chiến qua nhiều năm, thân thể tàn tạ chẳng còn đường lui.

Cho nên, kết cục đã được định sẵn ngay từ đầu rồi.

Một vị Thái thú giữ thành vững vàng đến hơi thở cuối cùng. Một đám binh sĩ, bách tính chẳng còn đường lui. Có thể sống thêm vài ngày hay không, vậy thì phải xem bọn họ có thể cầm cự được bao lâu nữa mà thôi.

"Cô nương có thể mắng Vương mỗ là kẻ gian trá, giả nhân giả nghĩa, nhưng chí ít Vương mỗ vẫn còn người thân bên cạnh. Những năm qua sống ở nơi biên ải này tận tâm tận lực, chưa từng dám lơ là, trái lại còn khiến họ chịu khổ cùng mình.”


"Hôm nay Vương mỗ có thể trụ vững đến bây giờ đã là cực hạn rồi, chung quy vẫn phải tìm một con đường sống cho người nhà thôi."

Hắn nhìn ta, ánh mắt thê lương, ra sức kể lể bi thương, dường như chỉ cần nói ra những điều này, tội nghiệt mà bách tính và binh sĩ trong thành sắp phải chịu sẽ vơi bớt đi phần nào.

"A huynh, huynh không cần nói nữa."

Kẻ đại hán lúc trước ra tay giết A Cẩu cũng chính là đệ ruột của Vương thái thú lên tiếng. Chẳng biết từ khi nào, Vương A Bảo đã lẻn đến bên chân hắn, ngây thơ ngước đầu nhìn vị Thái thú râu tóc bạc phơ, ngờ nghệch hỏi:


"A bá, sao a bá lại khóc? A bá đừng khóc nữa, A Bảo đọc thơ Đường cho người nghe có được không?"

Trẻ con ngây ngô, phá vỡ khoảnh khắc căng thẳng ngắn ngủi. Không khí giả tạo của buổi lễ vẫn tiếp tục, lửa trại cháy hừng hực, Vương thái thú thu lại vẻ mặt, tỏ ra như chẳng có chuyện gì, ôm lấy đứa bé cười bảo:


"Được! Đọc một bài cho a bá nghe một chút nào!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK